Đây không phải là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên tới Diệp gia, chẳng qua vẫn không thể nào tự nhiên thoải mái nổi. Diệp phu nhân phong thái ôn nhu điềm đạm, có điều y không biết bà thực sự vừa ý
con dâu là mình hay đã biết hai người họ chỉ đang diễn kịch, thế nên càng khiến y có cảm giác như đang ngồi dự
Hồng Môn yến. "Thiếu Thiên, thức ăn không hợp khẩu vị sao?" Diệp phu nhân thấy y hầu như chỉ ngây người ăn cơm trắng liền quan tâm hỏi, thuận tiện gắp thêm một đũa thức ăn cho y.
"Không có, cơm ngon lắm ạ." Hoàng Thiếu Thiên vội lắc đầu, cúi mặt ăn cơm.
Diệp phu nhân mỉm cười, "Nếu thích thì ăn nhiều một chút, trông con gầy như vậy, có phải công việc bận rộn nên không có thời gian tự chăm sóc không? Mẹ thấy Diệp Tu cũng không có thời gian xuống bếp, hay là hai đứa thuê một người giúp việc? Tuổi trẻ đều thích thế giới hai người, không muốn có người thứ ba chen vào, các con cũng có thể tìm người làm theo ca, một ngày tới quét tước nấu cơm là được."
"Nha, không cần đâu bác gái, a, mẹ, Diệp tổng, ý con là Diệp Tu nấu cơm rất ngon, chẳng qua gần đây con bận nhiều việc nên mới gầy đi, như vậy cũng rất tốt, không cần phải cố gắng giảm cân."
Khả năng nấu nướng của Diệp Tu quả thật có thể so sánh với đầu bếp năm sao, tối qua Hoàng Thiếu Thiên bị hắn làm cho kinh ngạc tới mức lúc ăn cơm suýt nuốt luôn cả lưỡi. Với gia thế của Diệp Tu, chỉ cần hắn biết vào bếp cũng đã đủ bất ngờ, càng không nói tới hương vị tốt như vậy, khiến cho người ngoài ngâm mì cũng chỉ biết luộc gạo như Hoàng Thiếu Thiên thấy có chút xấu hổ.
Diệp phu nhân không đồng ý, "Như vậy không được, công việc bề bộn nhưng sức khỏe mới là quan trọng nhất. Hai đứa đã kết hôn nửa năm, lúc này nên có hài tử rồi mới phải, sao tự dưng lại muốn giảm cân? Phải rồi, Thiếu Thiên, con làm việc gì? Nếu vất vả quá thì cứ xin nghỉ đi, Diệp Tu sẽ tìm cho con một công việc ở công ty nhẹ nhàng thoải mái hơn."
Hoàng Thiếu Thiên vừa mới uống một ngụm canh, nghe bà nói mà suýt phun hết ra ngoài, vất vả lắm mới nhịn được xuống. Có hài tử sao? Với ai???
May mà Diệp phu nhân cũng chỉ thuận tiện nhắc tới chuyện này, sau đó liền chuyển đề tài, có điều đó lại càng là một đề tài khó trả lời hơn.
Không lẽ y nói với bà, y thực ra chính là diễn viên mới tuyến mười tám của công ty Vinh Quang Diệp gia?
"Cái này..."
"Mẹ, Thiếu Thiên vừa mới tốt nghiệp Đại học, y cũng có sự nghiệp cùng ước mơ của mình, chuyện này chúng ta không nên can thiệp quá sâu vào. Còn chuyện hài tử, bọn con thương lượng rồi, nên chờ mấy năm nữa rồi mới tính tiếp." Đúng lúc này, Diệp Tu đang nhàn nhã ăn cơm bên cạnh lên tiếng ngắt lời y.
Mặt không đổi sắc nói ra những lời như vậy, thật giống như hai người họ rất quen thân, những vấn đề này đều đã bàn qua rồi. Đáng tiếc, trời mới biết y và Diệp Tu mới chỉ gặp nhau có hai lần.
Nhưng dù sao như vậy cũng đã giúp Hoàng Thiếu Thiên giải vây, nhân lúc Diệp phu nhân gọi người giúp việc, Hoàng Thiếu Thiên liền chắp tay làm động tác cảm tạ với Diệp Tu, người kia nhìn thấy cũng chỉ nhướn mày một cái, không nhìn rõ tâm trạng là gì.
