Nam thứ đầu tiên xuất hiện trong câu chuyện là Lý Tuấn Kiệt, một đệ tử ưu tú của Huyền Linh Tông. Lý Tuấn Kiệt không chỉ nổi bật với tài năng xuất sắc mà còn sở hữu vẻ ngoài điển trai, dáng vẻ kiêu ngạo khiến hắn trở thành đối tượng ngưỡng mộ của không ít đệ tử nữ trong tông môn.
Ngay từ lần đầu gặp Diệp Thanh Y, hắn đã bị "say nắng". Tuy Diệp Thanh Y không hề tỏ ra quan tâm, nhưng điều đó không làm hắn chùn bước. Trái lại, sự lạnh lùng và vẻ đẹp không thể chạm tới của nữ chủ lại càng khiến hắn cảm thấy tò mò và muốn chinh phục.
Với tu vi mạnh mẽ và khí chất tự tin, Lý Tuấn Kiệt luôn cảm thấy mình là người nổi bật nhất trong đám đông. Hắn chẳng ngần ngại phô trương vẻ đẹp của bản thân và thường xuyên thu hút sự chú ý của người khác. Đặc biệt là trong đại hội giao lưu, nơi hắn sẽ có cơ hội thể hiện mình trước Diệp Thanh Y và khiến nàng phải chú ý đến hắn.
Lý Tuấn Kiệt, với sự tự tin đầy kiêu hãnh, nhanh chóng tiến đến gần Diệp Thanh Y, khi nàng đang đứng một mình giữa đám đông đệ tử. Được biết đến là một trong những đệ tử ưu tú của Huyền Linh Tông, hắn không thể bỏ lỡ cơ hội trò chuyện với một nhân vật nổi bật như Diệp Thanh Y.
Hắn bước đến, ánh mắt lấp lánh sự tự mãn, môi khẽ nhếch lên một nụ cười quyến rũ.
"Diệp sư muội, thật sự không thể không khen ngợi tài năng của muội. Từ lần đầu gặp mặt, ta đã nhận thấy rằng không chỉ vẻ ngoài, mà cả khí chất của muội đều vô cùng đặc biệt," Lý Tuấn Kiệt mở lời, giọng điệu nhẹ nhàng, đầy vẻ tán thưởng.
Diệp Thanh Y, đứng thẳng người nhưng ánh mắt lại lạnh nhạt, không hề mảy may dao động. Nàng chỉ liếc qua hắn một cái rồi tiếp tục quan sát xung quanh.
"Ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, sư huynh có việc gì không?" Diệp Thanh Y lạnh lùng đáp lại, giọng nói không chút cảm xúc.
Lý Tuấn Kiệt không hề tỏ ra bối rối, ngược lại, hắn còn thấy hứng thú hơn với sự lạnh nhạt của nàng. Hắn đã từng gặp không ít người, nhưng những người như Diệp Thanh Y lại càng khiến hắn cảm thấy muốn chinh phục hơn.
"Thật ra ta chỉ muốn làm quen với muội thôi," hắn tiếp tục, không giấu vẻ tự mãn. "Nghe nói Diệp sư muội rất xuất sắc trong tu luyện, nếu có cơ hội, ta mong được cùng muội hợp tác luyện tập."
Diệp Thanh Y vẫn không nhìn hắn, đôi mắt lạnh lẽo chỉ tập trung vào cảnh vật xung quanh. "Không cần, ta không có thời gian."
Lý Tuấn Kiệt vẫn không bỏ cuộc, hắn khẽ cười, trong lòng vẫn đầy kiên quyết. Nhưng sự lạnh lùng của Diệp Thanh Y khiến hắn cảm thấy thú vị hơn là thất vọng.
"Vậy sao? Vậy ta đành phải chờ đợi cơ hội khác," hắn nói, rồi xoay người rời đi, nhưng trong lòng hắn lại không hề từ bỏ ý định. Diệp Thanh Y, dù lạnh lùng đến mấy, cuối cùng cũng sẽ bị chinh phục.
Diệp Thanh Y nhìn hắn đi xa, trong lòng không có bất kỳ sự dao động nào. Cô biết, Lý Tuấn Kiệt sẽ không dừng lại như thế.
