Chương 1: Xuyên thư

Tô Vân Sương không bao giờ tưởng tượng rằng cuộc sống bình yên của mình sẽ kết thúc chỉ sau một cú ngã bất ngờ. Khi tỉnh dậy, cô không còn ở trong căn phòng nhỏ mà mình từng gọi là nhà, cũng không còn là Tô Vân Sương – một thiếu nữ bình thường với những ước mơ giản đơn. Thay vào đó, cô đứng giữa một thế giới hoàn toàn xa lạ, là nhân vật phụ trong một cuốn tiểu thuyết tu tiên mà cô vô tình xuyên vào. Và không phải nhân vật phụ nào cũng được "ưu ái" như cô.

Tô Vân Sương nhận ra mình đang sống trong cơ thể của chính Tô Vân Sương – một cô gái xinh đẹp, tài giỏi, nhưng lại không thể thiếu sự xảo quyệt và âm mưu. Trong thế giới này, cô không còn là người ngoài cuộc mà phải tham gia vào những mối quan hệ phức tạp giữa các nhân vật, trong đó, Diệp Thanh Y – nữ chính đầy tài năng và thiện lương – chính là đối thủ của cô. Vừa khéo léo, vừa xinh đẹp, Tô Vân Sương bắt đầu lên kế hoạch để chiếm lấy vị trí của nữ chính, thậm chí còn đánh lừa cả nam chính – Vương Hàn Dạ, để lợi dụng tình cảm của anh, ép nữ chính phải rời khỏi tông môn.

Cô không chỉ chơi đùa với số phận của những nhân vật xung quanh mà còn lên kế hoạch hủy hoại tất cả những gì tốt đẹp. Trong thế giới này, không có chỗ cho những kẻ yếu đuối, và Tô Vân Sương thừa hiểu rằng, để tồn tại, cô phải trở thành kẻ mạnh mẽ nhất, bất chấp mọi thủ đoạn.

Trong mắt mọi người, Tô Vân Sương luôn là hình mẫu của sự hoàn hảo. Là đại sư tỷ của tông môn, cô không chỉ tu luyện xuất sắc, đạt đến cảnh giới cao mà còn sở hữu vẻ ngoài dịu dàng, hiền thục, khiến ai nhìn vào cũng phải cảm mến. Mỗi bước đi, mỗi nụ cười của cô đều toát lên vẻ thuần khiết, giống như một vì sao sáng trong đêm tối. Với sự tài giỏi và đức hạnh của mình, Tô Vân Sương đã chiếm trọn sự ngưỡng mộ của tất cả đệ tử trong tông môn, từ những đệ tử trẻ cho đến các trưởng lão.

Cô và đại sư huynh Vương Hàn Dạ, những người đứng đầu thế hệ trẻ của tông môn, được xem là một cặp đôi hoàn hảo, xứng đôi vừa lứa. Tình cảm giữa họ được tất cả mọi người ngưỡng mộ và coi như một biểu tượng của sự kết hợp giữa tài năng và đức hạnh. Mỗi lần họ xuất hiện cùng nhau, những ánh mắt ngưỡng mộ không thể rời khỏi, và những lời khen ngợi chưa bao giờ thiếu. Không ai biết rằng đằng sau vẻ ngoài hoàn mỹ đó, Tô Vân Sương chính là một kẻ đầy toan tính, đang âm thầm dệt nên những mưu đồ nguy hiểm, giăng bẫy cho Vương Hàn Dạ, khiến anh rơi vào vòng xoáy mà cô đã tạo ra. Nhưng với vẻ ngoài hoàn hảo ấy, chẳng ai từng nghi ngờ hay mảy may nghĩ rằng Tô Vân Sương lại có thể là kẻ đứng sau mọi âm mưu.

Tô Vân Sương luôn tự hào về vẻ ngoài xinh đẹp và thuần khiết của mình. Cô tin rằng mình là người đẹp nhất, là ánh sáng rực rỡ nhất trong tông môn, khiến không ai có thể sánh kịp. Nhưng tất cả những gì cô biết, tất cả những gì cô tin tưởng, bỗng chốc sụp đổ vào ngày cô gặp Diệp Thanh Y.

Diệp Thanh Y không chỉ sở hữu vẻ đẹp tựa hoa sen nở trong sương sớm, mà còn có khí chất lạnh lùng, cao quý, khác hẳn với vẻ dịu dàng có phần "ngọt ngào" của Tô Ngọc Sương. Cô ấy không cần phải làm gì đặc biệt, chỉ cần đứng đó, ánh mắt ấy đã đủ khiến mọi người phải chú ý. Và điều đó, chính là thứ Tô Vân Sương không thể chịu nổi. Sự tự cao trong cô bỗng biến thành sự đố kỵ ngùn ngụt, lòng ghen tị khiến cô không thể dừng lại. Cô bắt đầu cảm thấy rằng mình đã bị lu mờ, rằng sự hoàn hảo của mình chỉ là giả tạo khi so với Diệp Thanh Y.