Cơm dùng được nửa bữa, điện thoại Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên đổ chuông, y nhìn qua một chút, là Dụ Văn Châu gọi tới.
"Alo? Học trưởng?"
"Thiếu Thiên, em nhanh tới công ty một chuyến, có việc gấp." "Ngay bây giờ sao?"
"Đúng vậy, mau lên, anh chờ em." Hoàng Thiếu Thiên cúp điện thoại, áy náy nhìn Diệp phu nhân và Diệp Tu, "Ách, con hiện tại có chút việc gấp..."
"Để tôi bảo tài xế đưa em đi." Diệp Tu nhanh chóng đáp ứng.
Diệp phu nhân cau mày: "Chuyện gấp như vậy sao, con còn chưa có ăn được bao nhiêu? Chờ một chút, mẹ bảo người lấy đồ ăn vặt cho con mang theo ăn trên đường."
Hoàng Thiếu Thiên có điểm ngượng ngùng, nhưng Dụ Văn Châu là Học trưởng của y, đã ra mắt công chúng mấy năm, hiện tại cũng có chút danh tiếng, từ khi Hoàng Thiếu Thiên ký hợp đồng với Vinh Quang vẫn luôn được vị đàn anh này để mắt chiếu cố.
Bây giờ hắn có việc gấp tìm mình, y thật sự không có lí do từ chối.
Bất quá y cũng không để tài xế Diệp gia đưa mình tới Vinh Quang, chỉ tùy tiện nói một địa phương, chờ tài xế về rồi mới gọi thêm một chuyến taxi nữa đi tới công ty, lúc ấy Dụ Văn Châu đã sớm chờ y ở cửa rồi.
"Cuối cùng cũng tới." Dụ Văn Châu chỉnh lại tóc tai y phục cho y một chút, tới khi hài lòng mới gật đầu kéo y vào, "Tạm được rồi, đi thôi."
"Đi đâu?" Hoàng Thiếu Thiên mơ mơ hồ hồ cứ thế bị hắn kéo đi.
"Đến nơi em sẽ biết." Dụ Văn Châu hình như rất gấp gáp, cũng không giải thích nhiều với y, bước vào thang máy trực tiếp nhấn tầng ba mươi ba.
Là tầng ba mươi ba đó!
Hoàng Thiếu Thiên nhìn chằm chằm nút vừa được ấn vẫn đang đỏ rực: "Tầng ba mươi ba không phải khu vực làm việc của Tổng tài hay sao?" Người mới như Hoàng Thiếu Thiên, căn bản không có khả năng lên tới nơi này.
Nếu như không phải biết hôm nay Diệp Tu không có ở công ty, có lẽ y thật sự cho rằng Dụ Văn Châu muốn dẫn mình đi gặp Diệp Tu.
"Ân, gặp một nhân vật lớn."
"Là ai?"
Trong khi hai người đang nói chuyện, thang máy rốt cuộc dừng lại, Dụ Văn Châu kéo tay y tới thẳng phòng làm việc của Tổng tài, tâm Hoàng Thiếu Thiên muốn bay thẳng lên cổ họng, không lẽ Diệp Tu cũng tới???
Thời khắc cửa được đẩy ra, không hiểu sao y có xung động muốn rút khỏi tay Dụ Văn Châu bỏ chạy ra ngoài.
"Tô đạo, để anh đợi lâu rồi."
Nghe rõ thanh âm của Dụ Văn Châu xong, Hoàng Thiếu Thiên mới nhận ra người đang ngồi trong văn phòng Tổng tài không phải Diệp Tu, mà là – đạo diễn nổi tiếng trẻ tuổi tài năng nhất trong nước, Tô Mộc Thu.
Chính là, Tô Mộc Thu!
Trong nháy mắt, biểu cảm của Hoàng Thiếu Thiên hơi cứng lại, đây chính là vị đạo diễn mà y thích nhất, người mà y nằm mơ cũng muốn một ngày có thể được diễn một bộ phim của hắn, hiện tại đang đứng trước mặt y.
Trong khi Hoàng Thiếu Thiên đã thả trôi hồn vía của mình bay đi ba vạn tám ngàn dặm, Tô Mộc Thu đã đánh giá y một lượt, "Hoàng Thiếu Thiên?"