Đại hội tỷ võ chính thức bắt đầu, không khí trong Thanh Vân Kiếm Tông vô cùng sôi động. Đệ tử của các tông môn lần lượt lên sân đấu, tranh tài quyết liệt, tất cả đều dồn hết sức lực và tài năng để ghi dấu ấn trong mắt các trưởng lão, các tông chủ, cũng như thu hút sự chú ý của những người quan trọng.
Lý Tuấn Kiệt, không kìm được sự tự mãn, quyết định thể hiện tài năng xuất sắc của mình để thu hút ánh nhìn của Diệp Thanh Y. Hắn đứng trên đài đấu, một tay cầm kiếm, dáng vẻ đầy tự tin. Mỗi một chiêu thức của hắn đều tỏ ra mạnh mẽ và dứt khoát, không chỉ khiến đối thủ của hắn ngã gục nhanh chóng mà còn thu hút sự chú ý của rất nhiều người xung quanh.
Hắn liên tục giành chiến thắng trong các trận đấu, khiến không ít đệ tử ngưỡng mộ. Mỗi lần hắn hạ gục đối thủ, đều có những tiếng vỗ tay và lời khen ngợi. Và hắn, lại quay nhìn về phía Diệp Thanh Y như một động thái muốn thu hút sự chú ý của nàng.
Tuy nhiên, mặc dù Lý Tuấn Kiệt đã nỗ lực rất nhiều, thể hiện những chiêu thức hoa mỹ và tài năng hơn người, Diệp Thanh Y vẫn lạnh lùng không chút phản ứng. Nàng đứng ở một góc, ánh mắt không hề dừng lại trên hắn. Mọi sự chú ý của nàng đều đổ dồn vào những trận đấu khác, quan sát và phân tích kỹ lưỡng từng chiêu thức, động tác của các đối thủ.
Lý Tuấn Kiệt, dù sao cũng là người đã được mệnh danh là đệ tử tài năng của Huyền Linh Tông, nhưng hắn vẫn không thể không cảm thấy chút chạnh lòng. Hắn đã thắng liên tiếp nhiều trận, nhưng Diệp Thanh Y lại không thèm nhìn đến. Tâm trí hắn bắt đầu rối bời, và hắn quyết tâm phải làm gì đó để thay đổi tình hình này.
Nàng không cảm thấy hứng thú với những trò mưu cầu sự chú ý kiểu này, và điều đó khiến tất cả những nỗ lực của Lý Tuấn Kiệt chỉ như gió thoảng qua, không gây bất kỳ sự chú ý nào từ nàng.
Lý Tuấn Kiệt không từ bỏ, nhưng sự lạnh lùng của Diệp Thanh Y càng làm hắn trở nên bồn chồn hơn, khiến sự kiêu ngạo trong hắn dần bị thử thách.
Trận đấu tiếp theo giữa Lý Tuấn Kiệt và Tô Vân Sương bắt đầu, không khí trở nên căng thẳng và sôi động hơn bao giờ hết. Những đệ tử từ các tông môn khác đã bắt đầu tụ tập xung quanh, người ta xì xầm bàn tán về cuộc đối đầu này. Lý Tuấn Kiệt, đệ tử xuất sắc của Huyền Linh Tông, đã khiến nhiều người ngưỡng mộ với những chiến thắng liên tiếp, nhưng đối thủ lần này của hắn lại là Tô Vân Sương, một đệ tử có tu vi cao thâm và có phần lạnh lùng, khiến nhiều người phải tò mò về khả năng của nàng.
Bầu không khí đầy sự căng thẳng, khi trận đấu bắt đầu, tất cả đều chăm chú vào từng động tác của hai người. Lý Tuấn Kiệt, với vẻ tự tin vốn có, đã lao vào tấn công trước, vận dụng linh lực để tạo ra những chiêu thức nhanh chóng và mạnh mẽ, nhằm áp đảo đối thủ ngay từ đầu. Mỗi đòn đánh của hắn đều dồn hết sức mạnh, đôi mắt sáng lên đầy tự hào, nhưng Tô Vân Sương, đứng đối diện hắn, chỉ nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng.
