Edit: Thượng Quan Tuệ Nhi
Beta: Thượng Quan Minh Lục
Tiêu Ngạn Thành ôm Diệp Quân ra khỏi phòng tắm, đi tới phòng ngủ, đặt cô lên giường.
Diệp Quân bám víu cánh tay của anh, tuyệt đối không buông.
Tiêu Ngạn Thành cúi đầu, thấy Diệp Quân giương mắt nhìn anh, suýt nữa thì lý trí sụp đổ.
Anh cũng hi vọng mình say rượu, một ly rượu liền có thể quên đi thời gian, để cho anh quên đi tất cả những khoảnh khắc không vui giữa hai người, trở lại khoảng thời gian bảy năm trước khi còn yêu nhau.
Anh quyết định không đi, bồi cô nằm ở đó, ôm lấy cô.
"Diệp Quân." Anh nhìn trần nhà màu trắng, thấp giọng nói: "Người ta bảo rằng, bất hạnh nhất là gặp đúng người nhưng sai thời điểm. Anh luôn nghĩ đến, nếu như chúng ta gặp nhau muộn hơn bảy năm và nếu như chúng ta ngày hôm nay ở bên nhau, thì kết quả chắc chắn sẽ khác rồi."
Bảy năm trước, anh ở độ tuổi hai mươi mốt, Diệp Quân vừa mới hai mươi, hai người trẻ tuổi yêu nhau mãnh liệt, cứ coi tình yêu chính là tất cả. Nhưng thực tế đã tát cho họ một bạt tai vang dội.
Điều không ngờ là việc mang thai đứa bé kia, cha mẹ Diệp Quân tức giận, kịch liệt phản đối. Còn cha mẹ anh thì dè dặt từng bước gây khó khăn, cuối cùng Diệp Quân bị tổn thương, cũng mất đi đứa bé trong bụng.
Diệp Quân dường như không hiểu những gì anh nói, ánh mắt mông lung làm ổ trong lòng anh.
Anh vẫn không nhịn được nói tiếp.
"Mấy năm nay, những lúc không ngủ được anh luôn suy nghĩ rằng, nếu như ngày ấy anh có đầy đủ về tài chính, hoặc có đủ quyết đoán thuyết phục cha mẹ em, có đầy đủ khả năng thoát khỏi cha mẹ anh, thì có phải anh có thể bảo vệ được em, bảo vệ đứa con của chúng ta, kết quả cũng khác nhau rồi?"
Thế nhưng khi đó anh vừa mới tốt nghiệp Đại học, sinh viên vừa ra trường phải đi thực tập kiếm ít tiền để tự lực cánh sinh, tiền sinh hoạt cùng tiền thuê nhà, căn bản không thể nào đáp ứng được cuộc sống độc lập tự chủ tốt đẹp hàng ngày cho hai người.
Anh nhớ tới cuộc cãi vã kịch liệt từng xảy ra trong quá khứ, nhớ tới Diệp Quân bị kẹp vào thế khó xử, thân thể khỏe mạnh liền rùng mình một cái.
Anh ôm chặt lấy Diệp Quân, đem cô từ đầu đến chân che chở trong ngực.
"Từ sau khi tốt nghiệp, anh cố gắng kiếm tiền, trong mơ anh cũng muốn kiếm thật nhiều tiền. Bây giờ công ty anh phát triển càng ngày càng tốt, sau này còn có thể đưa ra thị trường, anh bây giờ cái gì cũng có."
"Chúng ta... Bắt đầu lại có được không?"
"Lần này, không có cha mẹ anh, cũng không có cha mẹ em, tự chúng ta sống tốt cuộc sống của đôi mình. Anh sẽ tặng em những thứ tốt nhất trên thế giới, em muốn bất cứ thứ gì cũng được, chúng ta bắt đầu lại đi."
Từ khi tốt nghiệp Đại học, anh cùng cha mẹ ngầm đoạn tuyệt quan hệ, rời đi rồi thuê nửa căn phòng ngầm dưới đất, nghèo rớt mồng tơi. Cho tới bây giờ, để có tư cách đứng ở trước mặt cô nói những lời này, anh đã dùng trọn bảy năm.
