Chương 24

Hiệu suất làm việc của thám tử tư rất cao, ngay cả những tin tức trợ lý không tra được hắn đều có thể tìm hiểu rõ ràng.

Năm năm trước khi xảy ra tai nạn rơi máy bay, Vương Kiệt Hi trùng hợp đang nghỉ ngơi ở hòn đảo gần đó, ngày ấy hắn lái thuyền ra biển, vô tình cứu được Hoàng Thiếu Thiên.

Hoàng Thiếu Thiên bị thương rất nặng, hôn mê trong suốt bốn năm, tới tận một năm trước mới tỉnh lại, nhưng trong thời gian đầu ngay cả xuống giường y cũng không làm được, nhờ có Vương Kiệt Hi ở bên chăm sóc mới có thể dần dần hồi phục.

Có điều vì di chứng do tai nạn để lại, y bị mất trí nhớ.

Diệp Tu nhìn chăm chăm tin tức mà thám tử tư mang về, cõi lòng đau xót.

Hôn mê bốn năm, rốt cuộc Thiếu Thiên của hắn đã bị thương tới mức nào mới có thể hôn mê lâu như vậy?

Những năm ấy hắn đang làm gì? Trong khoảng thời gian Hoàng Thiếu Thiên yếu ớt bất an nhất, người ở bên cạnh y, cùng y vượt qua khó khăn chính là Vương Kiệt Hi.

Hoàng Thiếu Thiên yêu thích hắn, dựa dẫm vào hắn, có gì sai sao?

Thám tử tư còn tìm hiểu được tin tức về hài tử gọi Hoàng Thiếu Thiên là ba ba, đứa bé đó tên Vương Nã Hoa, là cháu trai của Vương Kiệt Hi, bởi vì cha mẹ có việc không thể ở cạnh nên Vương Kiệt Hi chăm sóc bé, hài tử rất thích Hoàng Thiếu Thiên nên thường gọi y là Thiếu Thiên ba ba.

Có điều tin tức này cũng không khiến Diệp Tu vui vẻ hơn, bởi vì đối với Hoàng Thiếu Thiên mà nói, vị trí của Vương Kiệt Hi trong lòng y căn bản không thể thay thế, cho dù hai người họ không có con, hắn cũng không dám chắc bản thân tranh nổi.

Khi hắn tự đả thông tư tưởng rồi, chuẩn bị đi gặp Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi đã đưa Hoàng Thiếu Thiên trở về Los Angeles.

Suốt đêm ấy Diệp Tu đặt vé máy bay đến Los Angeles, tới biệt thự của Vương Kiệt Hi lại bị từ chối gặp mặt. có lẽ lần này Vương Kiệt Hi thật sự quyết tâm không để hắn gặp Hoàng Thiếu Thiên.

Diệp Tu chờ bên ngoài mấy ngày cũng không nhìn thấy người, thời điểm hắn cân nhắc có nên báo cảnh sát việc Vương Kiệt Hi bắt cóc vợ mình hay không, Vương Kiệt Hi lại chủ động liên lạc với hắn, hẹn hắn buổi tối gặp nhau tại một nhà hàng.

Đương nhiên hai người đều không phải đến để ăn cơm, nên vừa gặp mặt liền nói thẳng vào vấn đề.

"Cho tôi gặp Thiếu Thiên một lần, tôi muốn nói chuyện với y, nếu y nói y không quan tâm quá khứ nữa, y hạnh phúc khi ở bên cậu, tôi sẽ rút lui, sau này tuyệt đối không làm phiền y nữa. Thế nào?"

Vương Kiệt Hi có chút bất ngờ, hắn vốn nghĩ Diệp Tu trăm phương ngàn kế đuổi tới là vì đoạt lại Hoàng Thiếu Thiên.

"Vì sao lại quyết định như vậy?" Vương Kiệt Hi hỏi.

Diệp Tu cười khổ, "Cậu ở bên y năm năm, cho dù là tôi cũng không thể so sánh được. Nếu người y lựa chọn là cậu, cảm thấy ở bên cậu mới hạnh phúc, ngoại trừ như vậy tôi còn có thể làm sao?"

"Có vẻ anh đã cho người điều tra chuyện của năm năm trước đi? Nhưng tôi cảm thấy những gì anh biết còn chưa đủ, để tôi cho anh tận mắt chứng kiến." Nói xong, hắn lấy điện thoại mở ra một đoạn video đưa đến trước mặt Diệp Tu.

Trong video là một vùng biển xanh thẳm yên bình, có trời xanh mây trắng hải âu bay, bỗng nhiễn có rất nhiều thứ rơi xuống từ trên không trung, có hành lý, có thi thể, cũng có cả con người.

Có tiếng người kêu lên sợ hãi, màn ảnh bắt đầu rung động kịch liệt, còn có người gọi lớn bằng tiếng Anh, "Ở đây có một người, không biết còn sống không..."

Sau đó, ống kính liền hướng tới nơi đó, trên màn hình xuất hiện một người toàn thân đầy máu đang trôi trên biển.

