Quyển 1 - Chương 3

Trong đại lễ phong phi, Gia Ninh Đế rượu quá ba tuần, vô cùng vui vẻ, hạ chỉ ân xá cho thiên hạ, tự nhiên trong đó cũng có Hữu tướng, còn có một vài quan viên tội danh nhẹ hơn hoặc nghi ngờ có tội.

Mọi người đều hiểu rõ, ý tứ của hoàng thượng chính là, vụ án gian lận khoa cử làm rối kỉ cương này, dừng tại đây.

Tuy Hữu tướng được đặc xá, nhưng cũng đã tổn thất triệt để, khó có thể trở mình, mà Cơ Phát có tài, lại vào hậu cung, đương nhiên cũng vô duyên với con đường làm quan. Bây giờ thái tử bị cấm túc, quý phi lại được sủng ái không ngừng, nhất thời phe phái của Tả tướng được thế huênh hoang, mà Kỳ Vương lại càng nóng lòng, có lời đồn đại, có thể Kỳ Vương sẽ được vào Đông Cung.

Chỉ là không ai ngờ tới, sau khi Cơ Phát được phong phi, trở thành người được sủng ái nhất, liên tục được ban thưởng, Gia Ninh Đế hàng đêm đều ở lại trong cung của y, chưa từng chiêu hạnh phi tần khác, đến cả quý phi cũng đã ba tháng chưa được hoàng đế chiêu hạnh. Trong hậu cung oán than khắp nơi, trong triều cũng bàn tán sôi nổi, thậm chí trong dân gian còn có lời đồn loạn quốc yêu phi mê hoặc chủ tử.

Mắt thấy Hữu tướng thất thế, thái tử thất sủng, hoàng hậu liền đặt hy vọng lên người Cơ Phát, hy vọng y có thể nhờ vào ân sủng, nói vài lời trước mặt Gia Ninh Đế, để sớm ngày giải bỏ cấm túc của thái tử. Nhưng trên thực tế, Cơ Phát là nam phi, xung quanh Cẩm Tú Cung của y có người canh gác, cấm tiếp xúc riêng với các phi tần khác trong hậu cung, cũng không cần phải đến thỉnh an hoàng hậu mỗi ngày. Hoàng hậu không còn cách nào, chỉ đành đến cung thái tử, khuyên Hàn Diệp đi thỉnh tội với hoàng thượng, làm vui lòng phụ hoàng mới có thể dỡ bỏ lệnh cấm, mới có cơ hội Đông Sơn tái khởi, nếu không Kỳ Vương đắc sủng, một ngày nào đó hoàng thượng có tâm tư thay đổi ngôi vị thái tử, mà hắn thân là thái tử đương nhiệm, sẽ phải rước lấy họa sát thân.

Hàn Diệp yên lặng nghe xong, đứng dậy hành lễ, "Mẫu hậu, giờ ngọ đã đến, nhi thần phải đi phạt quỳ rồi. Nhi thần cáo lui." Nói xong, liền lui xuống quỳ trên thềm đá trong sân.

Đêm nay, Hàn Diệp đang ngồi thất thần trên giường, chợt nghe thấy một tiếng động lạ bên ngoài cửa sổ, một thân ảnh leo qua cửa sổ, Hàn Diệp cầm lấy thanh kiếm trên giường muốn đứng dậy, chỉ nghe bóng đen kia nhẹ giọng nói, "Là ta."

Hàn Diệp không thể tin nổi nhìn người nọ.

"Sao, đã lâu không gặp, đến cả giọng ta cũng không nhận ra?" Người nọ cười khẽ một tiếng, vươn tay cởi hắc bào vứt trên đất.

"Cơ Phát...? Thật sự là ngươi? Sao ngươi lại đến được đây?" Hàn Diệp vội bước tới, ôm lấy Cơ Phát quan sát một vòng, khóe mắt đỏ lên.

