Chương 17

Thân thể Hoàng Thiếu Thiên vốn rất mẫn cảm, Diệp Tu lại không ngừng châm gió thổi lửa khiến y cảm thấy như có một cỗ hư không trống vắng đang kịch liệt kêu gào, y cười cắn môi Diệp Tu, "Sao anh lại hỏi chuyện này?"

"Em nói xem?" Nhận được đặc xá, Diệp Tu ôm Hoàng Thiếu Thiên tiến thẳng vào phòng ngủ, sau khi đặt người lên giường liền hôn xuống.

Tuy đây không phải lần đầu tiên của hai người, nhưng bởi vì lần trước Diệp Tu uống say, động tác hoàn toàn đều dựa theo bản năng, thậm chí còn có chút thô bạo.

Lần này có lẽ vì kiêng kị hài tử nên hắn rất nhẹ nhàng, ngay cả hôn môi cũng khống chế lực đạo, khi hắn hôn xuống cổ, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy có chút ngứa, không khỏi bật cười né tránh, bất quá lập tức lại bị kéo trở lại, hôn ngân theo đó mà trải rộng trên làn da trắng nõn.

Thời điểm hôn lên tiểu phúc hơi tròn, Diệp Tu lại càng thêm ôn nhu cẩn trọng, bên trong đó là hài tử của hai người.

Hoàng Thiếu Thiên vuốt tóc hắn, nhẹ giọng cười. Hơn ba tháng trước, khi mới biết mình mang cốt nhục của nam nhân này, y còn sửng sốt thật lâu, ý niệm đầu tiên chính là phá bỏ, song bây giờ lại chỉ thấy cực kỳ ngọt ngào.

Diệp Tu du ngoạn một hồi, cuối cùng trở lại đôi môi mềm mại, mà bàn tay cũng không rảnh rỗi trượt xuống nắm lấy khí quan đang run rẩy của y.

"A..." Tiếng rêи ɾỉ mị hoặc không ngừng tràn ra từ đôi môi liên tục khép mở.

Diệp Tu không muốn đè lên Hoàng Thiếu Thiên nên ôm y từ phía sau, một tay trêu chọc khí quan nhút nhát, tay còn lại đùa giỡn hai viên hồng anh vẫn còn ngây ngô, nụ hôn nóng rực rơi xuống tuyến thể sau gáy, kí©h thí©ɧ Hoàng Thiếu Thiên thở dốc không ngừng.

Nụ hôn trên tuyến thể ban đầu còn mềm mại ôn nhu, sau đó đã dần trở thành ngậm cắn nhẹ nhàng, vừa đủ để dẫn dụ ra thật nhiều tin tức tố thơm ngát.

Hoàng Thiếu Thiên vô lực cầm lấy tay Diệp Tu, nghiêng đầu nhìn hắn, "Muốn cắn liền cắn!"

Diệp Tu thuận thế hôn y, "Không phải hôm nay."

Mặc dù nếu cắn xuống sẽ khiến hai người càng thêm thoải mái, nhưng hiện tại Hoàng Thiếu Thiên đang mang thai, Diệp Tu lo lắng cả hai mất khống chế mà làm tổn thương đến hài tử.

Chờ Hoàng Thiếu Thiên phát tiết trong tay hắn, hắn liền tìm đến lối vào bí ẩn phía sau, bởi vì tin tức tố giao hòa mà nơi đó đã có chút ướŧ áŧ: Nơi này của OMEGA trời sinh là để tiến vào.

Có điều động tác của Diệp Tu vẫn cực độ cẩn thận, ban đầu chỉ dám tiến vào một ngón tay, sau khi y thích ứng rồi mới đưa những ngón tay tiếp theo vào thăm dò. Chờ ba ngón tay đều có thể hoạt động dễ dàng, nơi đó đã sản sinh ra một lượng dịch lớn, nương theo động tác của hắn mà vang lên âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim đập.

"Anh muốn đi vào, nếu em không thoải mái nhất định phải nói ra."

