- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Điền Viên Nhật Thường
- Chương 31: Lùi bước
Điền Viên Nhật Thường
Chương 31: Lùi bước
Khi Nhan Việt về đến nhà thì thấy Ân Tình Lam đang ở cùng Ân Vĩnh Đức.
Khác hoàn toàn so với con gái Ân Nhã đáng yêu thanh tú, Ân Tình Lam là một đại mỹ nhân hiếm có. Tuy bây giờ đã qua năm mươi tuổi, nhưng được chăm sóc rất tốt, tướng mạo tốt của Nhan Việt có một nửa gen là đến từ Ân Tình Lam.
Lời đồn về việc Nhan Việt bị bệnh tâm thần trước đó Ân Tình Lam không biết. Tuy bà có cái danh là người trong Hội đồng quản trị của tập đoàn Hợp Phổ, nhưng bình thường luôn không quan tâm gì đến chuyện của tập đoàn, hơn nữa Ân Nhã lại cố ý giấu diếm, cho đến khi Nhan Hải nhảy ra bà mới biết được chuyện này. Ân Tình Lam tất nhiên không tin Nhan Việt có bệnh, liền trực tiếp đến tìm Ân Vĩnh Đức làm chỗ dựa cho Nhan Việt.
Ân Vĩnh Đức cả đời chỉ có một đứa con gái nên không có cách nào với bà cả. Bị bà gây chuyện ầm ĩ, chỉ có thể bình tĩnh nói: "Ta đã hẹn A Việt ăn bữa cơm trưa rồi, nên xử lý thế nào ta muốn nghe ý của A Việt."
Cảm giác như cha mình đang từ chối khiến Ân Tình Lam hơi bất mãn, kích động nói: "A Việt đã bị Nhan Thế Huy xa lánh thế này rồi, Nhan Hải đã dẫm lên đầu nó như thế, cha ngài có thể ngồi yên được sao?"
Sắc mặt Ân Vĩnh Đức khó coi, khiển trách: "Bây giờ mới nhớ A Việt là con trai cô sao? Nếu thế sao lại làm mấy chuyện đó? Áp lực của A Việt quá lớn, tạm thời nghỉ ngơi một lúc cũng được. Chỉ bằng một Nhan Hải thì chưa đủ lay động vị trí của A Việt đâu."
"Áp lực quá lớn?" Ân Tình Lam không hiểu, "A Việt thì có áp lực gì chứ? Con cùng Nhan Thế Huy chưa từng ép nó mà?"
Ân Vĩnh Đức bị lời nói của bà làm tức nghẹn gần chết, tức giận gõ gõ gậy, "Mấy người không ép nó, các người hoàn toàn để mặc nó. Thế Huy còn đỡ, ít nhất còn nhớ A Việt là người thừa kế của Hợp Phổ, còn chú ý một chút, cô thì sao? Mấy năm nay cô có quản A Việt cái gì không?"
Ân Tình Lam ủy khuất nhỏ giọng oán giận nói: "Con bỏ mặc nó sao? Là nó không cho con quản. Nói gì nó cũng không nghe, chỉ nghe cho có lệ thôi." Thấy Ân Vĩnh Đức sắp nổi giận, Ân Tình Lam nhanh chóng thay đổi đề tài, "Sao A Việt lại có áp lực lớn chứ? Là chuyện công ty sao?"
Ân Vĩnh Đức hít sâu một hơi, dịu giọng lại nói: "A Việt có chút vấn đề về mặt tâm lý, lúc ở nước ngoài luôn đi gặp bác sĩ tâm lý. Tên nhóc nhà họ Diệp kia không phải là học những thứ này sao, đoán chừng là có chút liên quan với A Việt. Chuyện lần này cũng không tính là chuyện xấu, A Việt vẫn luôn giấu chúng ta, chúng ta biết sớm một chút thì còn có thể điều giải với A Việt. Chuyện này không phải là chuyện lớn, chỉ là A Việt áp lực quá lớn thôi, nhân cơ hội này nghỉ ngơi một chút cũng tốt."
Ân Tình Lam vừa nghe Nhan Việt có vấn đề về tâm lý thì sắc mặt liền không ổn, càng thấy ủy khuất hơn. "Người bị bệnh tâm thần không phải là đều có vấn đề tâm lý sao? Sao A Việt lại có vấn đề về tâm lý chứ? Tuy con và Nhan Thế Huy có hơi không quan tâm nó, nhưng nó lại không thiếu ăn thiếu mặc gì, bây giờ nó nói nó có vấn đề về tâm lý, vậy không phải đang chỉ trích chúng con làm cha mẹ không tốt sao?"
"ÂN TÌNH LAM!" Ân Vĩnh Đức nổi giận gõ cây gậy.
Ân Tình Lam còn chưa nói gì, Ân Nhã đã chạy từ ngoài vào. "Ông ngoại, mẹ cũng chỉ là vì quá đau lòng nên mới không tiếp nhận được sự thật anh bị bệnh, ngài đừng nóng giận."
