Điền Hòa Hòa cho rằng Lý Tĩnh và Hà Viện Viện đã là hai người phụ nữ đẹp nhất mà mình từng gặp, nhưng dung mạo của người kia so với hai nàng không hề kém cạnh, thậm chí còn có khí chất hơn, hơn nữa còn nhìn đặc biệt mạnh mẽ, không giống người thường, vừa thấy chính là dạng người xa xỉ. Phụ nữ như nàng ấy, Điền Hòa Hòa cảm thấy sẽ không ai mà không thích nàng, khó trách trước đây Hà Viện Viện lại ví người này như món đồ cao cấp, thật sự một chút cũng không nói quá.
Điền Hòa Hòa nhìn tình địch của mình, ý chí chiến đấu liền giảm, cả người ỉu xìu, yên lặng rời đi. Nàng nghĩ nếu như Hà Viện Viện lựa chọn bạn gái cũ, vậy thì hoàn toàn có thể hiểu được, tình đầu vậy mà la một người phụ nữ hoàn mỹ, làm sao có thể quên được, giống như câu nói, đã qua bốn biển rồi còn sợ gì nước, vì trong biển đã có quá nhiều nước. Nếu tình địch mọi mặt đều tốt hơn chính mình, vậy thì sẽ làm người ta giảm mất ý chí chiến đấu, mà nếu nàng có thật sự bị vứt bỏ, cũng sẽ không quá oán niệm. Rốt cuộc mỗi người đều có mong cầu, đó là chuyện thường tình, nếu đổi lại mình là Viện Viện, chưa chắc có thể vứt bỏ được tình cũ tốt như thế.
Điền Hòa Hòa có chút thất thần, tựa như một người mất hồn, ở trên đường đi lang thang không có mục tiêu.
Hà Viện Viện nhìn thấy Trình Duy Chi, trong đầu nàng vẫn hoang mang không biết Điền Hòa Hòa sẽ nghĩ mình cùng Trình Duy Chi như thế nào, lo lắng một mình Điền Hòa Hòa ở nhà sẽ khổ sở, mình đi gặp mặt Trình Duy Chi cảm giác thật áy náy với Điền Hòa Hòa, làm cho lương tâm của Hà Viện Viện như bị xé rách. Hà Viện Viện rõ một chân hai thuyền là không đúng, như thế nào mình lại còn bước lên, nội tâm giằng xé.
Nàng đã từng tưởng tượng qua vô số lần mình gặp lại Trình Duy Chi, cuối cùng gặp mặt, lại cảm giác trong lòng mình cực kỳ bình đạm. Nàng nhìn Trình Duy Chi hướng chính mình đi tới, khí chất lịch sự nho nhã, giống như rượu ngon được ủ lâu năm làm người xem mong muốn được hưởng thức, cậu ấy vẫn là bông hoa xinh đẹp nhất trong lòng nàng. Chính mình đối với nàng vẫn là như cũ thưởng thức, thế nhưng mong muốn có được nàng đã phai nhạt đi rất nhiều. Cảm giác giống như là nhìn vào một vườn hoa, có một bông hoa là đẹp nhất, nên mới thích thú ngắm nhìn, nhưng không giống như lúc nhỏ, muốn cầm nó hái xuống, hiện tại đặt nó ở giữa bầy hoa đã là bài trí tốt đẹp nhất.
"Đã lâu không gặp." Trình Duy Chi nhìn Hà Viện Viện mỉm cười, thái độ vẫn tự nhiên.
"Đã lâu không gặp." Hà Viện Viện cũng cười với Trình Duy Chi.
Trình Duy Chi nhìn Hà Viện Viện, so với trước kia hơi mập một chút, nhưng khí sắc vẫn rất tốt, còn muốn đẹp hơn trước kia. Trình Duy Chi nhìn, có chút vui mừng, quả nhiên ở trên đời, có mất đi một người cũng sẽ không làm chết ai, nhìn thấy Hà Viện Viện có thể trải qua tốt, mình vì nàng mà mừng thay. Nhưng là lại có chút mất mát, lúc trẻ tình cảm của Hà Viện Viện non nớt, trên người luôn mang theo tất cả dũng khí đối với nàng, ấu trĩ nhưng lại vô cùng chân thành tha thiết, nàng ấy chính là một mảnh thủy tinh trong cuộc đời mình, mặc dù không hoàn hảo, nhưng lại đẹp đẽ.