Hoàng Thiếu Thiên thực sự khâm phục Diệp Tu, tính khí dưới thân đã phấn chấn hừng hực lâu như vậy, vậy mà thời điểm này vẫn không thiếu chút lịch thiệp nho nhã nào.

Diệp Tu cũng không lập tức đi vào, hắn mở ngăn kéo tủ đầu giường lấy ra bαo ©αo sυ mang vào rồi mới chậm rãi tiến công.

Bởi vì khuếch trương cẩn thận, gel bôi trơn cũng dùng thực đầy đủ, khi hắn tiến vào Hoàng Thiếu Thiên không hề cảm thấy thống khổ như trong tưởng tượng, ngược lại bởi vì chờ mong quá lâu rốt cuộc được thỏa mãn, trong nháy mắt giao hòa, hai người đều cảm thấy cực độ thoải mái.

...

Thời điểm tỉnh lại trong ngực Diệp Tu, Hoàng Thiếu Thiên còn có chút mơ hồ, Diệp Tu đã ôm lấy y hôn lên, cười nói, "Hôm qua Thiếu Thiên đại đại ngủ ca, sau này nhất định phải chịu trách nhiệm!"

Hoàng Thiếu Thiên lườm hắn một cái, "Rốt cuộc là ai ngủ ai?"

Diệp Tu bật cười, "Ai ngủ ai cũng phải phụ trách, đúng không? Đã đói bụng chưa? Anh đi làm điểm tâm."

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Ân, em đi đánh răng."

"Được sao?" Diệp Tu xoa xoa eo y, "Em có thể rời giường?"

Hoàng Thiếu Thiên nhào tới cắn hắn, "Coi như anh còn chút lương tâm, lần này em có thể xuống giường!"

Diệp Tu ôm y cọ cọ, "Ca cũng không muốn có lương tâm, em mau sinh tiểu tử trong bụng ra để ca không có lương tâm một chút!"

Hoàng Thiếu Thiên cắn cổ hắn, "Cầm thú!"

"Thiếu Thiên sẽ thích ca cầm thú!"

Hai người cọ cọ dính dính nửa ngày, bầu không khí mỗi lúc một biến chuyển theo xu hướng không đúng lắm, Hoàng Thiếu Thiên lo lắng phát sinh chuyện ngoài ý muốn, vội đẩy Diệp Tu ra, "Được rồi được rồi, anh mau đi làm bữa sáng đi!"

"Được, em nằm nghỉ thêm một chút, làm xong anh sẽ gọi em." Tuy còn chưa thực thỏa mãn, nhưng Diệp Tu cũng là hết cách, đành phải buông người trong ngực ra xuống bếp nấu cơm.

Nhưng Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên kéo hắn lại, Diệp Tu vô cùng hiểu ý mà ôm lấy người ta gặm cắn một trận, cười nói, "Sao vậy, không nỡ? Ca cũng không nỡ, chúng ta lại tới một lần?"

Hoàng Thiếu Thiên trừng mắt nhìn hắn, "Lăn lăn lăn! Em hỏi anh, sao trong nhà lại có thứ này?" Tay y còn đang chỉ vào hộp Durex mới mở trên tủ đầu giường.

Diệp Tu nhéo mũi y, "Thiếu Thiên đại đại đã biết còn hỏi, đương nhiên là anh mua!"

"Lúc nào?"

"Trước hôm em từ Bá Thượng trở về Bắc Kinh một ngày."

"Phi! Rốt cuộc anh nghĩ cái gì vậy? Thứ này cũng chuẩn bị trước luôn rồi?"

Diệp Tu cười, "Không phải anh chỉ phòng ngừa vạn nhất thôi sao? Vốn là dự dịnh hôm sinh nhật sẽ tỏ tình với em, bầu không khí tốt như vậy... em nói có đúng hay không? Nếu như hai chúng ta không kìm lòng được, em lại đang mang thai, anh nhất định phải cân nhắc chu toàn."

Hoàng Thiếu Thiên lườm hắn một cái, "Thật không biết ngày thường làm việc anh đều suy nghĩ cái gì."

