Lục Lăng Tây và Vương Thục Tú sau một trận chiến đã nổi danh. Toàn bộ bệnh viện đều nghe nói ở khu phòng bệnh tầng ba có một cặp mẹ con như thế. Ngay cả bác sĩ đến kiểm tra cũng nhìn không được mà nhìn đôi giày cao gót mười phân của Vương Thục Tú, tưởng tượng rằng nếu mình bị gót giày nhọn như vậy đập vào mắt thì đau ra sao.
Qua lần đánh nhau này, bất ngờ nhất là Vương Thục Tú và những người trong cùng phòng bệnh đã gần gũi nhau hơn.
Chị Điền trêu cô, "Đúng là không tốn công nuôi con trai mà, lúc quan trọng thì vẫn bênh mẹ."
Vẻ mặt Vương Thục Tú rất vui vẻ, "Đúng vậy đó!"
Càng nhiều người trêu thì Vương Thục Tú lại càng vui hơn.
Lục Lăng Tây không quen bị bọn họ bàn tán, chuyện này rất mới lạ với cậu. Cậu có thể cảm giác được trong lòng Vương Thục Tú thấy tự hào, tự hào về cậu. Thật ra cậu cảm thấy mình chẳng làm gì cả, chỉ là trong lúc hỗn loạn ôm eo của người đàn ông gọi là ba kia thôi, một việc nhỏ nhoi như vậy có thể làm Vương Thục Tú vui sao? Lục Lăng Tây nghiêng đầu nhìn sườn mặt cô, thấy viền mắt ửng đỏ đã không còn, vẻ tươi cười này là thật lòng.
Nhận thấy tầm mắt của Lục Lăng Tây, Vương Thục Tú nhanh chóng quay đầu lại nhìn cậu, lo lắng hỏi: "Có phải không khỏe chỗ nào không?"
Lục Lăng Tây lắc đầu, Vương Thục Tú cũng yên lòng, lại không nhịn được mà dặn cậu: "Nếu lần sau mà gặp tên khốn kia thì con cứ chạy đi, đừng đứng đó rồi bị lão ta lừa." Cũng vì Lục Lăng Tây mất trí nhớ thôi, nếu không mất trí nhớ thì Vương Thục Tú cũng không lo.
Lục Lăng Tây tiếp thu cái từ tên khốn ở trong đầu vài giây, sau đó ngoan ngoãn gật đầu. Vương Thục Tú lại tiếp tục nói chuyên với chị Điền, không có việc gì để làm, Lục Lăng Tây giả vờ xem báo rồi mở tấm bảng trắng kia ra. Kết quả bón phân lúc sáng sớm đã có rồi, cậu nhận được 50 điểm tâm của thực vật. Tuy không phải vì tâm của thực vật mà cậu làm việc đó, nhưng nhìn thấy dòng chữ 56/100 (Cấp 0) ở bên dưới thì vẫn thấy vui vẻ.
Lần này khi bón phân thì Lục Lăng Tây đã nhận ra một quy luật của tấm bảng, nếu cậu đáp ứng được nhu cầu của một cái cây thì cậu sẽ nhận một điểm tâm của thực vật, nhưng đối với một bồn hoa gieo trồng nhiều cây như bồn hoa păng-xê, tấm bảng sẽ không tính riêng từng cây mà tính cả tổng thể bồn hoa, một bồn hoa như vậy sẽ nhận được mười điểm tâm của thực vật. Sáng sớm nay Lục Lăng Tây phụ trách năm bồn hoa, tổng số điểm nhận được bằng số điểm cậu chăm sóc cây Điếu Lan vài tháng.
Nói đến cây Điếu Lan thì, không biết có phải ảo giác của Lục Lăng Tây không mà cậu cảm thấy cây Điếu Lan hình như tốt quá mức. Mới vài ngày thôi mà lá cây khô vàng rũ xuống trước đây đã đứng thẳng, lá cây xanh tươi mượt mà như được chăm sóc tỉ mỉ vậy. Hôm qua lúc bác sĩ mang vài y tá tới kiểm tra, có y tá khen cậu chăm Điếu Lan rất tốt, muốn học hỏi kinh nghiệm của cậu. Trước kia Lục Lăng Tây chưa từng chăm hoa, cậu không biết có phải mình nghĩ nhiều quá không, Điếu Lan chỉ cần tưới nước thì có thể khôi phục lại tốt đến vậy sao, hay chuyện này liên quan đến tấm bảng trắng kia?