Anh đã từng nghĩ tới, nếu như công ty được đưa ra thị trường, Diệp Quân cũng chưa tìm được hạnh phúc, vậy thì anh liền chạy đến trước mặt cô, hướng cô cầu hôn, cầu cô cho mình thêm một cơ hội nữa.
Hiện nay, công ty của anh còn chưa đưa lên thị trường, tình hình vẫn chưa ổn thỏa, kì thực có thế cũng đủ rồi.
Ngay lúc ban đầu, cha mẹ cô yêu cầu những thứ kia, anh đã sớm có thể đáp ứng được, thậm chí so với yêu cầu còn hơn mười, hai mươi hoặc gấp trăm ngàn lần.
Cho nên đêm nay, anh không nhịn được cất giọng ôn nhu mà run rẩy thốt ra những lời này, những lời đã cất giấu bảy năm ròng rã ở trong lòng.
Trong bóng đêm, cô vùi vào vai anh nhưng không đáp lại lời anh.
Anh cúi đầu xuống, chỉ thấy cô nằm ở đó, tự mình buồn bực phun bong bóng.
Phun... Bong bóng?
Diệp Quân nhả ra bong bóng, sau đó ợ một cái, ánh mắt của kẻ say rượu, hoàn toàn không hiểu anh đang nói gì.
Anh cắn răng, có chút không cam lòng, cục đá rơi xuống nước cũng còn nghe thấy tiếng vang.
Vì vậy, anh nhẹ nhàng lắc lắc bả vai của cô: "Diệp Quân, chúng ta có thể bắt đầu lại được không? Chúng ta sẽ ở một căn nhà lớn, mua chiếc xe tốt nhất, mỗi ngày anh đều nấu ăn, giúp em pha cà phê, có được không?"
Diệp Quân đang chăm chú nhìn chóp mũi của mình, định nhả ra một bong bóng hoàn hảo thì đột nhiên bị lay động, có chút không nhịn được, thuận tiện nói: "Được."
Chỉ là một từ bình thường, nhưng khi rơi vào tai Tiêu Ngạn Thành thì như băng tuyết bỗng chốc tan ra thành một đóa hoa mùa xuân.
Khóe môi anh cong lên một nụ cười, ôm lấy Diệp Quân: "Vậy chúng ta bắt đầu lại."
Giờ phút này, ngay cả không khí cũng trở nên ngọt ngào.
Khi Diệp Quân mở mắt, đầu cô nhức như sắp nứt ra, cô không biết bản thân mình làm sao nữa, đầu khó chịu đau như búa bổ.
Nhưng cũng may cô còn nhớ cuối tuần này mình không có ca trực, cô có thể nghỉ ngơi cho hồi sức, xem như thở phào nhẹ nhõm.
Cô vò vò tóc, lật chăn muốn đứng dậy, ai ngờ vừa mới nhấc chân lên thì đạp phải thứ gì đó ở trong chăn.
Hơi kinh ngạc, cúi đầu định thần nhìn lại, lúc này cô mới phát hiện, bên cạnh mình có người nằm.
Là một người đàn ông.
Trong nháy mắt, Diệp Quân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng khó hiểu, người trở nên bối rối, không biết phải làm sao.
Trên giường của cô, sao lại có đàn ông nằm ngủ?
Tối hôm qua có một vài đoạn thước phim ngắn lẻ tẻ hiện lên trong đầu làm cô nhớ lại, ngày hôm qua sau khi tan làm, cô không về nhà ngay mà đi uống rượu, lúc về thì đã say lắm rồi, sau đó thế nào? Sau khi uống say và trở về thì cô phát hiện có người theo dõi mình, lúc ấy mình có gọi 110? Vậy 110 đâu?
Diệp Quân nhìn chằm chằm vào bóng lưng cứng rắn của người đàn ông kia, cái eo tràn đầy sεメy với độ cong hoàn mỹ, cô dè dặt từng li từng tí lấy bình sữa ở tủ cạnh đầu giường.
Đó là cái bình sữa 100ml, chỉ là cái bình nhỏ nhưng rất tốt, cứng rắn, nhắm ngay bộ phận then chốt đập xuống, bảo đảm khiến hắn sống dở chết dở.
Cô giơ cái bình lên thật cao, chuẩn bị đập xuống.