Vì lòng đố kỵ, Tô Vân Sương bắt đầu dùng mọi thủ đoạn để hạ bệ Diệp Thanh Y, cố gắng khiến mọi người trong tông môn coi cô là kẻ đáng ghét. Cô bắt đầu dùng những lời lẽ ngọt ngào để dụ dỗ, lừa gạt kẻ khác, gây chia rẽ và tạo ra những tình huống có lợi cho bản thân. Từng bước, từng bước, cô khéo léo dàn dựng âm mưu, khiến Diệp Thanh Y bị hiểu lầm, bị vu oan, và cuối cùng, bị tẩy chay. Những đệ tử trong tông môn, vốn luôn ngưỡng mộ và yêu quý Diệp Thanh Y, dần dần quay lưng, bị Tô Vân Sương dẫn dắt vào cái bẫy đầy thù hận mà cô đã giăng ra. Cô ấy chỉ có một mục tiêu duy nhất: lấy lại vị trí mà cô cho là xứng đáng của mình, bất chấp việc phải phá hủy tất cả những gì tốt đẹp xung quanh.

Tô Vân Sương ngồi một mình trong phòng, tay vuốt nhẹ cuốn sách mà cô không ngờ lại trở thành thứ “dẫn lối” cho số phận của mình. Đúng vậy, cô không phải là Tô Vân Sương của kiếp trước nữa, mà là một nhân vật trong một cuốn tiểu thuyết tu tiên mà cô đã vô tình xuyên vào. Cái tên Tô Vân Sương giờ chỉ là cái vỏ bọc của một nhân vật mà cô phải làm theo, nhưng lại cũng không phải là cô hoàn toàn. Những sự việc diễn ra quanh cô hoàn toàn không giống như cô tưởng. Trước kia, trong thế giới thực, cô từng đọc về những tình huống, những số phận, và bây giờ chính cô lại đang là một phần trong đó.

Theo như cuốn sách, Diệp Thanh Y, nữ chính trong câu chuyện này, đáng lẽ ra phải chịu mọi sự ghen ghét, bị cô lợi dụng, rồi bị đẩy ra khỏi tông môn. Dù cô chưa kịp ra tay, lại không cần gì đến âm mưu hay thủ đoạn của cô. Sự xinh đẹp của Diệp Thanh Y chính là thứ vũ khí sắc bén nhất mà cô có, và đó cũng chính là thứ làm dấy lên sự đố kỵ trong lòng những đệ tử nữ khác.

Mọi sự ganh ghét và thù hận đã được cấy ghép từ chính cái đẹp thiên phú của Diệp Thanh Y. Những đệ tử nữ khác trong tông môn bắt đầu xì xào, đặt điều, đồn đại về Diệp Thanh Y, cho rằng cô dùng vẻ đẹp của mình để quyến rũ các đệ tử nam, tranh giành sự chú ý của những trưởng lão, khiến cô trở thành tâm điểm của những ánh mắt đố kỵ. Diệp Thanh Y không hề làm gì sai, chỉ là cô đẹp, và vẻ đẹp ấy như một cơn sóng lớn, dâng tràn lên lòng ghen tị của những người xung quanh.

Sau một lúc lâu ngồi suy tư trong phòng, Tô Vân Sương cảm thấy sự tĩnh lặng xung quanh khiến tâm trạng cô càng thêm trống rỗng và buồn chán. Cô thở dài, vươn vai đứng dậy, bỏ lại cuốn sách đang mở trên bàn, và quyết định ra ngoài dạo một vòng để giải tỏa tâm trạng. Cô không biết mình đang tìm kiếm gì, chỉ là muốn rời khỏi không gian yên tĩnh này, để cho tâm hồn mình được thả lỏng. Cô không nhận ra rằng, quyển sách mà cô đặt trên bàn đã tan biến mất như chưa từng tồn tại. giống như con đường trở về duy nhất đã biến mất.

Cô bước ra khỏi phòng, đi men theo những con đường đá phủ đầy rêu xanh trong tông môn. Những cánh cửa gỗ cổ xưa và những đài sen tròn trịa dần dần trở thành những hình ảnh mờ nhạt khi cô bước vào khu vườn yên tĩnh, nơi có những bụi cây um tùm và những hồ nước trong vắt. Cảnh vật bao quanh như không có gì thay đổi, nhưng lại giống như đang muốn phản chiếu chính những gì đang diễn ra trong lòng cô – mơ hồ, lặng lẽ và đầy uẩn khúc.