Buổi sáng trôi qua rất nhanh, buổi chiều Vương Thục Tú phải chuẩn bị để đi làm. Lục Lăng Tây thấy vành mắt cô hơi thâm, ngập ngừng đề nghị để cậu xuất viện. Lúc trước khi đã đi lại được cậu có khuyên Vương Thục Tú đừng đến bệnh viện sớm vậy. Thân thể cậu đã dần khỏe lại rồi, có thể tự gánh vác việc sinh hoạt. Nhưng Vương Thục Tú không nghe theo cậu nên Lục Lăng Tây đã có ý muốn xuất viện. Từ lời nói của Lục Nhất Thủy có thể biết rằng hoàn cảnh gia đình này hơi nghèo khó, cho dù là cậu nằm viện hay Lục Nhất Thủy đi bài bạc thì đều dựa vào tiền Vương Thục Tú cực khổ kiếm được. Lục Lăng Tây không muốn thấy Vương Thục Tú vất vả, muốn giúp cô giảm bớt gánh nặng trong khả năng của mình.
"Xuất viện sao?" Vương Thục Tú vừa nghe Lục Lăng Tây nói thì hơi kinh ngạc, liền lập tức phản đối, "Con còn chưa khỏe lại hoàn toàn, xuất viện cái gì mà xuất viện."
Lục Lăng Tây đang suy nghĩ tìm lý do gì thì hợp lý, Vương Thục Tú nghi ngờ nhìn Lục Lăng Tây, đột nhiên vươn tay vỗ lên đầu cậu, cười nói: "Sao nào? Sợ mẹ không có tiền sao? Nhóc con này cũng biết đau lòng mẹ rồi cơ đấy. Yên tâm đi, mẹ con là ai chứ, sao không có tiền được. Đừng nghe ba con nói lung tung, cho dù không có tiền thì tiền cho con nằm viện chắc chắn có."
Lục Lăng Tây chần chờ không nói gì, Vương Thục Tú cười cười, vỗ vỗ Lục Lăng Tây ý bảo cậu đừng lo rồi vội vàng đi.
Lục Lăng Tây nằm sấp trên cửa sổ nhìn Vương Thục Tú đi khuất, yên lặng ngồi lên giường, cậu muốn suy nghĩ kỹ về tương lai sau này.
Mấy ngày sau, Vương Thục Tú tiếp tục đến bệnh viện sớm như trước, mỗi ngày gần sát giờ làm mới đi. Cô lo Lục Nhất Thủy sẽ thừa lúc cô không có ở đây tìm đến Lục Lăng Tây, vài lần dặn dò Lục Lăng Tây thật kỹ: Thấy Lục Nhất Thủy thì chạy đi, có chuyện gì thì đợi cô đến. Vì để chắc chắn, cô không chỉ nhờ người trong phòng trông coi Lục Lăng Tây giúp cô, mà còn không ngại ngùng tìm y tá cãi nhau lúc trước, nhờ họ chú ý mấy người lạ mặt, tránh cho Lục Lăng Tây bị người ta lừa đi mất.
Có những y tá tận mắt thấy, cho dù chưa thấy thì cũng đã nghe chuyện Vương Thục Tú và ba của Lục Lăng Tây đánh nhau, đều ngầm thương xót cho cô. Tuy thái độ của Vương Thục Tú trước đây không tốt lắm, nhưng nghĩ lại thì Lục Lăng Tây nằm trên giường hôn mê bất tỉnh, là mẹ thì ai cũng khó bình tĩnh cho nổi. Hơn nữa khuôn mặt của Lục Lăng Tây có rất nhiều người thích, nên rất nhanh chóng đồng ý yêu cầu của Vương Thục Tú.
Cứ như vậy, để Vương Thục Tú yên tâm, phạm vi hoạt động của Lục Lăng Tây lại bị hạn chế lần thứ hai, cậu muốn đi xem hoa trong vườn cũng bị y tá vây quanh hỏi nửa ngày. Lục Lăng Tây biết Vương Thục Tú lo lắng cho mình nên mỗi lần ra khỏi cửa đều sẽ báo cho y tá một tiếng, cũng cố gắng luôn đi cùng những người khác trong phòng. Cậu cũng không đi nơi nào khác, chỉ đến sảnh lớn ở tầng một nhìn cây Trầu Bà, sáng sớm thì đến vườn hoa nhìn hoa păng-xê.