Diệp Tu hôn y, "Ca rất có tiết tháo, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhớ tới em. Nhưng em yên tâm, ca sẽ không nghĩ những chuyện không phù hợp với thiếu nhi, chuyện như vậy nghĩ không bằng làm, đúng không?"

"Hừ, anh đi nấu cơm đi, em sắp đói chết rồi!"

"Ân."

Chờ làm xong bữa sáng, trong nhà có khách tới, là Tô Mộc Thu Tô Mộc Tranh Ngụy Sâm và Dụ Văn Châu.

Xuất hiện tổ hợp như vậy, Diệp Tu liền biết bọn họ tới bát quái.

Cửa vừa mở ra, thân là ALPHA rất nhạy cảm với tin tức tố, Tô Mộc Thu lập tức ngửi được trong nhà có hai loại tin tức tố giao hòa, không cần nghĩ cũng hiểu hôm qua đã xảy ra chuyện gì.

Tô Mộc Thu lắc đầu, "Sách sách sách, Diệp Tu, khai thật đi, cậu và Hoàng Thiếu Thiên tới trình độ nào rồi?"

Những người khác cũng đều nhìn hắn, Tô Mộc Tranh liên tục gật đầu, "Diệp Tu ca, hôm qua anh trước mặt bao nhiêu người kéo Hoàng Thiếu Thiên đi, dáng vẻ ấy chính là hình tượng nam chính chiếm hữu bá đạo đang ghen kinh điển trong phim ngôn tình nha! Mau nói, anh bắt đầu với Hoàng Thiếu Thiên từ khi nào? Còn lừa gạt mọi người!"

"Đúng đúng đúng, lão Diệp, rất biết giả bộ, còn giả vờ không quen biết Thiếu Thiên! Dấu vết trên cổ Thiếu Thiên lần trước có phải do cậu lưu lại không?" Ngụy Sâm một bộ "Tâm cậu thật bẩn", ghét bỏ nhìn hắn.

Dụ Văn Châu và Diệp Tu vốn không thân thuộc như vậy, Diệp Tu còn là Tổng tài của hắn, hôm nay hắn đến đây chỉ là Ngụy Sâm biết hắn quan tâm tới Hoàng Thiếu Thiên nên kéo đi cùng thôi.

Vì vậy hắn chỉ cười chứ không lên tiếng.

Diệp Tu cũng không để ý tới bọn họ, định vào phòng gọi Hoàng Thiếu Thiên, kết quả Hoàng Thiếu Thiên đã đói bụng tự đi ra trước.

Chỉ là vừa bước ra liền nhìn thấy một đám người đang kinh ngạc nhìn y, Hoàng Thiếu Thiên nháy mắt ngây ngốc, sau đó tất tả xoay người chạy về phòng, Diệp Tu vội vàng chạy theo y, "Chậm một chút, em đừng chạy!"

Hoàng Thiếu Thiên vội vã trở về phòng thay y phục, vốn y đang mặc nhàn phục ở nhà, nhưng tối qua Diệp Tu lưu lại trên cơ thể y rất nhiều dấu vết, nhàn phục căn bản che không hết, mà lúc này y cơ hồ đã quấn kín khắp người rồi.

Diệp Tu cười, "Không cần phải như vậy, này tính là gì?"

Hoàng Thiếu Thiên trừng hắn, "Lần sau không được như vậy nữa!"

"Được được được, đều nghe lời em, chúng ta đi ăn cơm." Nói xong liền kéo Hoàng Thiếu Thiên ra ngoài.

Ra đến phòng khách, cảm nhận được ánh mắt ám muội của mọi người, Hoàng Thiếu Thiên chỉ có thể coi như không biết, cười nói, "Mọi người tới rồi? Đã ăn sáng chưa nha? Chúng ta cùng ăn."

"Nha, Thiếu Thiên này là thay mặt chủ nhà sao, cảm giác thật vi diệu!" Tô Mộc Tranh trêu chọc.