Mặc dù những chiêu thức của Lý Tuấn Kiệt có phần hoa mỹ và mạnh mẽ, nhưng Tô Vân Sương lại không hề vội vã đối phó. Nàng nhẹ nhàng né tránh, đôi tay vận chuyển linh lực một cách mượt mà, từ từ chuyển đổi thế trận theo từng động tác của Lý Tuấn Kiệt, khiến hắn không thể dễ dàng tiếp cận.
Diệp Thanh Y đứng từ một góc xa quan sát, ánh mắt không rời khỏi Tô Vân Sương. Nàng nhận thấy sư tỷ mình vẫn bình tĩnh như mọi khi, không hề bị ảnh hưởng bởi áp lực của cuộc đấu. Trong khi đó, Lý Tuấn Kiệt bắt đầu cảm thấy sự khó khăn. Sự bình tĩnh và điềm đạm của Tô Vân Sương khiến hắn không thể nào đánh bại nàng chỉ với những chiêu thức đơn giản.
Dù Tô Vân Sương không vội vàng ra tay tấn công, nhưng mỗi lần nàng di chuyển, đều nhẹ nhàng và hiệu quả, khiến mọi đòn tấn công của Lý Tuấn Kiệt trở nên vô ích. Lý Tuấn Kiệt đã bắt đầu cảm thấy sự tự kiêu của mình bị thử thách. Hắn càng nóng vội càng làm cho thế trận bất lợi cho mình.
Các đệ tử xung quanh theo dõi trận đấu với ánh mắt chăm chú, không ít người bắt đầu nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa Tô Vân Sương và Lý Tuấn Kiệt. Sự kiên nhẫn của nàng dường như khiến trận đấu càng thêm phần thú vị.
Diệp Thanh Y không hề tỏ ra lo lắng, ngược lại, ánh mắt nàng trở nên mềm mại khi nhìn về Tô Vân Sương. Nàng tin tưởng vào khả năng của sư tỷ, và nàng biết rằng Tô Vân Sương sẽ không dễ dàng bị đánh bại.
Tô Vân Sương đứng từ xa, ánh mắt nàng nhìn về phía Lý Tuấn Kiệt và Diệp Thanh Y, trong lòng dâng lên một cảm giác khó chịu. Khi Lý Tuấn Kiệt tiến đến trò chuyện với Diệp Thanh Y, nàng đã nhận ra sự chú ý của hắn, và trong lòng không khỏi cảm thấy khó chịu thoáng qua. Tuy nàng không phải kiểu người dễ dàng để lộ cảm xúc, nhưng lần này, nàng thực sự có chút bực mình.
Đặc biệt, khi Lý Tuấn Kiệt cứ kiên trì bám theo Diệp Thanh Y, thái độ của Tô Vân Sương cũng trở nên lạnh lùng và u tối hơn. Nàng không thể không cảm thấy phiền lòng trước sự quan tâm mà hắn dành cho Diệp Thanh Y. Cảm giác này không phải lần đầu tiên xuất hiện, nhưng hôm nay, nó mạnh mẽ hơn bao giờ hết, như thể có một làn sóng không tên lướt qua lòng nàng.
Khi trận đấu bắt đầu, Lý Tuấn Kiệt và Tô Vân Sương đứng đối diện nhau, không khí bỗng trở nên căng thẳng, như một cái lò xo đang được kéo căng. Lý Tuấn Kiệt nhìn Tô Vân Sương với sự tự tin, nhưng trong lòng hắn đã có chút lo lắng khi nhận ra ánh mắt của nàng. Tô Vân Sương này, không đơn giản chỉ là một người bình thường mà hắn có thể dễ dàng đánh bại.
Diệp Thanh Y đứng quan sát từ xa, nàng có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong không khí. Nhưng nàng không lo lắng. Nàng biết sư tỷ sẽ chiến thắng.
