Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Diệp Diệp Có Kim Tiêu

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Thượng Quan Tuệ Nhi

Beta: Thượng Quan Minh Lục

Hôm nay tâm tình của Diệp Quân không tệ.

Tâm tình không tệ thì đối với người khác thường phá lệ tha thứ.

Cô đánh giá Tiêu Ngạn Thành với gương mặt vui vẻ, đây là lần đầu tiên sau khi gặp lại cô nghiêm túc đánh giá anh mà không mang theo bất kỳ mặt trái ưu tư nào.

Không khỏi thừa nhận rằng mấy năm sau này Tiêu Ngạn Thành trở nên cao to, đẹp trai, trầm ổn. So với mấy năm trước nhìn anh ngày càng thuận mắt hơn.

Quan trọng nhất là, xác thực ngày hôm qua anh ta đã giúp mình, không để mình vì say rượu mà tê liệt ngã ở trước cửa nhà một cách bi thảm.

Còn việc làm sao về nhà, làm sao mà "cả người đều mặc quần áo" đi tắm, lại như thế nào mà cùng Tiêu Ngạn Thành ngủ chung một giường, cô lựa chọn không để tâm đến nữa.

Loại chuyện này không có phát sinh, hoàn toàn không tồn tại.

Dù sao cũng là một bác sĩ sản khoa, cô rất rõ ràng cơ thể mình không có chuyện gì, cái này là đủ rồi.

Nắm bắt được trọng điểm này, cô cũng không nghĩ nhiều thêm nữa. Mình là một người ân oán phân minh mà.

Vì vậy cô nhìn anh một lúc lâu, cuối cùng cũng nhíu mày hỏi: "Đến khoa sản kiểm tra à?"

Tiêu Ngạn Thành bị cô nhìn chằm chằm, thật ra thì cũng có chút không đoán ra cô nghĩ gì, thật sợ một khắc sau cô trực tiếp trở mặt không nhận người, bảo mình cút đi hoặc trực tiếp tát mình một cái. Bây giờ nghe cô hỏi thế, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, đi tới: "Không phải."

Anh là đàn ông, không tồn tại loại kiểm tra sinh nở này.

"Anh tới giúp vợ của một người bạn lấy số."

Dĩ nhiên anh sẽ không thừa nhận, thật ra thì Phó Tĩnh Vũ mấy ngày nay đã có thể vận động, những việc khác có thể không được nhưng giúp vợ đi lấy số thì được. Nếu không đi, chẳng hạn như gọi thư kí đến để giúp đỡ, hoặc là dứt khoát bỏ tiền ra tìm Hoàng Ngưu, đều được.

Thế nhưng hết lần này đến lần khác, anh phải tăng ca đến ba giờ sáng ngày hôm sau, lái xe đến bệnh viện Đệ Nhất để thể nghiệm một chút cái gọi là không khí bệnh viện.

Cho nên anh đang đứng tại nơi này.

"Lấy số?" Diệp Quân có chút nghi ngờ: "Vậy anh đứng đây làm gì, xếp hàng ở cửa nam mà lấy số."

"...Cửa nam?"

"Phải." Tâm tình Diệp Quân đang tốt nên thuận tiện cho một ân huệ: "Chính là từ cửa bên này đi vòng qua. Lấy số ở đại sảnh. Trừ nơi này, ở khoa mắt cũng có chỗ lấy số, không nhiều người biết chỗ đó."

"Như vậy... Được, vậy anh đi tới khoa mắt lấy số."

Diệp Quân gật đầu: "Vậy, tôi đi đây."

Nhưng mà có lẽ thái độ của cô quá tốt, Tiêu Ngạn Thành lại gọi hỏi cô.

"Khoa mắt nằm ở chỗ nào?"

Diệp Quân chau mi. Sau đấy suy nghĩ kĩ một chút, chưa đi đến khoa mắt bao giờ thì làm sao biết khoa mắt ở đâu, đã làm người tốt thì làm cho tới cùng, dứt khoát nói: "Đi theo tôi."

Tiêu Ngạn Thành vội vàng đuổi theo, thời điểm vòng qua cổng chính, chỉ thấy đại sảnh trước mắt bệnh nhân xếp hàng đông nghịt. Nhìn cái đội ngũ xếp hàng đến tít tận bậc thang bên ngoài, lại từ bậc thang kéo dài đến sân, đến cuối đội ngũ chót đuôi vẫn còn ở phía bên ngoài bệnh viện, như dòng xe nối đuôi nhau cuốn vòng dài trên đường.