"Mộc Tranh, lời này không đúng rồi, Thiếu Thiên vốn là chủ nhà." Diệp Tu vừa nói vừa kéo Hoàng Thiếu Thiên ngồi xuống, "Em ăn cơm đi, đừng để ý đến bọn họ."

Hoàng Thiếu Thiên xác thực cảm thấy tình cảnh có chút ngượng ngùng, liền cúi mặt ăn cơm để mặc Diệp Tu ứng phó.

"Tốt, Thiếu Thiên ăn cơm, lão Diệp cậu mau nói, mọi chuyện rốt cuộc là thế nào?" Ngụy Sâm nói, "Tuy tôi không can thiệp vào chuyện tình cảm của nghệ nhân, nhưng ít nhất hai người cùng nên nói cho tôi mới phải chứ!"

"Như mọi người thấy, tôi và Thiếu Thiên đã đăng ký kết hôn từ một năm trước."

"Vậy thời điểm tôi nói muốn dẫn dắt Thiếu Thiên, cậu còn làm như không quen biết!"

"Thiếu Thiên không muốn công khai, tôi còn có cách nào?"

"Phi, không nhìn ra lão Diệp cậu lại là bị vợ quản nghiêm!"

"Đúng đấy, làm sao?" Diệp Tu thừa nhận vô cùng thoải mái, còn bày ra dáng vẻ cực kì gợi đòn Ca tình nguyện vợ quản, các người ước ao cũng không được.

Cho dù là Ngụy Sâm cũng không còn lời nào để nói, hắn chuẩn bị châm một điếu thuốc rồi tiếp tục tái chiến, kết quả vừa lấy được thuốc ra đã bị Diệp Tu giành lấy ném vào thùng rác, "Cấm thuốc, cảm ơn."

Vẻ mặt Ngụy Sâm không thể tin nổi, "Tôi phi! Cậu là Diệp Tu sao? Cấm thuốc, đây là câu mà cậu có thể nói ra?"

Diệp Tu mặc kệ Ngụy Sâm, hắn cũng biết đám người này tới đây một chuyến không chỉ đơn thuần để bát quái, kì thực cũng vì quan tâm bạn bè nữa, "Được rồi, tôi biết mục đích mấy người tới đây làm gì, tôi và Thiếu Thiên mới đăng kí kết hôn chứ chưa tổ chức hôn lễ, tới lúc ấy nhất định sẽ gửi thϊếp mời mọi người."

Tô Mộc Tranh cười híp mắt, "Vậy khi nào sẽ tổ chức hôn lễ?"

Diệp Tu nhún nhún vai, "Này phải hỏi Thiếu Thiên, y không muốn công khai."

"Vì sao?"

Hoàng Thiếu Thiên còn đang ăn cơm, nghe đến vấn đề này mới ngẩng đầu lên, "Làm sao công khai đây? Sau khi công khai không phải mọi sự cố gắng của tôi đều uổng phí sao? Dư luận nhất định sẽ cho rằng thành quả hiện tại của tôi đều nhờ Diệp Tu mới có được, tôi oan uổng biết bao nhiêu? Tô đạo anh chọn tôi vì Diệp Tu sao? Hàn đạo chọn tôi làm nam chính cũng vì Diệp Tu sao? Đều là do chính tôi nỗ lực có được không? Nhưng sau khi công khai rồi, những tài nguyên này sẽ trở thành cơ hội mà Diệp Tu lấy công mưu tư cho tôi, đối với tôi không tốt còn không nói, hơn nữa nhất định sẽ ảnh hưởng xấu tới hai hộ phim! Đến lúc đó nói không chừng công chúng ngay cả xem phim cũng không tình nguyện, sẽ nói diễn viên được tuyển đều dựa vào cửa sau, nhất định năng lực diễn xuất không ra sao, như vậy cho dù là diễn viên hay tác phẩm cũng rất bị ảnh hưởng!"

"Tuy nói như vậy, nhưng hai người cũng không thể mãi không công khai chứ? Cho dù sau này công khai, vẫn luôn có những ngôn luận thế này." Dụ Văn Châu nói.