Là Hoàng Thiếu Thiên!

Có người nhảy xuống cứu y lên, Hoàng Thiếu Thiên khi ấy chỉ còn chút hơi tàn vẫn cố sức níu lấy tay áo Vương Kiệt Hi, vô lực nói, "Cứu tôi... Tôi không thể chết... Diệp Tu... Tôi phải trở về gặp... Diệp Tu... cùng nhóc con... cứu tôi..."

Mỗi từ y nói đều kèm theo máu tươi trào ra, máu tươi nhuộm đỏ thân thể y phục của y, cũng không biết là y dựa vào ý niệm nào mà có thể cố gắng chống đỡ không mất đi ý thức được.

Video gián đoạn một lát, sau đó là cảnh phẫu thuật, một phòng lại một phòng phẫu thuật, Hoàng Thiếu Thiên từ các phòng phẫu thuật được đẩy ra lại đẩy vào, đẩy vào lại đẩy ra, Diệp Tu căn bản không đếm nổi y đã trải qua bao nhiêu lần phẫu thuật.

Sau đó là bốn năm hôn mê dài đằng đẵng.

Mãi tới tận một ngày nào đó, y rốt cuộc tỉnh lại, nhìn thấy Vương Kiệt Hi đang ngồi bên giường, mờ mịt hỏi hắn, "Tôi là ai? Anh là ai?"

Vương Kiệt Hi nhìn y, hỏi, "Cậu nhớ Diệp Tu không?"

Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu cố gắng suy nghĩ, sau đó đột nhiên kích động lắc đầu, "Đừng đừng đừng, đừng tới đây, các người đừng tới đây, không muốn..."

Tới đây, video kết thúc.

Hai tay Diệp Tu không ngừng run rẩy, hắn cảm giác mình sắp phát điên rồi, vì sao thời điểm Hoàng Thiếu Thiên cần hắn như vậy, hắn lại không có ở bên cạnh y? Chơi vơi bên bờ sinh tử, ý niệm duy nhất còn sót lại của Hoàng Thiếu Thiên là phải trở về gặp hắn, mà khi ấy hắn đang ở đâu?

Hắn cảm thấy năm năm Hoàng Thiếu Thiên rời đi đã khắc sâu lên hắn một vết thương không thể nào liền sẹo, vậy còn Hoàng Thiếu Thiên? Những đau đớn khổ sở y phải trải qua ai có thể hiểu nổi đây?

Vương Kiệt Hi và Diệp Tu vốn là vương bất kiến vương, tuy họ biết nhau, nhưng chưa từng gặp mặt.

Có điều hắn vẫn có chút ấn tượng với Diệp Tu, nam nhân có thể một tay lập ra vương quốc cho riêng mình, nhất định là một nam nhân rất bình tĩnh quyết đoán.

Nhưng từ khi hắn đưa Hoàng Thiếu Thiên về nước, nam nhân này mỗi khi xuất hiện trước mặt y đều trở nên mất khống chế, có thể thấy ở trong lòng hắn, không ai thay thế được Hoàng Thiếu Thiên.

"Năm năm trước, trên máy bay đã xảy ra chuyện gì, không ai biết được. Nhưng Thiếu Thiên liên tục gặp phải ác mộng, điều ấy chứng tỏ đây không phải tai nạn rơi máy bay bình thường, nhất định y đã gặp phải chuyện rất kinh khủng. Anh có chú ý không, trên người Thiếu Thiên có vết thương đạn bắn." Vương Kiệt Hi bình tĩnh hơn Diệp Tu rất nhiều, bởi vì những gì Hoàng Thiếu Thiên trải qua trong những năm này, đều là hắn tận mắt chứng kiến.

Diệp Tu cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng, "Vì vậy, rơi máy bay không phải do thiên tai, mà là nhân họa?"

"Rất có thể."

Nhưng tất cả những điều này chỉ là suy đoán, hộp Pandora không thể mở ra, những người trên chuyến bay ấy chỉ có Hoàng Thiếu Thiên còn sống, y lại mất trí nhớ, vì vậy tai nạn năm xưa trở thành bí mật không ai biết đến.

"Diệp Tu, thời điểm tôi cứu y đã biết y là người của anh. Nhưng khi ấy y có thể sống sót hay không tôi cũng không biết, sau đó lại hôn mê bốn năm, bác sĩ nói y có thể ra đi bất kì lúc nào, tôi không biết nếu trả y cho anh, để anh một lần nữa chứng kiến y mất đi có phải là quá mức tàn nhẫn không. Đương nhiên, tôi thừa nhận, tôi không muốn trả y lại cho anh. Nếu như Thiếu Thiên tỉnh lại, tôi nhất định sẽ để y trở về bên anh, nhưng y lại mất trí nhớ, mỗi lần cố gắng nhớ lại quá khứ là một lần mất khống chế mà trở nên sợ hãi, bác sĩ nhắc nhở không thể để y chịu kí©h thí©ɧ, nếu không có lẽ y sẽ không chịu được được. Thời gian đầu tôi nhắc tới tên anh, Thiếu Thiên sẽ theo bản năng hồi tưởng lại, sau đó xảy ra những gì anh đều đã thấy trong video. Vì vậy tôi không muốn y phải chịu đựng những chuyện này nữa, cũng không dám để anh gặp y. Lần trước hai người gặp nhau, tới khi trở về Thiếu Thiên lại bắt đầu mơ thấy ác mộng. Y biết anh là người yêu của mình, nhưng y không nhớ ra được, y sẽ ép buộc bản thân phải nhớ tới, có điều những gì nhớ tới đều là quá khứ khủng khϊếp y đã phải trải qua. Diệp Tu, nếu anh là tôi, biết rõ mọi chuyện sẽ như vậy, còn có thể để y gặp anh hay sao?"