Sau lần bón phân kia, Lục Lăng Tây có gặp lại ông Trương trong vườn hoa. Ông Trương còn nhớ chuyện cậu mất trí nhớ, hỏi cậu đã khôi phục đến đâu. Nghe cậu nói vẫn không nhớ được chuyện gì trước đây, ông còn an ủi cậu vài câu. Trong lòng cậu biết rõ mình không phải là mất trí nhớ, nhưng thấy ông an ủi thì cậu vẫn rất biết ơn ông. Cậu và ông Trương lại tưới nước một lần, hơn nữa lại liên tục chăm sóc cây Điếu Lan và cây Trầu Bà ở sảnh lớn, điểm tâm của thực vật trên tấm bảng cuối cùng đã lên đến 99/100 (Cấp 0), cách lên cấp một bước ngắn nữa.
Tối hôm đó, bệnh nhân giường số 16 nhận được thông báo là hôm sau có thể xuất viện, những người cùng phòng đều rất vui. Cho đến giờ mà thường ngày mọi người đã ngủ say nhưng không ai ngủ cả, tất cả mọi người ngồi tụ lại trò chuyện vui vẻ. Lục Lăng Tây cũng thấy vui thay cho bệnh nhân giường số 16, người nọ là một người đàn ông cao lớn thô kệch, tất cả mọi người đều gọi anh ta là lão Đinh. Trong phòng này Lục Lăng Tây nhỏ tuổi nhất, cậu không thể gọi là lão Đinh mà phải gọi là anh Đinh. Anh Đinh cũng bị thương ở đầu giống Lục Lăng Tây, cũng đều vì đánh nhau. Nhưng đánh nhau vì cái gì thì anh Đinh vẫn luôn không nói.
Lục Lăng Tây bị không khí náo nhiệt trong phòng bệnh cuốn hút, luôn mỉm cười nghe bọn họ nói chuyện, nếu có ai nhắc tới cậu thì cậu cũng sẽ nói vài câu. Quy luật sinh hoạt trong nhiều năm qua đã thành thói quen nên Lục Lăng Tây cảm thấy hơi mệt, nhưng cậu chưa thể ngủ được. Cậu định đêm nay sẽ tưới nước cho cây Điếu Lan, chỉ cần một điểm tâm của thực vật nữa là tấm bảng có thể thăng cấp, cậu cũng đã chuẩn bị tốt, định chờ sau khi mọi người ngủ sẽ thăng cấp.
Qua 11 giờ, mọi người trong phòng mới rửa mặt đi ngủ sau khi được y tá nhắc nhở. Lục Lăng Tây chờ lúc này đã lâu rồi, vội chỉnh trang lại, im lặng ngồi trên giường bệnh, đôi mắt chờ mong nhìn về cây Điếu Lan.
Anh Lý trên giường số 19 hỏi một câu, "Tiểu Lục chưa ngủ sao?"
Lục Lăng Tây chột dạ gật đầu, nhỏ giọng nói: "Lúc nãy uống nhiều nước quá, tôi định chờ đi WC."
Anh Lý cười, cảm thấy Lục Lăng Tây vẫn là một đứa bé. Có thể ngủ trước rồi nửa đêm đi WC cũng được mà, chẳng lẽ sợ đái dầm hay sao? Anh dặn dò Lục Lăng Tây vài câu, bảo cậu nhanh đi ngủ đi, rồi xoay người ngáy khò khò.
Mọi người trong phòng bệnh dần dần ngủ say, tiếng ngáy liên tiếp vang lên. Lục Lăng Tây tắt đèn, nhờ vào ngọn đèn ở hành lang hồi hộp nhìn tấm bảng trắng. Đợi đến lúc nhu cầu của thực vật từ Không chuyển thành Nước, cậu vội xốc tinh thần lên, nhanh nhẹn cầm nước khoáng đã chuẩn bị tốt cẩn thận tưới vào trong chậu cây.
Khi nước khoáng trong suốt dần thấm vào trong đất, dòng màu xanh bên dưới tấm bảng có thông báo.
Đáp ứng nhu cầu của cây Điếu Lan, thưởng tâm của thực vật +1!Ngay sau thông báo này là một thông báo khác.
Đủ một trăm điểm tâm của thực vật, mở radar tinh thần sơ cấp, phạm vi của radar là ba mét, và thưởng một bao hạt giống cà chua.Thông báo này vừa hiện lên, Lục Lăng Tây bỗng cảm thấy tay trầm xuống, một cái túi màu đen bằng một bàn tay xuất hiện trong tay cậu.