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, "Em biết, có điều cũng nên để mọi người thấy được diễn xuất của em trước đã. Nếu như tới lúc ấy vẫn không có ai tán thành năng lực của em, cho rằng thành tích của em đều nhờ Diệp Tu mà đạt được, lúc ấy em cũng không còn gì để nói."

Hoàng Thiếu Thiên nói chính là sự thật, hiện tại ngôn luận vô cùng đáng sợ, ngay cả chuyện gió thổi cỏ lay cũng có thể bị đồn đãi trở thành rất nghiêm trọng, còn chưa kể thủy quân sẵn sàng cào bàn phím theo ý muốn cố chủ nữa, chẳng có chuyện gì là không thể xảy ra.

Nếu chuyện này không may bị lộ, nhất định đối thủ sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy.

Ở thời đại này, muốn nâng đỡ một người rất dễ dàng, phá hủy sự nghiệp của một người càng dễ dàng hơn!

Phim truyền hình của Tô Mộc Thu cũng chưa nói, dù sao Hoàng Thiếu Thiên chỉ là một nhân vật không quá quan trọng, nhưng phim điện ảnh của Hàn Văn Thanh lại khác, y hiện đang là nam chính, bộ phim cũng được rất nhiều nhà đầu tư rót vào không ít vốn, nếu như Hoàng Thiếu Thiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn dẫn đến vé không bán được, tổn thất bao nhiêu, y quả thực không dám nghĩ đến.

"Cho dù không thể công khai, nhưng lịch trình dự kiến sắp tới của em cũng có thể hủy bỏ hết chứ?" Diệp Tu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên còn chưa kịp trả lời, Ngụy Sâm lập tức nhảy dựng lên, "Cái gì? Cậu đang nói đùa cái gì vậy? Hiện tại lịch trình của Thiếu Thiên đã kín hết, một bộ phim truyền hình, một chương trình thực tế, còn có một bộ phim điện ảnh đang cân nhắc, cậu nói hủy bỏ liền hủy bỏ?"

"Đúng, hủy bỏ toàn bộ! Có thể tìm người thay thế liền tìm, tìm không được thì bồi thường tiền cho bọn họ."

"Tại sao? Sự nghiệp của Thiếu Thiên vừa khởi sắc, cậu đã muốn y nghỉ ngơi? Chưa nói công ty có bao nhiêu tổn thất, đối với Thiếu Thiên cũng không có lợi!"

Diệp Tu, "Tôi cảm thấy không sao, Thiếu Thiên cần nghỉ ngơi khoảng nửa năm, trong nửa năm này phim của Mộc Thu phát sóng, như vậy cũng đủ để khán giả toàn quốc biết đến y. Chờ tới khi y trở lại, phim của lão Hàn cũng sẽ được công chiếu, lúc ấy sẽ kịp tham gia sự kiện tuyên truyền. Chỉ cần trình độ của lão Hàn không gặp vấn đề, bộ phim này cho dù Thiếu Thiên không giành được giải thưởng Nam chính xuất sắc nhất, danh hiệu Người mới xuất sắc nhất khẳng định cũng không thành vấn đề. Vì vậy nửa năm nghỉ ngơi này căn bản không khiến y phải tổn thất."

"Nhưng mà tại sao?" Ngụy Sâm vẫn không hiểu, "Nếu có thêm thời gian nửa năm này, ít nhất cũng có thể tích lũy thêm độ hot cho y."

Ngụy Sâm đã sắp xếp lịch trình của Hoàng Thiếu Thiên cẩn thận, phim truyền hình và chương trình thực tế đều là những cơ hội rất tốt, bây giờ bảo hủy bỏ, hắn cũng rất đau lòng có được không?

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất ngượng ngùng, Ngụy lão đại cũng là vì muốn tốt cho y!

"Ngụy lão đại, đây là vấn đề của tôi, thật ra tôi nên nói sớm với anh, nhưng bởi vì vẫn chưa có cơ hội thương lượng chuyện này với Diệp Tu nên mới để lỡ đến tận bây giờ."