Hoàng Thiếu Thiên còn đang ngây người, Dụ Văn Châu không khỏi dở khóc dở cười chọc chọc y mới làm cho y tỉnh lại, "A, Tô đạo, ngài sáng an. Tôi rất thích những tác phẩm của ngài, mỗi bộ phim đều không xem dưới mười lần!"
Tô Mộc Thu mỉm cười, "Đó là vinh hạnh của tôi. Tôi cũng đã xem tác phẩm của cậu rồi, diễn xuất rất tốt."
"Nha?" Hoàng Thiếu Thiên không hiểu ra sao, y làm gì có tác phẩm nào, suốt nửa năm sau tốt nghiệp vừa rồi, ngay cả một vai diễn quần chúng y cũng chưa được nhận.
"Tác phẩm tốt nghiệp, cậu diễn nhân vật mắc bệnh tâm thần phân liệt rất tốt, kĩ năng thật sự tài giỏi hơn người." Tô Mộc Thu giải thích.
Hoàng Thiếu Thiên nhìn hắn một chút, sau đó quay sang nhìn Dụ Văn Châu đứng bên cạnh, đầu óc có điểm mơ hồ, hình như không xác định rốt cuộc có phải ban nãy đang tự mình huyễn hoặc hay không. Y được đạo diễn mình thích nhất khen là diễn xuất tốt, này không phải nằm mơ đấy chứ?
"Tôi đang có một vai diễn, không biết cậu có hứng thú không? Cũng không phải vai diễn rất quan trọng, thời lượng diễn xuất không nhiều, nhưng muốn diễn thành công cũng tương đối khó khăn. Vốn tôi muốn tìm người đến thử kính, nhưng Văn Châu đề cử cậu, tôi vừa xem qua tác phẩm tốt nghiệm của cậu cũng thấy nếu là cậu thì hoàn toàn không thành vấn đề. Nếu cậu có thể nhận vai diễn này, chúng ta hẹn thời gian ký hợp đồng?"
Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy y có phải đang nằm mơ, vội vàng tự nhéo bản thân một cái, kết quả đau đến nhe răng trợn mắt mới khẳng định y vẫn còn rất tỉnh táo!
Ngày hôm qua y còn suy nghĩ liệu có phải bản thân đã chọn sai nghề rồi hay không, cùng lắm thì đi tìm công việc khác, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn cũng có ngày chết đói!
Kết quả hôm nay từ trên trời rơi xuống một khối bánh kem!
"Được được được, bên tôi hoàn toàn không có vấn đề gì, tôi nằm mơ cũng muốn được diễn phim của Tô đạo, không nghĩ tới sẽ có ngày hôm nay! Tô đạo, cám ơn, thật sự cám ơn, tôi nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của ngài!"
Tô Mộc Thu bị phản ứng của y chọc cho bật cười, "Ân, cố lên! Nếu cậu biểu hiệu cũng tốt giống như trong tác phẩm tốt nghiệp, tôi hy vọng chúng ta sau này có thể hợp tác lâu dài."
Rời khỏi văn phòng của Tô Mộc Thu, Hoàng Thiếu Thiên còn cảm thấy chân đang phiêu trên mặt đất, "Học trưởng, anh nói đi, đây là sự thật sao? Em không phải đang nằm mơ đấy chứ?"
Dụ Văn Châu xoa đầu y, "Thật sự, bây giờ yên tâm rồi?"
Hoàng Thiếu Thiên xoay người lại cúi gập người một cái, "Học trưởng, cảm ơn, em biết Tô đạo cho em cơ hội này là nhờ có anh giúp em! Nửa năm nay anh đã giúp em thật nhiều, em nhất định sẽ không để anh mất mặt!"
Dụ Văn Châu ôn nhu cười cười, "Em hiểu sai rồi, cơ hội là nhờ vào năng lực của chính em, anh chỉ muốn hỏi giúp em thử kính một lần, không ngờ Tô đạo vừa nghe tên em đã rất kinh hỉ. Thiếu Thiên, cơ hội lần này là nhờ vào cố gắng của em, anh đã sớm nói thiên phú của em nhất định sẽ không bị mai một!"