Lục Lăng Tây: "..."
Cậu từng tưởng tưởng những chuyện sẽ xảy ra sau khi đủ 100 điểm tâm của thực vật, nhưng cũng không nghĩ rằng nửa đêm trong tay bỗng có một túi hạt giống cà chua. Không kịp nghiên cứu radar tinh thần là cái gì, lực chú ý của cậu đều tập trung vào cái túi nhỏ trong tay. Lục Lăng Tây theo bản năng lắc lắc cái túi, hơi lo lắng túi hạt giống này chỉ mình cậu nhìn thấy giống như tấm bảng sao? Hay nó là vật thật, mọi người đều có thể nhìn thấy? Theo lẽ thường, cho dù tấm bảng trắng là cái gì đi chăng nữa, nhưng nếu thưởng hạt giống cho cậu thì chắc chắn là muốn cậu có thể gieo trồng, nếu vậy thì chắc là mọi người đều nhìn thấy được.
Tuy cậu nghĩ như vậy nhưng cũng không thể nửa đêm tìm người xem có thể nhìn thấy túi hạt giống trong tay cậu hay không. Nếu làm không tốt thì cậu sẽ bị mọi người cho là bị tâm thần. Lục Lăng Tây lại lắc lắc túi hạt giống lần thứ hai, cẩn thận để nó vào ngăn kéo tủ đầu giường. Nếu cậu đã đoán đúng thì ngày mai phải tìm một lý do giải thích cho Vương Thục Tú, vì sao sau một đêm thì lại có thêm một túi hạt giống.
Thu xếp chuyện hạt giống xong, Lục Lăng Tây mới dời sự chú ý về cái gọi là radar tinh thần. Đến tận bây giờ, cậu lại càng không rõ tấm bảng trắng là cái gì. Tấm bảng chỉ thông báo một câu, còn radar tinh thần thực ra là gì và sử dụng như thế nào thì không nhắc đến. Lục Lăng Tây thử tưởng tượng tinh thần là suy nghĩ, và radar là phân tán suy nghĩ. Mấy chục giây trôi qua, lúc đầu óc cậu vẫn trống rỗng và chuẩn bị buông tha, bất ngờ là, cậu "nhìn" thấy Điếu Lan trên cửa sổ trong đầu mình.
Lục Lăng Tây giật mình nhìn về phía cửa sổ, cảm giác này quá kỳ diệu, cậu không biết nên miêu tả nó thế nào. Cậu có thể khẳng định hình ảnh Điếu Lan trong đầu lúc nãy không phải là cậu dùng mắt nhìn thấy, mà giống như radar cậu đã được xem trong chương trình phổ cập khoa học trước đây, sóng radar truyền hình ảnh vào trong đầu cậu. Lục Lăng Tây có ảo giác rằng, khi cậu nghĩ đến radar tinh thần thì hình như cậu được lấy làm trung tâm, phát tán ra xung quanh ba mét một loại sóng ý nghĩ kỳ quái. Loại sóng ý nghĩ này sau khi phóng ra gặp được mục tiêu sẽ phản xạ trở lại và mang đi phân tích, trong đầu cậu sau đó sẽ xuất hiện đồ vật đã được quét qua, hay chính xác hơn là những thực vật được quét qua.
Đương nhiên, loại sóng này sau khi phóng ra sẽ tiếp nhận về rất nhanh, không hề cần thời gian. Tựa như Lục Lăng Tây chỉ cần suy nghĩ là có thể nhìn thấy bồn Điếu Lan trong phạm vi ba mét ở ngay trong đầu cậu. Vì để xác thực chuyện này, Lục Lăng Tây nhẹ nhàng bước xuống giường. Cậu cẩn thận bước qua những người ngủ trên đất, nhẩm tính khoảng cách ba mét trong đầu.
Giường số 19, giường số 18, đến khi Lục Lăng Tây đứng ở trước giường sô 18 thì cậu đã "không nhìn thấy" Điếu Lan nữa. Cậu thử lùi về sau một bước và cố ý quay lưng về phía cửa sổ, suy nghĩ, bồn Điếu Lan trên cửa sổ hiện lên trong đầu cậu.
Lục Lăng Tây mở tấm bảng trắng ra, hình ảnh Điếu Lan giống như đúc xuất hiện chính giữa tấm bảng. Khác nhau chỉ ở chỗ hình ảnh trong tấm bảng là hình phẳng, mà cậu lại nhìn thấy hình lập thể của bồn Điếu Lan.