Tiệc tiếp đón thái tử Ngu Quốc cứ như vậy qua loa kết thúc, trong yến tiệc Hàn Diệp giống như người mất hồn, các quan đều lo sợ nhưng không dám nhiều lời, mà Từ Tấn cũng tức giận, không ăn uống được bao nhiêu.
"Sao lại như vậy! Hoàng đế Tĩnh Quốc này sao lại đáng ghét như vậy! Dám sỉ nhục bổn vương trước mặt mọi người!" Từ Tấn trở về, trút hết cơn tức giận nghẹn suốt cả đêm ra.
"Điện hạ, người mắng được một canh giờ rồi, uống ngụm trà thấm giọng đi." Ngô Dư buông hạt dưa trong tay, lấy một chén trà trên bàn đưa cho Từ Tấn.
Từ Tấn nhận trà, uống một hơi cạn sạch, đập chén rỗng lên bàn, tức giận nói, "Phải ghi sổ kỹ cho bổn vương, còn nhiều thời gian, cẩu hoàng đế, ngươi đợi đó cho ta, sẽ có một ngày ta báo thù rửa hận!"
"Nếu điện hạ muốn báo thù, thật ra mạt tướng có một kế." Ngô Dư để chén trà của Từ Tấn vào chỗ cũ, nghiêm mặt nói.
"Ồ? Nói thử nghe xem." Từ Tấn vội ngồi xuống.
Ngô Dư cũng ngồi xuống bên cạnh Từ Tấn, thấp giọng nói, "Hôm nay trong yến tiệc, điện hạ có phát hiện sau khi hoàng đế Tĩnh Quốc nhìn thấy điện hạ xong, thần sắc hoảng hốt, dường như vô cùng sợ hãi."
"Có sao?" Từ Tấn nhớ lại một chút, lúc đó y vừa xấu hổ vừa tức giận nên không chú ý đến phản ứng của Hàn Diệp.
"Đúng là như vậy." Ngô Dư đáp. "Theo mạt tướng thấy, hoàng đế Tĩnh Quốc nhất định là đã thấy thứ khiến hắn hoảng sợ đến cực điểm, mới có bộ dạng thất thần như vậy, mà thứ đó, chính là điểm yếu của hắn."
"Lời này rất có lý." Từ Tấn lần đầu tiên cảm thấy hình như y đã quá xem nhẹ tài trí của Ngô Dư. "Vậy ngươi có để ý thấy thứ khiến hắn hoảng sợ là gì không?"
"Gà."
"Gà?!" Từ Tấn kinh ngạc.
"Đúng vậy." Ngô Dư nghiêm túc nói, "Mạt tướng cẩn thận quan sát, lúc vị hoàng đế kia chỉ vào điện hạ, hai mắt đỏ hoe, thanh âm run rẩy, có khác gì người thường gặp quỷ đâu? Nhất định là hoàng đế Tĩnh Quốc trước đây bị gà làm bị thương, nên nhìn thấy gà mới biến sắc như vậy, ngay cả những người giống gà cũng khiến hắn sợ hãi. Hừ, không ngờ được đế vương Tĩnh Quốc khiến người người vừa nghe đã sợ mất mật, vậy mà lại sợ gà, chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ khiến thanh danh của hắn mất sạch, để mạt tướng tìm mấy con gà đến, thả vào đường mà hắn đi qua lúc thượng triều, làm cho hắn sợ đến kêu cha gọi mẹ, không dám khinh thường Ngu Quốc chúng ta nữa!"
"..."
Từ Tấn trầm mặc nhìn vẻ mặt tự tin của Ngô Dư, sắc mặt có chút thay đổi, "Ngươi... Nghiêm túc sao?"
"Mạt tướng nguyện dùng đầu mình đảm bảo! Kế này tất thành!"
"Nếu không có cái đầu này, ngươi cố gắng vẫn có thể sống thêm vài năm đó." Từ Tấn vô lực xua tay. "Ta mệt rồi, ngươi lui ra đi."
"Không phải, điện hạ..."
Từ Tấn chỉ tay ra cửa, Ngô Dư lập tức ngậm miệng, nói một câu "Mạt tướng cáo lui." rồi vạn phần khó hiểu gãi đầu, đóng cửa lui ra ngoài.
"Vậy mà ta lại nghĩ rằng Ngô Dư có đầu óc..." Từ Tấn xoa xoa mi tâm, đứng dậy đi tới bên giường.
Trong Cần Chính Điện, Hàn Diệp đã khôi phục lại bình thường, Lưu công công đứng một bên mài mực.
"Ngươi cảm thấy giống y không?" Hàn DIệp chấp bút xem tấu chương, giống như vô tình hỏi.
"Bệ hạ thứ tội, lão nô mắt mờ, không thấy rõ, nhìn từ xa hình như có vài phần giống Cơ công tử năm đó."
"Đúng vậy... Cơ Phát năm đó ra đi, cũng gần bằng tuổi hắn bây giờ, tính đến nay, cũng đã được mười năm..." Hàn Diệp hơi thất thần. "Nếu năm đó có thể cứu được Cơ Phát, điều dưỡng sức khỏe, nói không chừng y cũng có thần thái như vậy."
"Có thể giống Cơ công tử vài phần, là phúc khí của thái tử Ngu Quốc."
"Phúc khí?" Hàn Diệp cười nhạo một tiếng, ánh mắt lộ ra hàn khí. "Cũng vất vả cho hoàng đế Ngu Quốc rồi, vì bày tỏ lòng thành mà không tiếc công sức, nhọc lòng tìm một người giống Cơ Phát, cho rằng làm vậy thì trẫm sẽ không truy cứu tội khi quân của Ngu Quốc, cũng sẽ không đổi đứa nhỏ này với thái tử Từ Bình, tính toán cũng thật chu toàn quá."