Mỗi bước đi của nàng đều chắc chắn, mỗi đòn tấn công đều mạnh mẽ. Dù Lý Tuấn Kiệt rất tự tin, nhưng hắn không thể chống lại được sự dứt khoát và tài năng của Tô Vân Sương. Những chiêu thức hoa mỹ của hắn dường như không thể đυ.ng đến một sợi tóc của Tô Vân Sương. Mỗi lần hắn tấn công, nàng đều nhẹ nhàng né tránh hoặc đỡ lại bằng một động tác đơn giản nhưng hiệu quả, khiến hắn không thể tiến lên.
Ánh mắt của Tô Vân Sương trở nên sắc bén, không còn sự thờ ơ như trước. Lần này, nàng muốn cho Lý Tuấn Kiệt thấy rằng, dù hắn có thể chiến thắng dễ dàng trong những trận đấu trước đó, nhưng khi đối đầu với nàng, hắn sẽ phải trả giá đắt.
"Đừng tưởng rằng ngươi có thể tự cao tự đại chỉ vì những chiến thắng trước đó," Tô Vân Sương nghĩ, ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn chằm chằm vào Lý Tuấn Kiệt. "Lần này, ngươi sẽ thấy thế nào là thể hiện tài năng thật sự."
Tô Vân Sương đứng vững trên sân, ánh mắt lạnh lùng, không hề có dấu hiệu thả lỏng dù chỉ một chút. Lý Tuấn Kiệt trước mặt nàng đã dần lộ rõ sự mệt mỏi, mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì sự tự tin, thậm chí đôi chút kiêu ngạo.
Tất cả những đòn tấn công hoa mỹ, những chiêu thức mà hắn đã sử dụng để chiến thắng các đối thủ trước đều trở nên vô nghĩa trước sự tính toán và sự điềm tĩnh của Tô Vân Sương. Cô như một cỗ máy chiến đấu hoàn hảo, từng cử động đều chuẩn xác, từng bước đi đều tính toán kỹ lưỡng. Mỗi lần Lý Tuấn Kiệt tấn công, Tô Vân Sương lại dễ dàng tránh né, hoặc phản đòn bằng những chiêu thức sắc bén mà hắn không thể nào đỡ nổi.
Đám đông xung quanh bắt đầu xì xào, không ai ngờ rằng Tô Vân Sương lại có thể mạnh mẽ như vậy, dường như mọi ánh mắt đều hướng về nàng. Đến khi trận đấu đã kéo dài, Lý Tuấn Kiệt không còn sức lực, hơi thở dồn dập, khuôn mặt đầy mồ hôi, lúc này, Tô Vân Sương mới chính thức tung ra tuyệt chiêu.
Với một bước nhảy mạnh mẽ, cô xoay người vung một chưởng về phía Lý Tuấn Kiệt. Một luồng khí mạnh mẽ phát ra, như một con sóng cuộn mạnh, tràn ngập sức mạnh, đẩy hắn lùi lại. Nhưng không dừng lại ở đó, Tô Vân Sương không cho hắn cơ hội chống đỡ, lập tức sử dụng chiêu thức "Tuyệt Kiếm Đoạt Mệnh", một đòn tấn công chính xác vào điểm yếu nhất của đối phương.
Lý Tuấn Kiệt không kịp phản ứng, bị đẩy lùi mạnh mẽ, cho đến khi không thể giữ vững, hắn bị văng ra khỏi sân thi đấu, ngã vật xuống đất. Cả sân thi đấu lặng ngắt, tiếng hít thở như thể bị nghẹn lại. Một vài giây sau, tiếng vỗ tay và cổ vũ từ đám đông vang lên như sấm dậy. Họ không thể tin rằng Lý Tuấn Kiệt, một trong những đệ tử ưu tú của Huyền Linh Tông, lại bị đánh bại như vậy.
Tô Vân Sương đứng trên sân, ánh mắt lạnh nhạt, không hề có dấu hiệu vui mừng hay kiêu ngạo. Cô chỉ đơn giản nhìn về phía Lý Tuấn Kiệt, người đã bị văng ra ngoài, rồi quay đầu bước đi.
Diệp Thanh Y đứng từ xa, ánh mắt có chút ấm áp khi nhìn thấy sư tỷ chiến thắng.