Gặp xong, các nàng sóng vai mà đi, cùng nhau lớn lên nên vẫn còn sự ăn ý.
"Có vẻ như cậu sống rất tốt." Trình Duy Chi từ đáy lòng nói.
Hà Viện Viện chỉ cười cười, mấy tháng gần đây quả thật nàng sống rất tốt, đều nhờ công của Điền Hòa Hòa, lần nữa nhìn Trình Duy Chi, nàng đã biết mình muốn cái gì.
"Cậu nhìn cũng không tệ." Một lúc sau, Hà Viện Viện nói.
"Chỉ là vẻ bề ngoài." Trình Duy Chi chỉ nhàn nhạt mỉm cười.
Hà Viện Viện nhìn về phía Trình Duy Chi, không hỏi nhiều, Hà Viện Viện tin rằng Trình Duy Chi sẽ không bỏ bê bản thân, chỉ là có vẻ như đã trải qua cuộc sống không mong muốn, ba chữ không hạnh phúc đều viết hết lên mặt.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Hà Viện Viện lái xe, Trình Duy Chi ngồi bên ghế lái phụ, các nàng hàn huyên chuyện trong nhà với nhau, kỳ thật các nàng đều quen biết gia đình hai bên. Hai người thực ăn ý tránh bàn về chồng của Trình Duy Chi, Hà Viện Viện có vẻ cũng sẽ không muốn nghe.
Hai người thực nhanh đã đến nhà hàng, nhưng Hà Viện Viện cũng không phát hiện đến sự có mặt của Điền Hòa Hòa, Điền Hòa Hòa giấu mình thật sự cẩn thận.
"Mình đã ly hôn." Đang lúc ăn cơm, Trình Duy Chi đột nhiên mở miệng nói.
Hà Viện Viện cũng không quá ngoài ý muốn, bởi vì khả năng Trình Duy Chi một lần nữa liên hệ với mình là do bản thân đã tự do, Trình Duy Chi là người đòi hỏi rất cao, cho nên lúc trước mới không cho phép chính mình làm kẻ thứ ba.
"Vì sao lại ly hôn?" Hà Viện Viện theo đề tài này hỏi.
"Anh ta cảm thấy mình không yêu anh ấy, cho nên anh ấy mới đi tìm một người yêu anh ấy." Trình Duy Chi nhàn nhạt nói.
"Nɠɵạı ŧìиɧ là nɠɵạı ŧìиɧ, không cần phải nói đến có lý lẽ như vậy." Hà Viện Viện tức giận nói, trong giọng nói đầy khinh bỉ đối với gã đàn ông kia.
"Thực tế, mình chưa từng yêu anh ấy, chỉ là mình cho rằng trước đây mình từng có tình cảm, cho nên, cũng không trách anh ta được.." Trình Duy Chi thấy Hà Viện Viện vẫn bảo vệ mình, trong lòng ấm áp.
Trình Duy Chi nhìn nàng, liền Hà Viện Viện cũng không biết phải nói gì.
"Viện Viện, cậu còn trách mình không?" Trình Duy Chi hỏi.
"Đã từng, nhưng đều đã qua." Hà Viện Viện trả lời thật lòng.
"Viện Viện, chúng ta còn có cơ hội sao?" Trình Duy Chi cẩn thận mà hỏi.
Hà Viện Viện nhin Trình Duy Chi, nếu là cách đây một năm trước, có khi nàng sẽ vui mừng mà quay trở lại với Trình Duy Chi, nhưng hiện tại, hết thảy đều đã qua đi.
"Duy Chi, cậu biết không, cậu đã mãi mãi không còn có cơ hội quay trở lại nữa rồi." Hà Viện Viện nghiêm túc nhìn Trình Duy Chi nói, Trình Duy Chi giờ phút này đã hoàn toàn là quá khứ, mặc dù Trình Duy Chi vẫn còn trọng lượng, nhưng đã không còn nặng, bây giờ, nàng chỉ đang lo lắng, không biết Điền Hòa Hòa có phải đang trộm nàng mà khóc nhè hay không.