"Trước đây lẻn vào cung đưa ngươi đến dân gian chơi, có lần nào bị thị vệ phát hiện không?" Cơ Phát mỉm cười, vỗ nhẹ cánh tay thái tử như muốn trấn an. "Người trong cung của ta, đương nhiên cũng không thành vấn đề."

"Ngươi... Có khỏe không?" Hàn Diệp không hiểu vì sao, tim thắt lại đau nhói, Cơ Phát mặc dù vẫn tỏ ra vui đùa, nhưng y đã gầy đi rất nhiều, trong mắt cũng không còn tia sáng.

"Đương nhiên, bây giờ ta là trưởng bối của ngươi rồi, theo lễ nghi thì ngươi nên quỳ xuống hành lễ với ta." Cơ Phát nhướng mi, bộ dạng tùy tiện.

"Ngươi..." Hàn Diệp bị dáng vẻ này của y chọc cho tức giận mỉm cười, nhưng tim lại càng đau.

"Được rồi, ta còn phải trở về trước canh năm, đến đây." Nói xong, Cơ Phát đặt một vò rượu trước mặt Hàn Diệp. "Lúc trước luôn nói không say không về, thế nào? Ta mang rượu đến rồi, có dám không?"

"Dám!" Hàn Diệp cười, khóe mắt rưng rưng.

Hai người uống hết chén này đến chén khác, giống như trút hết gánh nặng lên chín tầng mây, không cần phải đề phòng thận trọng, không quản tai vách mạch rừng, cứ như vậy không kiêng nể gì, chén rượu khẽ chạm, uống một hơi cạn sạch, vui sướиɠ biết bao.

Hàn Diệp cảm thấy Cơ Phát trước mặt hắn hình như không chân thực lắm, hắn giống như có rất nhiều điều muốn nói với Cơ Phát, lời lên đến miệng lại không biết phải nói gì.

"Hàn Diệp." Cơ Phát hai má ửng hồng, mượn hơi men, gọi thẳng tên húy của thái tử.

"Ừm?" Dường như hiếm khi nghe thấy có người gọi tên húy của mình, Hàn Diệp ngẩn ra một lúc.

Cơ Phát thân thể không vững, nghiêng người về phía Hàn Diệp, "Vừa rồi ngươi hỏi ta... Có khỏe không..."

Hàn Diệp nhìn Cơ Phát, y khoác tay lên vai hắn, thân thể giống như không xương dán lên người Hàn Diệp, gục đầu trước ngực hắn, thanh âm có chút ủy khuất, "Không khỏe... Rất tệ..."

Hàn Diệp cảm giác ngực đau đớn, vươn tay muốn đỡ Cơ Phát, nhưng trọng tâm không ổn định, cả người ngả về phía trước, thiên toàn địa chuyển một trận, đợi khi hồi phục tinh thần, hắn đã đè lên người Cơ Phát, mà Cơ Phát y phục hỗn loạn nằm dưới thân hắn, có lẽ vì uống rượu nên toàn thân phiếm hồng, đôi mắt ẩn tình ướŧ áŧ mê ly.

Hàn Diệp nhìn đến ngây ngốc, hắn cảm thấy mình điên rồi, thật sự điên rồi... Đợi đến khi hoàn hồn lại, hắn đã ngậm đôi môi đỏ mọng quyến rũ kia trong miệng, say sưa mυ"ŧ vào...

Hết thảy đều rối loạn... Hàn Diệp biết điều này không đúng, nhưng hắn không muốn để tâm... Giờ khắc này, trong tim hắn, trong mắt hắn, chỉ có Cơ Phát... Hắn biết luân thường đạo lý, nhưng hắn muốn nhìn Cơ Phát ẩn nhẫn ngửa đầu lộ ra yết hầu, muốn nghe tiếng rêи ɾỉ đau đớn tê dại của Cơ Phát, càng muốn hòa cùng mồ hôi của Cơ Phát, trầm luân trong sự va chạm kịch liệt, không thể tách rời.