"Nhìn thấy không, rạng sáng ba - bốn giờ mọi người đã đến đây xếp hàng, lúc này anh mới tới thì đã muộn rồi."

"Hôm qua em trực đêm à, vừa lúc về nhà sao?"

Tiêu Ngạn Thành không bận tâm việc lấy số, ngược lại hỏi Diệp Quân.

"Không phải một đêm."

"Vậy thì tốt."

"Là một ngày một đêm."

Tiêu Ngạn Thành vừa mới thở phào nhẹ nhõm, nghe cô nói thế nhất thời cau mày.

"Vất vả như vậy?" Anh nghiêng đầu nhìn kĩ thì thấy trong mắt Diệp Quân còn đỏ hằn tia máu. Vẻ mặt mừng rỡ cũng không che giấu được sự mệt mỏi.

"Quen rồi sẽ ổn thôi."

Trong khi đang nói chuyện thì hai người đã tới tòa nhà khoa mắt.

Cổng chính bên kia là mấy năm nay mới xây lại, tòa nhà khoa mắt thật ra là đi qua cổng chính, là công trình kiến trúc đã có vài thập niên. Đem so sánh với cổng chính quang vinh rạng rỡ bên cạnh, thì tòa nhà khoa mắt thấp bé tang thương hơn.

Hai người còn chưa tới cửa khoa mắt đã liền thấy ngoài cửa cũng là một đoàn người xếp hàng đông nghịt.

Không cần suy nghĩ, bên này cũng bị những bệnh nhân đã biết lối tới chiếm chỗ.

"Khoa sản là một trong những khoa hot nhất ở bệnh viện Đệ Nhất, bây gờ anh mới xếp hàng thì đã trễ rồi."

Không cần phải nói, thời điểm xếp hàng tới lượt mình khẳng định là không còn số.

"Vậy anh lại suy nghĩ thêm một chút, xem còn biện pháp nào khác không." Tiêu Ngạn Thành đang nói thì nói sang cô: "Em trực một ngày một đêm, nên về nghỉ ngơi sớm một chút, để anh lái xe đưa em về."

"Không cần, tôi đi xe buýt là được."

Thực sự xe buýt chạy thẳng đến nhà cô, lúc ấy vì để thuận tiện trong việc đi làm nên cô cố ý chọn nhà gần kề ngay bến xe buýt.

"Anh đưa em về."

Tiêu Ngạn Thành khước từ lời nói của cô.

Anh đã chứng kiến dáng vẻ của Diệp Quân sau khi tan làm đi uống rượu, cùng với bộ dáng khi say rượu của cô, thế nào cũng không thể để cô về nhà một mình được.

"Không cần."

"Không được, anh đưa em về."

"Thật sự không cần."

"Để anh đưa em về."

Một phen đối thoại vô nghĩa lặp đi lặp lại, sau đó Diệp Quân đành phải ngồi vào vị trí phó lái bên cạnh Tiêu Ngạn Thành.

"Nhìn bộ dạng anh mệt nhọc lái xe thế kia." Diệp Quân cau mày: "Anh lái có được hay không đấy?"

"Anh lái được." Bây giờ đầu óc Tiêu Ngạn Thành tỉnh táo hơn bất cứ lúc nào, hơn nữa đường xá ở đây đơn giản, cũng chỉ vài cây số.

Nếu Diệp Quân đã ngồi lên xe của mình, vậy cho dù anh có chết cũng sẽ nhắm mắt nói mình không sao.

"Ngày hôm đó thật sự xin lỗi." Tiêu Ngạn Thành đang cầm lái, toàn bộ tinh thần tập trung về phía trước, mở miệng thử thăm dò: "Ngày ấy anh không có ý gì khác, chính là khi tới bệnh viện vừa vặn gặp em như người mất hồn đi ra ngoài, còn uống rượu, không yên tâm nên anh muốn nhìn xem em có xảy ra chuyện gì hay không. Ai biết sau đấy em say ngã ở cửa, anh liền đem em ôm vào nhà."

"Tôi còn nôn? Ở trên người anh?”

Tâm tình thoải mái nên Diệp Quân thừa nhận một tí tật xấu không tốt.

"Thật ra là có ói một chút, lúc ấy không gọi em tỉnh lại được, trên người em không mấy sạch sẽ, anh liền mang em đi tắm, rửa trôi bằng nước ấm. Rồi dùng máy sấy tóc sấy khô cho em." Tiêu Ngạn Thành giải thích gãy gọn đầu đuôi.