Rất nhiều sinh viên Học viện Điện ảnh được mời đi diễn từ khi còn chưa tốt nghiệp, nhưng Hoàng Thiếu Thiên chưa từng tiếp nhận một bộ phim nào. Không phải không ai tìm y, y có diện mạo xuất chúng, có thực lực diễn xuất, có khả năng nhập diễn cao, nhưng y vẫn nhất định không chịu nhận. Y muốn bốn năm Đại học đều dành cho công việc học tập, có lẽ những thứ đó trong mắt người khác chỉ là lý luận tri thức không có giá trị thực tiễn, nhưng y vẫn cảm thấy rất quan trọng.
Hội diễn trong trường y thường xuyên tham dự, loại diễn xuất trực tiếp đối mặt với người xem, một khi NG liền không có cơ hội sửa lại này, y đã diễn qua vô số lần.
Bốn năm như vậy không những giúp y mài giũa năng lực thiên phú, mà còn cho y khả năng ứng biến tình huống cực kì sắc bén.
Dụ Văn Châu vẫn luôn coi trọng vị học đệ này, hắn tin chỉ cần có cơ hội, Hoàng Thiếu Thiên nhất định sẽ đạt tới đỉnh cao mà không phải ai cũng có thể mơ đến, đơn giản bởi vì đứa nhóc này đã toàn tâm toàn ý tập trung cho sự nghiệp trở thành diễn viên của mình.
Vai diễn của Hoàng Thiếu Thiên quả thật không quá quan trọng, miễn cưỡng coi như là nam số Tám.
Nhưng có được vai diễn này cũng đã rất không dễ dàng, tác phẩm của Tô Mộc Thu không lần nào không lên hot search, rất nhiều minh tinh muốn hợp tác với hắn, cho dù chỉ cần lộ mặt vài lần trong cả bộ phim cũng là một bước tiến lớn của sự nghiệp rồi.
Dụ Văn Châu nhận vai nam số Hai trong bộ phim, mấy năm nay sự nghiệp của hắn phát triển không tệ, lại được công ty tận lực nâng đỡ, nhân duyên cũng tốt, nên hắn mới nghĩ đến chuyện tranh thủ cơ hội cho Hoàng Thiếu Thiên, nhưng cũng chỉ làm được đến một cơ hội thử kính mà thôi. Nếu không phải vừa lúc Tô Mộc Thu cũng biết Hoàng Thiếu Thiên, vai diễn kia vào tay ai cũng chẳng nói trước được.
Cho nên Hoàng Thiếu Thiên rất trân trọng cơ hội lần này.
Đương nhiên, đừng nói là tác phẩm của Tô Mộc Thu, với tình cảnh hiện tại của y, chỉ cần đạo diễn hơi hơi có tiếng để mắt đến muốn y làm diễn viên quần chúng y cũng nguyện ý, dù sao cũng sắp đến độ chết đói rồi.
Về đến nhà trời đã nhá nhem tối, lúc ấy y mới phát hiện ra khóa cửa đã đổi thành khóa mật mã.
Diệp Tu đang đứng ở cửa, thấy y liền nói, "Em về rồi? Đặt mật mã đi."
"A?" Hoàng Thiếu Thiên không nghĩ tới Diệp Tu cố ý đến đây thay khóa, nhưng ngẫm lại cũng đúng, chìa khóa y đã làm mất, nếu không đổi khóa sẽ không an toàn, nhất là khi trong căn nhà này một tấm rèm cũng đã trị giá vài trăm vạn.
Có điều y còn không có thời gian xoắn xuýt chuyện này, không ngờ Diệp tổng nhật lý vạn ky lại cư nhiên nghĩ tới, quả nhiên chỉ cần đề cập đến chuyện tiền bạc, kẻ có tiền nhất định sẽ không bỏ qua.
"Diệp tổng anh tùy ý đặt đi, đặt xong nói cho tôi một tiếng là được."
Diệp Tu gật đầu, tiện tay ấn xuống mấy con số, "Em nhớ kỹ đấy. Bây giờ cho dù làm mất túi xách cũng vẫn có thể vào nhà."
Hoàng Thiếu Thiên ngượng ngùng cười, "Xin lỗi, lần sau sẽ cố gắng không làm phiền đến anh."
