Chương 26: | Thất bại chạy trốn

Xích lửa lượn quanh bay lên cao, hợp lại thành một con rồng lửa đỏ rực, lao về phía mặt nước.

Hơi nóng khủng khϊếp bốc lên trong chớp mắt, Diệp An nằm trên lưng mãng xà biến dị, bị nước nóng văng trúng, lưng và hai tay đỏ ửng, đau thấu tim.

Khởi La điều khiển thêm xích lửa bay lên, tạo thành một con rồng lửa lớn hơn nữa, phóng tới chỗ mãng xà biến dị.

Mãng xà biến dị ngẩng cao đầu, mặc kệ ngọn lửa đang lao xuống như sao băng, đuôi đột nhiên quẫy động, dòng sông lục tục có mấy cột nước vọt lên, nối liền thành một bức tường nước, giằng co với xích lửa bay tới. Giữa tiếng vang thét gào, màu đỏ rực và xanh lam nhạt đan vào nhau, tựa như pháo hoa nở rộ trong lớp kính vạn hoa.

Dưới sức mạnh khủng khϊếp đó, ảo tượng* méo mó hiện ra. Hạt mưa dừng lại giữa không trung, thoáng như những viên trân châu trong suốt. Ánh lửa nở rộ rực rỡ, hóa thành quả cầu lửa kéo theo cái đuôi dài giáng xuống từ trên trời, rơi xuống trên mặt nước, nhất thời, cả dòng sông biến thành màu đỏ rực như lửa.

*ảo tượng: là hiện tượng quang học tự nhiên xảy ra khi ánh sáng bị bẻ cong tạo ra hình ảnh của những vật thể xa trên bầu trời. Khác với ảo giác, ảo tượng là một hiện tượng quang học có thật và ghi nhận được trên camera, do ánh sáng thực sự bị khúc xạ tạo ra ảnh ảo ở vị trí người quan sát (trích Wikipedia)

Từng vòng xoáy nước cuộn trào giữa dòng sông, cuốn trôi tất cả, mực nước sông mực nước giảm xuống liên tục, mang theo luôn cả ngọn lửa mà Khởi La phóng ra.

Mãi đến khi thấy được đáy sông, Diệp An mới nhận bản thân đang đứng tại khe nứt, chính là nơi hồi trước bị Tiêu Môn đuổi kịp, cũng là nơi mãng xà biến dị xuất hiện.

Ngọn lửa bị dập tắt, mặt mũi Khởi La cực kỳ khó coi. Năng lực của ả rất mạnh, nhưng thể lực cùng khả năng chịu đựng thì không phải là vô hạn. Ả biết rõ cực hạn của mình, nếu tiếp tục dây dưa với mãng xà biến dị nữa, ả chắc chắn sẽ không ăn được quả ngon.

Lòng sông cạn dần, thác nước rủ xuống từ đỉnh núi cũng không thể đổ đầy.

Mãng xà biến dị dựng nửa thân trên lên, lưỡi rắn màu đen phun ra, liên tục trườn về phía Khởi La.

Giờ phút này, vai diễn của thợ săn và con mồi đã đảo lộn, thứ Khởi La nên nghĩ không phải là bắt con dị thú quý hiếm này thế nào, mà là làm sao để có thể toàn thân trở ra, không phải bỏ mạng trên cô đảo này. Tính cách ả trước giờ rất quyết đoán, nếu không bắt được thì dù có ham chiến cũng chẳng có nghĩa lý gì. Trước khi mùa mưa kết thúc, con mãng xà biến dị này chắc sẽ không rời khỏi cô đảo, ả phải nghĩ cách quay về đội tàu, chuẩn bị đầy đủ và chu đáo rồi mới ra tay lần nữa.

Diệp An nằm sấp trên lưng mãng xà biến dị, vảy rắn lành lạnh giúp cho cánh tay và bả vai sưng tấy của cậu không còn quá đau nữa.

Nhiệt độ nóng bỏng không còn ập tới nữa, sợi xích lửa đỏ rực cũng biến mất không còn tung tích, Diệp An ngẩng đầu nhìn Khởi La, đôi mắt dần chuyển thành màu đen thẳm.

Khởi La vốn cho rằng Diệp An chẳng có gì đáng sợ cả, nhưng không ngờ ngay khi đối diện cặp mắt của cậu, ý thức nhất thời bị rối loạn, cơ thể hoàn toàn không thể tự điều khiển, mà bị sức mạnh bên ngoài lôi kéo.

Khởi La cực kỳ hoảng sợ, xoay chiếc nhẫn vàng trên ngón trỏ, một cái kim nhọn nhô ra, rồi hốt nhiên đâm vào da ả. Sự kí©h thí©ɧ từ cơn đau và thuốc cuối cùng cũng giúp ả thoát khỏi cảm giác bị khống chế. Ả nhìn Diệp An vẫn còn đang nằm trên lưng mãng xà biến dị, bao nỗi sợ hãi chưa từng có nay lại xuất hiện trên gương mặt ả.