"Ừ."

Diệp Quân từ chối cho ý kiến.

Không khỏi thừa nhận, Tiêu Ngạn Thành làm việc rất tỉ mỉ, chu đáo.

Qua một ngã tư, phía trước cơ bản vắng người, Tiêu Ngạn Thành một bên cầm lái, một bên nhìn Diệp Quân nói: "Anh cũng không làm gì em cả... Không mặc quần áo là do thói quen của anh."

Diệp Quân vặn mi, liếc xéo người đàn ông bên cạnh một cái.

Tên này có một thói quen không tốt, chính là lúc ngủ thì không mặc bất kỳ mảnh vải nào trên người.

Diệp Quân không lên tiếng.

Tiêu Ngạn Thành cũng không dám quá mức lỗ mãng, tránh cho Diệp Quân không thích, thu hồi lại ánh mắt, anh thở dài: "Diệp Quân, chuyện năm đó, anh vẫn luôn cảm thấy rất áy náy. Cũng hi vọng có cơ hội đền bù cho em."

Diệp Quân quét mắt nhìn Tiêu Ngạn Thành một cái: "Đừng đề cập tới chuyện phiền toái đó nữa."

Bầu không khí chốc lát nhất thời đông lại.

Diệp Quân lạnh lùng nói: "Chớ nhắc tới quá khứ thì tôi còn có thể cảm ơn anh ân tình ra tay tương trợ."

Không nhắc tới quá khứ, còn có thể xem nhau như bạn bè.

Nhắc tới chuyện kia liền có thể lập tức trở mặt.

"..."

Tiêu Ngạn Thành trầm mặc hồi lâu: "Được."

Diệp Quân nhìn Tiêu Ngạn Thành. Một lúc sau, Tiêu Ngạn Thành cũng không nói thêm gì nữa, vừa vặn đã tới tiểu khu nhà trọ.

Diệp Quân xuống xe, Tiêu Ngạn Thành cũng xuống theo.

"Đúng rồi." Diệp Quân có nhớ tới việc lấy số không thành của Tiêu Ngạn Thành liền hỏi: "Anh hôm nay không lấy số được, định làm thế nào?"

"Không biết, anh sẽ suy nghĩ biện pháp sau."

Thật ra anh nghĩ là để tiểu tử Phó Tĩnh Vũ kia làm việc này đi.

"Thật ra thì ngoài việc tới bệnh viện lấy số thì có thể lên mạng hoặc dùng điện thoại để đăng ký lấy số. Nếu đã đăng ký bằng số điện thoại, sáng sớm anh phải bắt đầu gọi điện, một mực không được cúp máy, nghe nhạc chờ nhắc nhở, cho đến tám giờ sáng, số điện thoại của anh sẽ coi như đã đăng ký thành công trên hệ thống, như vậy cũng có thể nối máy đến số của chuyên gia. Nếu như lên mạng lấy số, thời điểm buổi sáng là thích hợp nhất để đoạt lấy số. Một người bình thường sao có thể đọ lại cả một hệ thống, còn có thể nhìn một chút xem người khác có bị rớt số hay không."

Tiêu Ngạn Thành không nghĩ tới rằng Diệp Quân sẽ hướng dẫn mình một cách tỉ mỉ như thế.

Nhìn Diệp Quân nghiêm túc giảng giải, những tơ máu trong mắt trở nên sáng rỡ lạ thường.

"Cảm ơn em, Diệp Quân. May là có em, bằng không anh thật không biết xoay sở như thế nào."

Tiêu Ngạn Thành thành khẩn nói lời cảm ơn chân thành, thật giống như Diệp Quân đã giúp một chuyện lớn lao nào đó.

Thấy bộ dáng ấy của Tiêu Ngạn Thành, sẵn tâm tình của Diệp Quân đang tốt, liền tốt bụng thêm lần nữa:

"Thật ra thì, nếu như vợ của bạn anh muốn làm hồ sơ tại bệnh viện, cũng có hy vọng."

"Có thể nhập hồ sơ sao?"

Nhìn dáng vẻ không dám tin của Tiêu Ngạn Thành, Diệp Quân giải thích:

"Bình thường thai phụ từ chu kì bốn đến sáu mới đến bệnh viện làm hồ sơ. Nhưng có một số người, chính thức thai nhi chu kỳ mười hai mới làm NT, lúc ấy sẽ làm hàng loạt các kiểm tra thân thể. Từ chu kì bốn đến mười hai, luôn có nhiều tình huống xảy ra ngoài ý muốn."