Diệp Tu chọn mi, đứa nhóc này là coi lòng tốt của hắn thành lòng lang dạ thú hay sao? Bỏ đi, hắn cũng lười giải thích, "Tôi còn có hẹn, đi trước!"
Diệp Tu hẹn gặp chính là Tô Mộc Thu, hắn và Tô Mộc Thu học chung từ hồi cấp Hai, sau này lại cùng đến Mỹ du học, chẳng qua Tô Mộc Thu học để trở thành đạo diễn, hơn nữa sau hai năm liền bỏ về nước bắt đầu sản xuất phim.
Đương nhiên, Diệp Tu phải thừa nhận Tô Mộc Thu chính là thiên tài hiếm có, ngay từ bộ phim xuất đạo đã thành công vang dội thu về bao nhiêu giải thưởng trong nước lẫn quốc tế, sau này mỗi tác phẩm của hắn đều rất được yêu thích, chỉ trong vài năm ngắn ngủi đã đạt đến đỉnh cao trong sự nghiệp đạo diễn, thậm chí thanh danh còn vang tới tận Hollywood, không ít đoàn làm phim Hollywood muốn hợp tác với hắn.
"Hôm nay thế nào?"
Diệp Tu biết hôm nay Tô Mộc Thu phải đến gặp các diễn viên chính của phim mới, nam chủ Chu Trạch Khải, nam số Hai Dụ Văn Châu, nữ chính Tô Mộc Tranh, nữ số Hai Sở Vân Tú, tất cả đều là nghệ nhân xuất sắc của Vinh Quang, hơn nữa Tô Mộc Tranh còn là em gái Tô Mộc Thu.
Người trong giới đều biết tác phẩm của Tô Mộc Thu có thể gặp không thể cầu, nhưng nghệ nhân của Vinh Quang vẫn thường được ưu ái hơn một chút. Điều kiện chọn diễn viên của Tô đạo rất nghiêm khắc, có điều gần quan được lộc, với giao tình giữa hắn và Diệp Tu, chẳng lẽ còn có thể cho người khác hưởng lợi?
"Diễn viên chính không tệ, còn có mấy lão hí cốt(*) tham diễn, trên cơ bản đều đạt đến yêu cầu của tôi. Kịch bản cũng đã sửa tốt, nếu không có bất ngờ gì, tháng sau là có thể bắt đầu."
(*) Lão hí cốt: Những diễn viên gạo cội có năng lực diễn xuất rất tốt, khi tham diễn vừa để chỉ đạo vừa để truyền thừa cho thế hệ diễn viên mới. Diệp Tu nâng chén, "Vậy tôi chúc Tô đạo sẽ nhận được giải thưởng Đạo diễn xuất sắc nhất và giải thưởng Bộ phim xuất sắc nhất tiếp theo."
Tô Mộc Thu trừng hắn, "Cậu không biết xấu hổ tôi cũng cần mặt mũi! Tuy rằng sớm muộn đều là của tôi, ít nhất chờ đến lúc trao giải rồi chúc mừng!"
Sau khi ký hợp đồng một tuần, Hoàng Thiếu Thiên nhận được kịch bản bộ phim, thời lượng diễn quả thật không nhiều lắm. Vai diễn của y là em trai của nam chính, vốn là con ngoài giá thú, mẹ mất sớm nên y lưu lạc đến cô nhi viện, mắc phải chứng trầm cảm từ nhỏ. Năm hai mươi tuổi anh trai cùng cha khác mẹ tìm được y, vì muốn chuộc lại tội lỗi của cha nên đã đưa y về bên người để chăm sóc, tồn tại của y liền trở thành mâu thuẫn gay gắt giữa nam chính và người mẹ muốn độc chiếm tài sản trong nhà.
Tóm lại, vai diễn của y tồn tại là để tôn lên thiện lương của nam chính, sau này trở thành bước ngoặt cuối cùng cho sự trưởng thành của nam chính, làm cho hình tượng nhân vật nam chính càng thêm hoàn mỹ.
Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc xem kịch bản, mỗi một lời thoại đều thuộc làu làu, thậm chí còn có thể nhớ được lời kịch tiếp theo của nhân vật cùng diễn.
Diễn cùng y chủ yếu đều là nam chính và mẹ của nam chính, mà bởi vì vai diễn của y mắc chứng trầm cảm nên lời thoại tương đối ít, y phải dùng đến ngôn ngữ hình thể nhiều hơn.