"Mày..."

Nhân cơ hội khi ả bị Diệp An khống chế, vẫn còn hoảng hốt không thôi, mãng xà biến dị nhanh như chớp phóng tới, cắn thủng bả vai ả, ngẩng cao đầu hòng muốn xé xác kẻ địch.

Nửa thân Khởi La nhuộm đỏ máu, cơ thể cũng trúng kịch độc, nhưng vẫn chưa chết hẳn. Ả liều mạng tung ra hai sợi xích lửa từ lòng bàn tay, đột ngột quất lên mắt phải của mãng xà biến dị.

Mắt mãng xà biến dị bị thương, vùng vẫy cơ thể, đau đến mức muốn nổi điên.

Diệp An cảm giác như mình bị cuốn trong gió lốc, mấy lần suýt thì bị ném bay. Nhưng cậu không muốn bị rơi vào trong dòng nước nóng đó nữa, bèn dùng hai tay bám vào mép vảy, bất chấp đầu đang đau như muốn nứt, cố gắng truyền tư tưởng của mình sang cho mãng xà biến dị.

Hai luồng tư tưởng cắn xé nhau, tầm mắt Diệp An biến đen, có một chấm đen như muỗi bay cứ xoay vòng trước mặt. Khoảnh khắc ấy, cậu gần như không thấy được ánh sáng phía trước.

Cuối cùng, mãng xà biến dị không vùng vẫy nữa, cảm xúc của nó bị sự phẫn nộ và hung bạo lấp đầy, ngửa đầu muốn nuốt trọn Khởi La.

Cơ thể Khởi La đau đớn nhưng vẫn chưa chết được, ả liều mạng dùng xích lửa đốt cháy khoang miệng của mãng xà. Ngay khi nó bị buộc phải há miệng, ả dùng hết sức bình sinh lăn xuống đất, xé rách một mảnh quần áo ướt đẫm máu và nọc độc rồi mau lẹ cột chặt vào bả vai. Vừa thấy mãng xà biến dị trườn tới nữa thì lập tức lăn mình khỏi đó, cơ thể và mái tóc dài dính đầy bùn đất.

Tránh được đòn tấn công chí mạng, Khởi La đâm cây kim trên chiếc nhẫn thứ hai lên da. Cây kim này có chứa thuốc giải độc, dù không thể giải hết hoàn toàn độc trong người nhưng vẫn có thể làm loãng chất độc, giúp ả lấy lại sức để có thể đứng dậy chạy trốn, cố gắng hết sức quay lại đội tàu.

Mãng xà biến dị áp sát từng bước, Khởi La từng chút lùi về sau.

Ả đang tìm cơ hội.

Ngay khi mãng xà biến dị lao tới lần nữa, Khởi La nghiêng người tránh thoát. Ả quăng dây thừng cột bên hông ra, kéo Diệp An vốn bị thương vì bỏng nước sôi xuống, tay ghìm chặt lấy cổ cậu, mau lẹ lùi vào trong rừng.

Sức của Khởi La rất mạnh, cổ họng Diệp An như muốn bị nghiền nát, vai và lưng bị ép mạnh, đau rát khôn cùng.

Cậu gắng sức bóp cánh tay Khởi La, đến mức có thể nghe được tiếng xương nứt. Ấy thế mà sức mạnh siết chặt trên cổ vẫn không giảm đi, ngược lại còn mạnh hơn, khiến cậu gần như thở không ra hơi.

Khởi La dùng Diệp An làm lá chắn, lúc bị mãng xà biến dị tấn công thì mang cậu ra, mấy lần liên tục như vậy, mãng xà bắt đầu nóng nảy. Hai bên có liên kết với nhau, nên Diệp An cảm nhận được sự nhẫn nại của nó đã tới cực hạn, nếu lại tiếp tục như vậy nữa, nó sẽ xé nát cả cậu lẫn ả đàn bà đằng sau.

Khởi La liên tục lùi về sau từng bước một, ngay lúc sắp đến sát mép rừng, đáy mắt toát lên sự tàn nhẫn, ả muốn siết đứt cổ Diệp An.

Năng lực của thằng ranh biến dị này qúa đặc biệt, củng rất nguy hiểm, nhất quyết không thể giữ lại!

Nhưng động tác của Diệp An còn nhanh hơn ả, lúc bị khống chế buộc phải lùi về sau, cậu lén lút giữ lại từng chút sức mạnh. Dao găm đã rơi mất từ lâu, cậu bèn cầm chặt vỏ dao cột trên đùi, đột ngột đâm mạnh về phía sau.

Trên vỏ dao phủ đầy vết gỉ sét, hai mép vỏ còn bị cậu cố ý mài qua, khi dùng hết sức lực, mũi vỏ dao còn hơi cùn lập tức đâm vào bụng Khởi La, xuyên thẳng ra sau lưng ả.