Xã hội hiện đại, tiết tấu cuộc sống của mọi người luôn vội vã, cơ thể không khỏe mạnh, không khí bị ô nhiễm, vân vân… Nguyên nhân dẫn đến hiện tượng sinh non rất cao, đặc biệt là chu kì thứ bảy đến thứ chín, chuyện sinh non lúc nào cũng có thể xảy ra. Thậm chí có thai phụ cũng có thể nôn nghén tới chu kỳ thứ mười hai, đến thời điểm làm NT, kết quả vừa qua siêu âm, đã sớm dừng ở chu kì thứ bảy, tám.

Trừ việc ấy ra, đến chu kì thứ mười hai, số liệu cụ thể của các thai phụ có thể không phù hợp, tỷ như mang theo bệnh truyền nhiễm, thì phải chuyển đến khoa truyền nhiễm của bệnh viện có chuyên môn.

Bởi vậy nên trên thực tế bệnh viện ngẫu nhiên có thể trống vài cái giường, mà danh sách những chiếc giường trống đó nằm trong tay cô, nhìn tình huống mà có thể rộng tay cho thêm người.

"Vậy ý của em là?"

"Ý tôi là có thể cho anh một con đường, nhưng tôi sẽ không cho anh đi cửa sau. Trước hết nghĩ biện pháp cho cô ấy lấy số được, sau đó tới phòng khám của tôi."

"Tốt quá, cảm ơn em, Diệp Quân."

Tiêu Ngạn Thành tự nhiên hiểu rõ được ý của Diệp Quân, cô ấy là đang giúp mình, lập tức con ngươi càng sáng thêm, chúm chím cười nhìn Diệp Quân, hạ thấp giọng nói như vậy.

Điều này khiến cho Diệp Quân có chút không thoải mái.

"Anh không cần phải cảm ơn tôi, xem như tôi cảm ơn anh ngày đó đã giúp tôi đi."

Nói xong câu này, Diệp Quân lập tức xoay người đi vào tiểu khu.

Cô không thích Tiêu Ngạn Thành nhìn mình với dáng vẻ ấy, giống như mình đã làm một chuyện gì đó cực kì tốt vậy.

Vừa đi vào tiểu khu thì vừa vặn gặp hàng xóm ở nhà đối diện.

"Tan làm về à?"

"Ừ."

Cùng với vị hàng xóm cách vách này đối diện mấy năm, nhưng cũng không biết tên họ, chỉ có điều thỉnh thoảng ra cửa đôi lần chạm mặt nên cũng đã quen thuộc nhau, thấy cũng chào hỏi.

"Nha, bạn trai cô đưa cô về à?"

"Không phải, có thể anh hiểu lầm rồi."

"Ha ha tôi đều thấy cả rồi, Maybach nhé!"

"Maybach?"

Diệp Quân có chút mông lung, đó là cái gì?

"Đó là xe ấy, bạn trai cô lái xe đấy, đó là Mercedes-Maybach đời mới phối hợp cực đỉnh, ít nhất phải bỏ ra cỡ ba triệu lận!"

Diệp Quân đối với xe một chữ cũng không biết, nói khoa trương lên thì BMW cùng với CherryQQ mà đặt trước mặt, cô chỉ biết đại khái cảm thấy hình như BMW tương đối lớn. Còn lại, không hiểu.

Nhãn hiệu xe? Đó là thứ gì? Hoàn toàn không biết.

"Đắt như vậy sao?" Diệp Quân nhíu mày.

Trong hiểu biết của cô, Tiêu Ngạn Thành phỏng đoán vì việc nhập hồ sơ mà sầu đến bạc cả tóc, chính là trông giống như thành phần tri thức phổ thông, thế mà lại lái xe đắt như thế?

"Đó là dĩ nhiên! Tiểu cô nương à, cô ngốc thật đấy, bạn trai cô khẳng định là một người đặc biệt có tiền, đoán chừng là con nhà đại gia, vội mà đem về giấu đi, đừng để cho anh ta chạy mất!"

Tạm biệt hàng xóm, Diệp Quân lên tầng về nhà.

Vừa leo vừa nghĩ, tiểu cô nương? Lại có người gọi cô là tiểu cô nương?
« Chương TrướcChương Tiếp »