"Ý của bệ hạ là...?"
"Hắn đưa người từ ngàn dặm xa xôi đến cho trẫm, trẫm đã nhìn thấu ý đồ của hắn." Hàn Diệp vừa đề bút phê tấu chương, vừa nói, "Hôm nay trên đại điện, y phục Từ Tấn mặc, chính là phỏng theo lúc Cơ Phát làm phi để thu hút sự chú ý của trẫm, nếu trẫm đoán không lầm, kế tiếp hắn chắc chắn sẽ tạo cơ hội để vô tình gặp được trẫm, rồi mô phỏng theo hành vi cử chỉ của Cơ Phát để giành được sủng ái của trẫm, nếu trẫm muốn nạp chất tử địch quốc làm phi, triều thần tất nhiên sẽ phản đối, đến lúc đó quân thần ly tâm, Ngu Quốc thừa cơ khởi binh, vừa hay thành một màn yêu phi loạn quốc."
"Bệ hạ nhìn xa trông rộng, nhìn thoáng qua liền thấu tham vọng lang sói của Ngu Quốc, lão nô thật sự thán phục." Lưu công công khen ngợi, động tác mài mực cũng không dừng lại.
"Trẫm muốn cho bọn chúng biết, cả gan lợi dụng Cơ Phát, sẽ phải trả giá thế nào." Dứt lời, Hàn Diệp xếp tấu chương đã phê xong lại, căn dặn, "Phái người theo dõi Từ Tấn, phải thật kỹ càng, nếu hắn muốn bắt chước Cơ Phát, chắc chắn có người đứng sau chỉ dẫn, người bên cạnh hắn cũng phải để ý."
"Vâng, lão nô đi làm ngay."
Hàn Diệp lấy một tấu chương mới, khinh thường nói, "Trẫm thật muốn xem thử, kẻ giả mạo này có thủ đoạn gì."
Trong tẩm điện của chất tử, Từ Tấn mơ mơ màng màng hắt xì một cái, vươn tay kéo tấm chăn đã bị đá tung một nửa lên trùm kín cả người.
Từ Tấn cảm giác mình đang nằm trong một quan tài đóng kín tứ phía, y dùng sức đập mạnh vào quan tài, nhưng nó rất dày, không chút sứt mẻ, xung quanh yên tĩnh, muốn kêu cứu nhưng lại không thể phát ra tiếng, ngay lúc y đang tuyệt vọng, phía trên đột nhiên mở ra, một luồng ánh sáng mạnh chiếu vào, y mở mắt, phát hiện mình bị trói trên một cột cao, xung quanh toàn là cát vàng, không thể nhìn rõ thứ gì, dưới chân hình như bốc cháy, lửa càng lúc càng lớn.
Lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người mờ ảo, vươn tay về phía y, tựa hồ muốn cứu y.
"Ngươi là ai?" Từ Tấn muốn hỏi, nhưng thanh âm nói ra lại bị bão cát thổi bay.
Đối phương nói gì đó, nhưng xung quanh ồn quá, căn bản không nghe được, chỉ mơ hồ nghe thấy hai chữ... "Về nhà."
"Ngươi nói gì?" Từ Tấn cố gắng lắng nghe xem đối phương đang nói gì.
"Ta nói, có phải người lại mơ thấy ác mộng không, điện hạ?"
Từ Tấn trừng mắt, phát hiện y đang nằm trên giường, Ngô Dư lo lắng ngồi bên cạnh nhìn y, ngoài cửa sổ trời đã sáng.
"Đã lâu rồi không mơ thấy giấc mộng đó." Từ Tấn ngồi dậy, xoa xoa mi tâm.
"Quả nhiên là vậy, ta thấy mặt trời đã lên cao rồi mà điện hạ còn chưa dậy, gõ cửa cũng không đáp, sợ người gặp bất trắc nên trực tiếp vào xem thử. Thấy người như vậy đoán được tám phần là lại mơ thấy giấc mơ kỳ quá đó nữa rồi."
Đến khi Từ Tấn thanh tỉnh thì đã quên mất bảy tám phần nội dung trong mộng rồi, nghĩ đến mấy ngày nay đi đường xa nên mệt nhọc, lại mang một bụng tức giận, nên dẫn theo Ngô Dư ra ngoài cho khuây khỏa.
Thân là chất tử, Từ Tấn không thể ra khỏi cung, vì thế nội giám đưa y đi dạo xung quanh trong cung, tìm hiểu một chút nơi nào có thể đến, nơi nào không thể đến. Nội giám nhận một túi kim châu của Ngô Dư, vui vẻ chỉ đường cho hai người, giải thích về các nơi dọc trên đường đi, công dụng của nó, thậm chí là kỳ văn dị sự từng phát sinh ở nơi đó cũng nói vô cùng rõ ràng, còn nhân tiện nói vài chuyện về hoàng đế, tỷ như Hàn Diệp thập phần hiếu thuận, thường đích thân đến Hoàng Lăng bái tế, có khi còn ngẩn ngơ ở đó vài ngày, lại tỷ như Hàn Diệp đăng cơ mười năm, hậu cung ba ngàn giai lệ, nhưng vẫn không có con nối dõi, chưa từng lập hậu, ba năm trước vất vả lắm mới chẩn ra một vị phi tử mang thai, vốn là chuyện vui, ai ngờ đêm đó nàng tự vẫn, phi tần tự sát là tội lớn, huống hồ một xác hai mạng, Hàn Diệp tức giận cách chức phụ thân của phi tử đó, giam vào đại lao, toàn tộc bị lưu đày.
Từ Tấn và Ngô Dư nhìn nhau, hai người cùng cho ra một kết luận: Hàn Diệp không được.