"Vậy đến cùng là có chuyện gì?" Mọi người càng nghe càng không hiểu ra sao.

Diệp Tu một tay ôm Hoàng Thiếu Thiên một tay nhẹ nhàng phủ lên bụng y, cười nói, "Bốn tháng rưỡi rồi!"

"Cái gì?" Mọi người kinh ngạc thốt lên.

Không phải chứ, bọn họ mới biết hai người ở bên nhau, không ngờ ngay cả hài tử cũng có luôn rồi?

"Diệp Tu!"

"Diệp Tu ca!"

"Lão Diệp!"

"Diệp tổng!"

Được lắm!

Đăng ký kết hôn không lên tiếng cũng thôi đi, bây giờ thiếu chút nữa trở thành sinh con không lên tiếng, hiệu suất này hình như hơi cao quá rồi.

Hoàng Thiếu Thiên vỗ rớt tay hắn, ngồi xuống cạnh Ngụy Sâm, "Ngụy lão đại, thật sự là ngượng ngùng, nếu tôi không công khai chuyện kết hôn với Diệp Tu, như vậy chuyện mang thai tôi cũng không thể nói ra được. Hiện tại tuy tôi mặc quần áo cũng không nhìn thấy gì, nhưng có lẽ cũng không giấu được bao lâu nữa, tôi cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể nghỉ ngơi một thời gian."

Ngụy Sâm xoa xoa đầu y, "Nhóc con, lá gan cũng thật lớn, có thai còn dám tham gia phim của lão Hàn, hơn nữa cũng không nói với tôi một tiếng, cậu không sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn?"

Hoàng Thiếu Thiên cười, "Không phải cũng không xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao?"

Ngụy Sâm lắc đầu, "Hai người các cậu tôi quản không nổi, được rồi, thời gian tới yên tâm ở nhà nghỉ ngơi dưỡng thai đi."

Tô Mộc Tranh sau khi biết Hoàng Thiếu Thiên có thai liền chạy tới ngồi bên cạnh y, cười híp mắt nhìn khuôn bụng hơi tròn, "Trong này thật sự có bảo bảo sao? Tôi có thể sờ một chút không?"

"Có thể, nhưng hiện tại cũng không cảm nhận được gì."

Tô Mộc Tranh hưng phấn duỗi tay tới, sau đó ỉu xìu thất vọng, "Đúng là không cảm nhận được gì!"

"Mới bốn tháng rưỡi, em muốn cảm nhận được gì?" Tô Mộc Thu xoa tóc nàng.

Tô Mộc Tranh nhìn hắn, "Em hiếu kỳ có được không? Lại nói, ca, anh như vậy không ổn, Diệp Tu ca sắp có hài tử, vậy chị dâu của em đâu? Anh đừng có cả ngày chỉ biết làm việc, mau kết hôn sinh cháu cho em!"

Tô Mộc Thu không ngờ lửa có thể cháy đến chân mình, vội vàng ngậm miệng không nói lời nào.

Dụ Văn Châu là bạn tốt của Hoàng Thiếu Thiên, đương nhiên hắn cũng có lập trường của riêng mình, "Diệp tổng, vấn đề của tôi có lẽ sẽ hơi đường đột, nhưng tôi vẫn muốn hỏi, trước đây ngài và Lục tiểu thư đi dạo phố xem nhẫn là có chuyện gì? Hơn nữa hai người còn like cho bài post lần trước nữa!"

"Đúng, em cũng muốn hỏi chuyện này!" Hoàng Thiếu Thiên lập tức gật đầu, tuy tối qua hai người đã biết chuyện trước đây đều là hiểu lầm, nhưng thật lòng mà nói, Hoàng Thiếu Thiên vẫn tương đối để tâm chuyện Diệp Tu like bài post kia.

Kỳ thật trước đây rộ lên tin tức của Diệp Tu và Lục Khinh Mạn, tuy y không thoải mái những cũng không thật sự lưu ý, bởi vì y tin tưởng nhân phẩm của Diệp Tu, nếu hắn thật sự có tình cảm với Lục Khinh Mạn, như vậy nhất định sẽ không trêu chọc y.