Đến ngày bắt đầu quay phim Hoàng Thiếu Thiên mới biết, người nhận vai mẹ của nam chính cư nhiên lại là nữ nhân đã lên giường với Cố Trường Phong!
Y cũng đã nghe qua, trong tác phẩm của Tô Mộc Thu thường có một số lão hí cốt tham diễn, năng lực của vị tiền bối này thật sự rất xuất sắc, y cũng từng rất ngưỡng mộ bà. Nhưng bởi vì trường hợp gặp mặt trước đấy quá không tốt, nên khi gặp lại ở trường quay, y cảm thấy xấu hổ muốn chết.
Có điều lão hí cốt kia lại rất có phong cách tiền bối, khách khí lên tiếng chào hỏi y, thậm chí còn cổ vũ y cố lên!
Hoàng Thiếu Thiên âm thầm thở ra một hơi, người ta đại khái là không biết y, dù sao tình huống hôm ấy cũng hỗn loạn như vậy, cũng tốt!
Vì vậy y liền bỏ qua chuyện này, nghiêm túc chuẩn bị, cảnh quay đầu tiên của y là buổi chiều hôm đầu, nam chính đưa y về nhà, sau đó cùng mẹ xảy ra xung đột, người mẹ kia liền cho đứa con ngoài giá thú một bạt tai.
Chu Trạch Khải là diễn viên trẻ nổi tiếng nhất hiện nay, từ khi học trung học bởi vì diện mạo xuất chúng đã rất được để ý, trực tiếp tiến vào giới giải trí. Ban đầu hắn đi theo hướng thần tượng, tuy không nói nhiều nhưng lại có thiên phú diễn xuất, sau vài năm năng lực tăng cao, nếu không Tô Mộc Thu cũng sẽ không lựa chọn hắn.
Lão hí cốt đương nhiên càng không cần phải nói.
Hoàng Thiếu Thiên vốn là lo lắng bất an, y chăm chú xem diễn xuất của hai người, sau đó liền nhanh chóng lấy được cảm hứng nhập diễn, trong nháy mắt được nam chính đưa vào nhà, y lập tức trở thành một hài tử lần đầu vào cửa mà sợ hãi, theo bản năng rụt lại cúi đầu đứng phía sau Chu Trạch Khải.
Chát!
Âm thanh kinh người khiến Chu Trạch Khải ngây ngẩn, Hoàng Thiếu Thiên cũng bị đánh đến ngơ ngác, bất quá y không dám sơ suất, vội che lại nửa mặt nóng rát hoảng sợ nhìn đối phương, sau đó lại nhìn người quen duy nhất là Chu Trạch Khải. Y nắm lấy vạt áo hắn, sợ hãi nói, "Anh, chúng ta đừng ở đây nữa được không?"
"CUT!"
Đạo diễn hô một tiếng, cảnh quay này hoàn thành, Hoàng Thiếu Thiên lo lắng nhìn Tô Mộc Thu, dù sao y cũng cảm thấy hai người kia biểu hiện rất tốt, nếu NG nhất định sẽ là vấn đề của y.
Tô Mộc Thu cười gật đầu, "Qua!"
"Tô đạo, tôi cảm thấy ban nãy tôi diễn không tốt, nên làm lại một lần!"
Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp vui vẻ, lão hí cốt bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
Lão hí cốt dù sao cũng là diễn viên chuyên nghiệp, bà nói bản thân diễn không tốt người khác đương nhiên không có ý kiến, vì vậy diễn lại một lần, thời điểm đánh người vẫn không lưu lại chút lực nào, hơn nữa còn là vị trí cũ, Hoàng Thiếu Thiên đau tới mức sống mũi chua xót.
"Không được không được!"
Lần này đạo diễn còn chưa nói tiếng nào, lão hí cốt đã tự mình dừng lại, lắc đầu, "Tôi cảm thấy vấn đề chính là ở vị trí, cậu đứng sang bên kia thử xem."
Lão hí cốt kéo Hoàng Thiếu Thiên tới, hạ xuống một bạt tai, sau đó mới gật đầu, "Vị trí này tốt hơn nhiều, cậu đứng ở đây, chúng ta diễn lại một lần!"