Nhưng ngay lúc này, người đàn ông đột nhiên trở mình.
Mái tóc đen nhánh che phủ vầng trán cao, cô nhìn xuống thì cảm thấy mặt mũi trông rất quen.
Một người từng cùng cô thề non hẹn biển nhưng sau đó mỗi người mỗi hướng đi.
Cô trợn mắt nhìn gương mặt Tiêu Ngạn Thành, trước kia từng rất đẹp trai, bây giờ thì sao? Cô lại càng khắc sâu gương mặt đó.
"Anh tại sao lại ở đây?" Một tay cô siết chặt cái bình, một tay lay bả vai của Tiêu Ngạn Thành.
Tối hôm qua Tiêu Ngạn Thành mải ôm Diệp Quân, đến khuya mới ngủ.
Ai ngờ lúc đang say giấc nồng, đột nhiên bị lay động.
Đôi mắt còn ngái ngủ mở ra, liền thấy Diệp Quân.
"Diệp Quân, em tỉnh rồi à?"
Anh thuận miệng chào một câu, Diệp Quân càng không thể hiểu nổi.
Cô không hiểu, tại sao ở cùng người yêu cũ chia tay bảy năm, một người đã bị cô quẳng vào thùng rác lịch sử, khó hiểu nhất là vì sao anh ta lại xuất hiện trên giường của cô, còn rất tự nhiên chào cô buổi sáng?
"Tại sao anh lại ở đây? Anh ở đây làm gì? Tối hôm qua rốt cuộc là có chuyện gì, đã xảy ra chuyện gì hả?"
Trong đầu Diệp Quân sự mơ hồ đã hoàn toàn biến mất, bây giờ đầu óc cô vô cùng tỉnh táo, trong lòng cũng ngập tràn lửa giận.
"Tối hôm qua..." Khóe môi Tiêu Ngạn Thành đang cong lên ý cười nhất thời sững lại, anh cau mày nhìn Diệp Quân. Nhìn một hồi, rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra hết thảy chuyện tối hôm qua Diệp Quân đều đã quên hết?
Ngủ một giấc lại khiến người ta trở mặt không nhận người.
"Tối hôm qua em say rượu, ngã ở hành lang, còn nôn mửa, là anh đưa em vào nhà." Anh muốn giải thích rõ chuyện tối qua một cách chi tiết.
"Anh dẫn tôi về nhà?"
Diệp Quân không cách nào biết được.
"Nhà anh không ở nơi này, làm sao anh có thể trùng hợp đưa tôi về nhà? Bằng cách nào anh có chìa khóa nhà tôi? Anh nói tôi nôn vậy tại sao trên người tôi giờ rất sạch sẽ?"
Diệp Quân nhanh chóng vạch trần những lời cô cho là dối trá của Tiêu Ngạn Thành: "Tiêu Ngạn Thành, anh thừa dịp tôi uống say rồi liền khi dễ tôi, anh thừa nước đυ.c thả câu đúng không? Xem như anh đưa tôi về là việc tốt, vậy tôi cho phép anh lên giường của tôi sao, tôi cho phép anh ngủ ở đây hả?"
"Tối hôm qua anh thấy em từ bệnh viện đi ra, hồn bay phách lạc, không yên tâm nên mới đi theo em. Kết quả thấy em say rượu về nhà. Anh không có chìa khóa nhà em, anh lục từ túi xách của em, anh cũng thay quần áo rồi tắm cho em."
"Anh giúp tôi giặt quần áo? Anh... Anh cởϊ qυầи áo của tôi?"
Mặc dù là người yêu cũ, nhưng trong lòng Diệp Quân, bây giờ Tiêu Ngạn Thành ngay cả người dưng cũng không bằng.
Người xa lạ còn không thù không oán, nói chi cô cùng Tiêu Ngạn Thành so với kẻ thù còn cao hơn núi, sâu hơn biển.
"Anh không cởϊ qυầи áo của em, anh đem cả người cùng quần áo em đi tắm."" Tiêu Ngạn Thành cảm thấy cho dù mình có trăm cái miệng cũng không thể nào bào chữa.