Nhưng ngày ấy nhìn thấy Diệp Tu like bài post đó, y tin!

Dù sao nội dung bài post rõ ràng như vậy, like không phải chính là thừa nhận sao?

Cho dù là hiện tại, Hoàng Thiếu Thiên cũng không phủ nhận, y rất lưu ý chuyện này.

Diệp Tu vẻ mặt mờ mịt, "Like bài post nào? Mật khẩu weibo tôi còn không nhớ, làm sao đăng nhập được?"

"A?" Hoàng Thiếu Thiên lập tức mở weibo ra, tìm bài post kia đưa cho Diệp Tu xem, "Đây không phải tài khoản của anh sao? Lưu lượng lớn như vậy, hơn ba mươi triệu fans, sao có thể là giả?"

Diệp Tu liếc mắt nhìn, lắc đầu, "Không phải anh, anh căn bản không dùng weibo, tài khoản này là thời sinh viên Tiểu Mạn lập giúp anh, anh cũng có đăng nhập mấy lần, sau khi quên mất mật khẩu liền không dùng nữa. Có lẽ là Tiểu Mạn làm."

Hoàng Thiếu Thiên không nói lời nào, y vốn vẫn tin tưởng Diệp Tu, dù sao hôm qua cũng đã nói chuyện rõ ràng, chỉ là vấn đề này không nói ra y sẽ vẫn để trong lòng, bây giờ nói ra rồi đương nhiên không còn bất mãn nữa.

Tô Mộc Thu cũng biết Lục Khinh Mạn, không khỏi lắc đầu, "Lục Khinh Mạn vẫn là như vậy, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn nào, trước đây theo đuổi Diệp Tu cũng là dùng mọi biện pháp, chuyện gì cũng dám làm! Tôi nghĩ cô ấy sẽ không bỏ qua mọi chuyện dễ dàng như vậy đâu!"

"Tôi đã nói chuyện với cô ấy rồi, Diệp Thu nói cô ấy sắp phải trở về Mỹ, có lẽ sẽ không có chuyện gì đâu." Diệp Tu nói.

"Mong là như vậy! Năm đó cách chị ấy theo đuổi anh đúng là khiến em hoảng sợ, em còn nghĩ đời này trừ phi chị ấy chủ động buông tay, nếu không nhất định anh không thoát khỏi chị ấy được. Nhưng bây giờ chị ấy buông tay dễ như vậy, em lại cảm thấy không đúng lắm!"

"Được rồi, bởi vì em chỉ biết một phần tính cách cô ấy mà thôi." Xưa nay Diệp Tu vốn không thích bàn luận về người khác, huống hồ người này còn là bạn gái cũ của mình.

Bốn vị khách đều là những người bận rộn, sau khi nói chuyện một lát liền cáo biệt rời đi.

Diệp Tu ở trong bếp thu dọn bát đũa, Hoàng Thiếu Thiên từ phía sau ôm hắn, "Hôm nay anh không phải đi làm?"

"Hôm nay không phải cuối tuần sao?"

"Trước đây cuối tuần anh cũng đều rất bận."

Diệp Tu rửa bát xong, lau khô tay rồi xoay người lại ôm y hôn một hồi, "Sau này mỗi cuối tuần anh đều ở nhà với em!"

Hoàng Thiếu Thiên đẩy hắn ra, "Hừ, ý của em là như vậy sao? Dù sao anh còn phải làm việc, em ở nhà một mình cũng không sao."

Diệp Tu ôm người không buông tay, "Được rồi, anh biết, hôm nay anh thật sự không bận rộn gì." Cho dù có việc anh cũng không đi, Diệp Tu trong lòng nói thêm câu này.

Hiếm thấy hai người tâm ý tương thông, lúc này hắn thực sự không muốn buông y ra.

Vì vậy cả ngày hôm ấy, hai người đều ở bên nhau quấn quýt không rời.

-