Hoàng Thiếu Thiên che khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm nóng bừng đau nhức, trong lòng nổi giận lôi đình!
Đại gia nhà bà!
Bà đánh không thuận tay là lỗi của tôi đi?
Lần đầu tiên y còn tưởng rằng lão hí cốt nhập diễn, bây giờ mới hiểu được, người phụ nữ này chính là vì chuyện lần trước mà đang trả thù y!
Nhưng mà, y có thể làm sao bây giờ?
Trở mặt với bà ta? Nếu vậy vai diễn này không cần phải diễn nữa, y hoàn toàn không nghi ngờ việc Tô Mộc Thu sẽ bỏ qua chính mình, khi ấy đừng nói một bộ phim này, chỉ sợ chuyện được truyền ra ngoài, về sau cũng không có người tìm đến y, y liền thật sự chỉ còn cách đổi nghề!
Y cố gắng áp chế lửa giận, cười nói, "Cảm ơn tiền bối chỉ dạy, chúng ta diễn lại một lần."
Lần này lão hí cốt càng xuống tay độc ác hơn, không những cố sức, móng tay bén nhọn xẹt qua mặt y còn để lại hai vết xước dữ tợn như muốn xuất huyết.
Xem đến đây, ai không biết là lão hí cốt kia đang cố ý? Nhưng bà ta dù sao cũng là tiền bối, tiếng tăm trong giới lưu truyền khắp nơi, hiện tại nói diễn xuất của bản thân không tốt muốn diễn lại tốt hơn, Tô Mộc Thu cũng không tiện từ chối.
Vì vậy Hoàng Thiếu Thiên đành phải một trăm linh một lần nhẫn nhịn xuống, chuẩn bị tiếp tục bị đánh, Chu Trạch Khải bỗng nhiên nhìn về phía Tô Mộc Thu, "Tô đạo, tôi hơi mệt mỏi."
Tô Mộc Thu lập tức gật đầu, "Vậy cảnh quay này kết thúc, chuẩn bị cảnh tiếp theo, Tiểu Chu cậu nghỉ ngơi một chút đi!"
Lão hí cốt khó chịu liếc mắt nhìn Chu Trạch Khải một cái, sau đó lạnh lùng lướt qua Hoàng Thiếu Thiên bỏ đi.
Hoàng Thiếu Thiên biết Chu Trạch Khải là đang giúp mình giải vây, vội vàng tiến tới cảm ơn, "Cảm ơn Chu ca!"
Kỳ thật Chu Trạch Khải và Hoàng Thiếu Thiên tuổi tác xêm xêm, bất quá hai người đồng nghiệp, hiện tại Hoàng Thiếu Thiên ngay cả diễn viên tuyến mười tám cũng không được tính, đương nhiên phải gọi người ta một tiếng
ca.
Chu Trạch Khải không giỏi giao tiếp là chuyện mọi người đều biết, nên hắn chỉ lắc lắc đầu, "Cậu, đến bệnh viện kiểm tra đi."
Hoàng Thiếu Thiên vội gật đầu, "Ân, tam biệt!"
Sau đó y vội vàng chạy tới nhà vệ sinh, Dụ Văn Châu tuy lo lắng cho y nhưng cảnh quay tiếp theo là diễn xuất của hắn, nên cũng không đi theo chiếu cố y được.
Hoàng Thiếu Thiên vừa nhìn đến trong gương liền không khỏi mắng một câu, ta phi!
Y sắp không nhận ra khuôn mặt của mình, hai má đều sưng vù, còn có hai đạo vết thương màu đỏ nhìn đặc biệt kinh khủng.
"Dựa vào, trước đây đúng là nên chém bà ta!" Hoàng Thiếu Thiên mỗi lần dùng nước lạnh xoa mặt là một lần lầm bầm, đúng đúng ấy có một khối khăn tay vuông vức đưa tới trước mặt, y liền tùy tay nhận lấy, "Cảm ơn!"
"Đến bệnh viện đi."
Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, vội quay đầu lại, "Diệp Tu?"
Y còn tưởng là đồng nghiệp nào, không ngờ lại chính là Diệp Tu?
Vì sao Diệp Tu lại ở đây? Khoan đã, hắn đã thấy một màn ban nãy rồi? Nếu nói như vậy, hắn biết y là nghệ nhân trong công ty sao?