Diệp Tu bất đắc dĩ nở nụ cười, nụ cười so với khóc còn khó coi hơn. Hóa ra hắn không chỉ bỏ qua khoảng thời gian Hoàng Thiếu Thiên yếu ớt nhất, bây giờ hắn còn là nguyên nhân gây ra khổ sở trong lòng y.

Hắn tới nơi này vốn là để gặp lại Hoàng Thiếu Thiên một lần, bây giờ lại cảm thấy không còn cần thiết nữa.

Hắn hiểu cách làm của Vương Kiệt Hi, nếu đổi lại là hắn, đã biết sẽ gây ra thương tổn cho Thiếu Thiên, làm sao có thể cho phép người khác tới gần y đây?

"Cảm ơn, cho dù thế nào, tôi cũng phải cảm ơn cậu. Y còn sống sót, bên cạnh y có một người có thể yêu thương chăm sóc cho y, tôi cũng yên tâm. Nhưng xin cậu không thể phụ lòng y, tôi biết y rất cần cậu, dựa dẫm vào cậu, vì vậy nhất định cậu phải đối xử với y thật tốt."

Diệp Tu không biết khi nói ra những lời này tâm tình của hắn là gì, tự tay dâng người yêu cho kẻ khác, nhưng hắn có thể làm sao? Không quan tâm đến thương tổn của Hoàng Thiếu Thiên, nhất định giành lại người?

Hắn không làm được, so với việc Hoàng Thiếu Thiên ở cạnh hắn, hắn càng hi vọng y có thể hạnh phúc.

"Có lẽ anh đã hiểu lầm chuyện gì, tôi và Thiếu Thiên không phải như anh nghĩ. Thiếu Thiên thật sự rất ỷ lại tôi, nhưng y cũng chỉ coi tôi là anh trai mà thôi, tôi cũng chưa từng bày tỏ với y. Diệp Tu, tôi yêu y, nhưng tôi cũng không thể quên được năm ấy y cầu xin tôi cứu y, nói với tôi y phải trở về gặp anh và con trai hai người. Tôi làm sao có thể ở thời điểm y tỉnh dậy, ngây thơ đơn thuần chuyện gì cũng không biết mà lừa dối y? Nếu sau này y nhớ ra mọi chuyện, hoàn cảnh lúc ấy nhất định sẽ rất khó xử, tôi tuyệt đối không để y phải đối mặt với tình cảnh như vậy."

Diệp Tu nhìn nam nhân đối diện, hắn không phải rất anh tuấn, hơn nữa hai mắt lại không đều, nhưng tình yêu mà hắn dành cho Hoàng Thiếu Thiên, ngay cả Diệp Tu cũng cảm động.

"Thật ra hôm nay tôi tìm anh là bởi vì tình huống của Thiếu Thiên đang có chuyển biến tốt, tuy sau khi gặp anh y lại gặp ác mộng nhưng cũng không kịch liệt như trước đây nữa, vả lại y rất yêu thương con trai của hai người. Bởi vì hôm ấy y gặp ác mộng, tôi không yên lòng nên đã đưa y trở về, nhưng sau khi về đây y lại thường xuyên thất thần, tôi nghĩ chúng ta có thể bắt đầu từ đứa bé kia."

Diệp Tu kinh hỉ nhìn Vương Kiệt Hi, "Ý của cậu là, chúng ta có thể thử giúp y khôi phục ký ức?"

"Đúng, có thể thử xem. Có lẽ cũng sẽ không đáng sợ như tưởng tượng."

"Được, để tôi bảo người đưa đứa nhóc kia tới."

Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Tôi đưa y về nước đi, đây không phải một quá trình đơn giản. Hơn nữa hình như y có ấn tượng với Bắc Kinh, hoàn cảnh quen thuộc sẽ càng tốt hơn. Anh về trước đi, tôi cần chuẩn bị vài chuyện."

"Cảm ơn!" Diệp Tu trịnh trọng nói.

Vương Kiệt Hi cười cười, "Cũng không phải tôi giúp anh, tôi làm là vì chính mình, sau khi Thiếu Thiên khôi phục ký ức, tôi phải bày tỏ với y. Diệp Tu anh đừng quên, trong năm năm này là tôi ở cạnh Thiếu Thiên."

-