Anh cũng không phải là kiểu người không khéo nói chuyện, nhưng ở trước mặt Diệp Quân, lại ngủ qua một đêm cùng với người phụ nữ trở mặt liền không nhận người như người trước mặt này, anh chính là… không có cách nào để giải thích.
"Ngay cả khi tắm cũng mặc quần áo? Anh có thể ném tôi vào máy giặt cùng với quần áo khác cùng nhau xoay tròn?"
Diệp Quân không có cách nào hiểu được, không tưởng tượng nổi nhìn Tiêu Ngạn Thành.
"Tiêu Ngạn Thành, anh làm cái gì cũng không đáng sợ, đáng sợ nhất là anh không nói thật."
"Anh chính là nói đúng sự thật."
"Nói thật cũng không được."
Lời nói thật cũng không làm cho người ta vui vẻ.
Diệp Quân giơ tay lên, chỉ ra ngoài cửa: "Chúng ta không phải bạn bè trai gái, cũng không có bất kì mối quan hệ nào, anh cũng không thích hợp xuất hiện trên giường ngủ của tôi, bây giờ, làm phiền anh đi ra ngoài."
"Được, anh đi ra ngoài, nếu như anh đi có thể khiến em thấy vui vẻ hơn."
Tiêu Ngạn Thành biết mình không thể nóng vội, cắn răng một cái, đứng lên, xuống giường, xoay lưng về phía cô chuẩn bị rời khỏi.
Thế là Diệp Quân liền nhìn thấy đôi chân dài hữu lực thả xuống khỏi giường, lưng xoay về phía cô đang sắp rời đi.
Đập vào mắt là cái eo hấp dẫn, bờ mông rắn chắc, bả vai vững rộng.
Thậm chí, dưới ánh mặt trời, bả vai còn sáng bóng mạnh mẽ.
Tất cả ký ức đã từng trải qua lần lượt ùa về trong đầu, xúc cảm mạnh mẽ tràn đầy hấp dẫn và đẹp đẽ, Diệp Quân mặt đỏ tới tận mang tai, xấu hổ đan xen, nói lớn tiếng: "Mặc quần áo của anh vào!"
Anh ta chẳng lẽ muốn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ nhà mình ra ngoài?
Anh ta không muốn làm người, còn thanh danh mình thì để đâu.
Tiêu Ngạn Thành dừng bước, quay đầu lại nhìn.
"Đừng! Không được phép quay người!" Diệp Quân bỗng nhiên ý thức được cái gì đó.
Cô không muốn nhìn những gì không nên thấy, cô không muốn đi khoa mắt đâu.
Cô giả bộ cúi đầu nhìn một chút trên giường, rốt cuộc phát hiện một bộ âu phục nhăn nhúm cùng với áo sơ mi.
Cầm bộ quần áo kia trực tiếp ném cho Tiêu Ngạn Thành.
"Mặc quần áo của anh vào, rồi rời khỏi nhà tôi."
Tiêu Ngạn Thành cầm bộ quần áo mắc trên bả vai xuống: "Được."
Một lát sau, cửa mở ra, lại đóng lại, Diệp Quân nghe được tiếng bước chân rời đi khỏi nhà mình của Tiêu Ngạn Thành, cuối cùng cũng thở phào một cái, vô lực tê liệt ngã xuống giường.
Cô thấy nhức đầu, đầu đau cực kì lợi hại.
Bây giờ ai đó có thể tới nói với cô, rốt cuộc tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?
Đang lúc bộn bề suy nghĩ, cô bỗng nhiên cảm thấy dưới tay mình có thứ gì đó, cầm lấy giơ lên trước mặt nhìn.
... Là một chiếc qυầи ɭóŧ của đàn ông.
Tiêu Ngạn Thành mặc bộ âu phục nhăn nhúm, tóc ngắn bù xù, đi ra khỏi nhà Diệp Quân.
Vừa vặn nhà hàng xóm đối diện mở cửa, trông thần thái thần thanh khí sảng hôm trước trái ngược với “đống rác” này, liếc nhìn Tiêu Ngạn Thành.
"Nha, ở lại một đêm lận!"
Lúc đi vào bộ âu phục thẳng thớm, khi trở ra thì quần áo nhàu nhĩ.
Tình hình chiến đấu kịch liệt ghê!