Diệp Tu dựa vào tường, "Là tôi, sao vậy?"
Hoàng Thiếu Thiên gượng cong khóe môi muốn cười, kết quả đau đến nhe răng trợn mắt, Diệp Tu nhíu mày trực tiếp nắm tay y muốn kéo người đi, "Được rồi, đến bệnh viện!"
Hoàng Thiếu Thiên vội né tránh tay hắn, "Đừng đừng đừng, về nhà chườm lạnh bôi thuốc là được rồi."
Diệp Tu nhướn mày nhìn y, "Em không phải là sợ tiêm đấy chứ?"
"A?"
"Vì sao không muốn đến bệnh viện?"
"Tôi..." Lời muốn nói ra bị nuốt trở lại, Hoàng Thiếu Thiên vội vàng nói sang chuyện khác, "Bên ngoài lưu truyền quan hệ của Diệp tổng và Tô đạo đặc biệt tốt đúng là không sai, ngày khởi diễn tác phẩm của Tô đạo, anh còn tự mình tới xem, quả nhiên rất thân thiết!"
Diệp Tu xem hai má y đã sưng tới mức không thể nhìn nổi, nói chuyện cũng không lưu loát còn cố sức trêu chọc hắn, không khỏi buồn cười, "Tính tình của em cũng thật tốt, rất nhiều người mới không làm nổi."
"Cũng đâu còn cách nào khác?"
"Bỏ đi, tôi đưa em về."
"Không cần!" Hoàng Thiếu Thiên vội vàng cự tuyệt.
Diệp Tu khó hiểu nhìn y, Hoàng Thiếu Thiên liền giải thích, "Nếu để người khác thấy sẽ không tốt lắm!"
Diệp Tu bật cười, "Uy, ca còn không sợ bị người ta nhìn thấy, em đã vội vàng rũ sạch quan hệ rồi? Nếu có người nhìn thấy sẽ có càng nhiều cơ hội cho em."
"Cơ hội này tôi không cần, cảm ơn!" Hoàng Thiếu Thiên đương nhiên hiểu cơ hội mà Diệp Tu nói, có điều y không muốn. Nếu y thực sự muốn chút ưu đãi này, vì sao lại phải tránh không nhắc tới nghề nghiệp của bản thân với Diệp Tu?
Diệp Tu cười, "Được rồi, vậy em định trở về thế nào? Mang bộ dạng này đi chen lấn trong tàu điện ngầm?"
"Không sao, tôi gọi xe!" Nói xong Hoàng Thiếu Thiên cũng không chờ Diệp Tu trả lời, nhanh chóng co chân bỏ chạy.
Diệp Tu dựa vào cửa châm một điếu thuốc, dáng vẻ Hoàng Thiếu Thiên chạy trốn so với con thỏ còn nhanh hơn, cảm thấy đùa thật vui.
Hắn thật sự không nghĩ tới người mà mình tùy tiện lĩnh chứng lại chính là nghệ nhân trong công ty, bộ dáng của Hoàng Thiếu Thiên rõ ràng đã sớm biết thân phận của hắn, thế nhưng suốt nửa năm nay y chưa từng nhắc với hắn một chữ, hoàn toàn không có ý định dựa vào quan hệ với Diệp Tu mà tranh thủ về một ít ưu thế, thậm chí còn muốn giấu giếm.
Thú vị!
Hôm nay hắn vốn muốn đến chúc mừng Tô Mộc Thu khởi máy tác phẩm mới, không nghĩ lại gặp chuyện tiền bối bắt nạt hậu bối, chuyện này trong giới diễn xuất cũng thật bình thường, đôi khi chính đạo diễn cũng phải cam chịu, căn bản không có biện pháp, trong vòng luẩn quẩn này, không nổi tiếng chính là bị người ức hϊếp.
Hoàng Thiếu Thiên một lần lại một lần bị đánh nhưng vẫn nhẫn xuống tiếp tục diễn, khả năng bình tĩnh này không phải ai cũng có thể làm được.
Hơn nữa năng lực của y lại không tệ!
Diệp Tu không khỏi cảm thán y thật sự là một viên ngọc tốt, chỉ cần có cơ hội, nhất định tương lai sau này sẽ tỏa sáng rạng ngời.
-