"Mày!" Khởi La không có vũ khí, bèn dùng kim trên chiếc nhẫn đâm vào gáy Diệp An.

Diệp An cố gắng tránh khỏi chỗ hiểm, hai tay ra sức rút mạnh về phía trước, thu lại vỏ dao, để lại một vết thương xuyên thủng cực kỳ kinh khủng trên bụng Khởi La.

Máu trào ra khỏi miệng vết thương, Khởi La giơ tay che lại, nhưng dù che thế nào cũng không ngăn được. Giờ phút này, ả chẳng khác nào đám thủy thủ đoàn bị chim tập kích.

Máu không ngừng tuôn ra, ướt sũng áo khoác dài và gấu quần của ả.

Mưa to như trút nước, rửa sạch máu trên tay Diệp An.

Khởi La loạng choạng lùi lại, dựa trên lưng một cây to, tóc dài bết hai bên má, cặp mắt đỏ sẫm ngập tràn hung bạo, cổ họng phát ra tiếng gào khản đặc, một tay che lại vết thương, tay còn lại giơ ra, một ngọn lửa nóng rực nhảy nhót trên lòng bàn tay.

"Mày chết đi!"

Khởi La biết mình bị thương nặng cỡ nào, nếu chạy không thoát, so với việc chết trong bất lực, ả thà rằng kéo theo Diệp An chết cùng.

Đối mặt với ngọn lửa đang đánh tới, Diệp An buộc phải lùi lại, mãng xà biến dị cũng không tấn công nữa. Khởi La nhân cơ hội này quay đầu chạy trốn, dù chỉ có một cơ hội mong manh, ả cũng không muốn phải lao đầu vào chỗ chết.

Diệp An bị thương rất nặng, cánh tay và sau lưng đỏ ửng, vai cũng bị Khởi La chém chảy máu. Cậu cưỡng ép hai chân bước đi, đuổi theo Khởi La. Không thể để ả đàn bà này rời khỏi đây, nếu không sẽ càng rước thêm nhiều phiền phức nữa.

Đuổi theo được một khoảng, Diệp An thở dốc, thể lực tiêu hao không ngừng, tầm mắt lại muốn biến đen. Mãng xà biến dị trườn đến bên cạnh, cậu đành phải bò lên lưng nó lần nữa, rồi cùng nó băng xuyên qua khu rừng.

Khởi La chạy trở lại đài đá như một kỳ tích, thấy thuyền lớn đỗ bên bờ sông, tức thì phất tay ra hiệu.

Ryde phát hiện Khởi La, nhưng khi trông thấy dáng vẻ nhếch nhác của ả thì sửng sốt không thôi, bèn tập hợp thủy thủ như bình thường, chuẩn bị xuống thuyền đón chào thành chủ.

Sau khi nhận được mệnh lệnh, thủy thủ đoàn hành động mau lẹ.

Ryde vốn định cùng rời thuyền, nhưng lúc tới chỗ lan can thuyền thì đột nhiên dừng lại. Từ trên cao nhìn Khởi La được thủy thủ dìu lên, gã chắc chắn ả đã bị thương nặng, dã tâm đè nén lại trồi lên lần nữa.

Có lẽ, đây chính là cơ hội gã chờ đã lâu.

Mãng xà biến dị mang Diệp An đến gần đài đá, trông thấy đội tàu đỗ gần đấy, cùng với đám thủy thủ đi xuống cũng như mấy thương nhân đứng trên boong tàu ló đầu ra, Diệp An hoảng hồn một phen.

Lúc đánh nhau với Khởi La, một con mắt của mãng xà biến dị gần như bị mù, còn bị thương nặng, xem chừng không phải là đối thủ cũng mấy kẻ này.

Trong khi đang đau đầu nghĩ cách, Diệp An chợt cảm thấy mu bàn chân có hơi ngưa ngứa. Cậu cúi đầu nhìn thì thấy đó là hai con bọ cánh cứng. Cậu khảy khảy một con, không cảm nhận được cảm xúc và suy nghĩ của nó, chỉ có khát vọng ăn và gϊếŧ, y hệt với con rết cậu đã từng bắt được.

Khi định quăng nó sang một bên, bọ cánh cứng đột nhiên mở lớp cánh trước ra rồi vỗ màng cánh sau, truyền sang ý muốn gϊếŧ chóc mạnh mẽ, xem ra là nó bị sát ý của Diệp An tác động, nên xuất hiện hiện tượng đồng hóa theo nghĩa khác.

Giữa màn mưa to, đôi mắt Diệp An đen thăm thẳm, cậu bắt chước mãng xà biến dị, phóng sát ý của mình ra bên ngoài.

Rất mau, trong rừng truyền đến những tiếng sột soạt, vô số các loài côn trùng độc hại lao ra khỏi bóng tối, bị bản năng bị gϊếŧ chóc và ăn thịt lôi kéo, hóa thành cơn hồng thủy kinh khủng, cuốn về phía tàu buôn còn đang đậu gần sát bờ.