Đột nhiên, trời bỗng đổ mưa nhẹ, những giọt nước trong suốt rơi xuống, khẽ khàng như những âm thanh dịu dàng, làm không gian càng thêm huyền ảo. Tô Vân Sương hơi cau mày, nhưng rồi lại mỉm cười nhẹ, lấy chiếc ô từ trong nhẫn trữ vật, mở ra che trên đầu. Chiếc ô có vẻ đơn giản nhưng cũng đủ để che chắn cho cô khỏi những hạt mưa lấm tấm, không quá lớn nhưng lại làm khung cảnh trở nên mờ ảo, như thể tất cả mọi thứ xung quanh cô đều bị bao phủ bởi một lớp sương mù nhẹ nhàng.

Cô bước đi dưới màn mưa, những giọt nước đọng trên lá cây rồi rơi xuống mặt đất, tạo thành những âm thanh xào xạc hòa cùng với gió nhẹ. Mỗi bước chân của cô đều khiến không gian trở nên mơ hồ, như đang đi qua một thế giới khác, nơi không có sự ganh đua, không có mưu đồ. Cảm giác mưa lạnh mơn man trên làn da khiến cô tạm thời quên đi mọi lo âu, cảm giác như mình đang lạc vào một giấc mơ, nơi mọi thứ đều trở nên nhẹ nhàng, thanh thoát. Nhưng trong thâm tâm, cô biết rằng thế giới này không dễ dàng như vẻ ngoài của nó, và không có gì là thực sự yên bình.

Tiếng ồn ào phía xa dường như cắt đứt sự tĩnh lặng trong tâm trí Tô Ngọc Sương. Cô ngừng lại, khẽ nghiêng đầu lắng nghe, những tiếng cười khinh miệt và lời quát tháo vang vọng trong không gian mờ ảo của cơn mưa. Không khí xung quanh bỗng chốc trở nên căng thẳng, và Tô Vân Sương không thể không bước về phía đó, trong lòng tự hỏi không biết chuyện gì đang xảy ra.

Khi cô tiến lại gần, cảnh tượng trước mắt khiến cô không khỏi nhíu mày. Một nhóm đệ tử nữ đang tụ tập xung quanh một người con gái, đang chỉ trỏ và quát nạt với những lời lẽ châm chọc, cay nghiệt. Những lời lẽ đả kích không ngừng vang lên, mỗi câu đều đầy sự khinh bỉ, như thể họ đang trút hết mọi sự khó chịu lên một người không thể phản kháng.

Trong đám đông, Tô Vân Sương chỉ nhìn thấy bóng lưng của người con gái bị vây hãm. Dáng người ấy có vẻ nhỏ bé và yếu ớt, nhưng lại lộ rõ một sự kiên cường không dễ nhận ra. Không khí xung quanh cô gái này có vẻ nặng nề, nhưng lại có một chút gì đó khiến Tô Vân Sương cảm thấy quen thuộc, một cảm giác như thể đã từng gặp người này ở đâu đó. Làn da của cô gái, dù có chút ướt vì mưa, nhưng vẫn tỏa ra một khí chất thanh thoát, và đôi mắt cô, dù không thể nhìn thấy rõ, cũng lấp lánh vẻ kiên quyết, như thể đã từng đối mặt với vô vàn thử thách mà không bao giờ khuất phục.

Những đệ tử nữ kia, vẻ mặt đầy sự ganh ghét và tức tối, liên tục lên tiếng với những lời nói sắc bén. "Cô ta nghĩ mình đẹp lắm sao? Cứ lượn lờ xung quanh các đệ tử nam như thế, nghĩ chúng ta không thấy à?" Một người trong nhóm lớn tiếng, những người khác thì phá ra cười đùa, hoàn toàn không quan tâm đến sự tổn thương mà họ đang gây ra.

Tô Vân Sương đứng lặng lẽ một góc, mắt không rời khỏi bóng lưng ấy. Mặc dù cô không thể nhìn thấy rõ mặt người con gái, nhưng cô biết người đó chính là Diệp Thanh Y – người mà cô vẫn đang tìm cách khiến cho cả tông môn ghét bỏ. Diệp Thanh Y, với vẻ đẹp tựa ngọc, không cần phải làm gì, chỉ là sự hiện diện của cô đã đủ để khuấy động những ánh mắt đố kỵ và những tiếng xì xào không ngừng. Mà giờ đây, mọi thứ đã đi quá xa, khi sự ghen ghét không chỉ dừng lại ở những lời nói mà đã biến thành những hành động công khai, nhằm làm nhục cô.