Thấy Ân Nhã, Ân Vĩnh Đức cũng không tiện nói thêm gì, phất tay nói, "Tiểu Nhã cháu đi với mẹ đi nghỉ ngơi đi."
"Cháu muốn gặp anh." Ân Nhã chần chừ nhỏ giọng nói.
Ân Vĩnh Đức nhíu mày, đang định từ chối thì Nhan Việt đã xuất hiện trước cửa.
"A Việt."
Ân Vĩnh Đức thấy hơi đau đầu, Nhan Việt về quá đúng lúc, ông vừa định đuổi Ân Tình Lam và Ân Nhã đi để hai người gặp riêng. Nhưng bây giờ hai bên lại gặp nhau, ông sợ Nhan Việt lại chịu kí©h thí©ɧ.
Ngược lại đôi mắt Nhan Việt vẫn bình tĩnh trước sau như một, anh sớm đã đoán vậy rồi, đối với việc mẹ mình và Ân Nhã xuất hiện đã có chuẩn bị tâm lý. "Ông ngoại." "Mẹ." Nhan Việt bình tĩnh chào hỏi, xem Ân Nhã như không khí, cũng không thèm nhìn cô ta, lướt qua ngồi bên cạnh Ân Vĩnh Đức.
Vẻ mặt Nhan Việt bình tĩnh, hoàn toàn xem Ân Nhã chẳng là cái gì khiến trong lòng Ân Nhã hận nghiến răng, nhưng trước mặt ông ngoại cô ta không dám làm gì. Hơn nữa khí thế trên người Nhan Việt quá mạnh mẽ, tuy không nhìn ra vui giận, nhưng Ân Nhã có cảm giác chỉ cần cô ta dám châm ngòi, Nhan Việt chắc chắn có thể dùng một đầu ngón tay nghiền nát cô ta. Ân Nhã hơi mất tự nhiên dịch dịch thân mình, tuy run sợ trong lòng nhưng nhiều hơn là bất bình căm giận. Dựa vào cái gì mà đều là cháu ngoại nhà họ Ân, cô lại thấp hơn Nhan Việt một cái đầu, Nhan Việt mạnh như vậy không phải là vì anh ta có quyền nói chuyện ở Hợp Phổ sao. Chờ đến lúc anh ta không còn gì, cô không tin Nhan Việt còn có thể bình tĩnh như vậy.
Ân Nhã cúi đầu cụp mi làm bộ dạng thuận theo, Ân Tình Lam thấy vậy thì thấy ủy khuất thay cô ta, vỗ về tay Ân Nhã an ủi, bất mãn nói: "A Việt, A Nhã ở đây con không thấy sao?"
Ân Nhã vội vàng nói: "Mẹ, không sao đâu, anh hai..."
Một tiếng anh hai này khiến Nhan Việt cười như không cười liếc mắt nhìn cô ta, chỉ là một cái liếc mắt, Ân Nhã lập tức im tiếng, cô ta thấy được trong mắt Nhan Việt tràn ngập chán ghét và cảnh cáo.
Sắc mặt Ân Tình Lam lập tức khó coi, "A Việt."
"Ăn cơm!" Ân Vĩnh Đức gầm to một tiếng, cắt đứt lời bà nói, sắc mặt lạnh lùng đứng lên đi trước.
Bữa cơm trưa này ai cũng thấy ăn nhạt như nước ốc. Ân Vĩnh Đức nhìn Nhan Việt lại nhìn Ân Nhã, trong lòng thở dài. Tình Lam nghĩ gì ông hiểu, dù là Nhan Việt hay Ân Nhã thì đều là con nó, tất nhiên nó sẽ mong hai người có thể sống tốt với nhau, mà ngay cả ông cũng hy vọng như vậy. Nhưng Tình Lam lại nghĩ quá ngây thơ, lại bởi vì Nhan Thế Huy mà từ khi A Việt còn nhỏ đã thờ ơ với nó lại thiên vị Tiểu Nhã, trải qua một thời gian dài như vậy, không chỉ tình cảm anh em giữa A Việt và Tiểu Nhã, mà ngay cả tình mẹ con giữa nó và A Việt cũng không bền chắc.
Chuyện lần này... Ân Vĩnh Đức lắc đầu, những năm qua, Tiểu Nhã đã không còn là cô bé sợ hãi níu tay áo ông hỏi vì sao anh hai không thích mình, nó cũng đã bắt đầu có tâm tư của mình rồi.
Ăn xong bữa cơm trưa nặng nề, Ân Vĩnh Đức không nhìn sắc mặt Ân Tình Lam, bảo Nhan Việt đi cùng ông về phòng sách.
"A Việt, ngồi đi." Vẻ mặt Ân Vĩnh Đức hiền hậu nói, "Tính mẹ cháu cháu cũng biết rồi đấy, nhiều năm qua vẫn cứ như vậy, cháu đừng oán trách nó."
"Cháu biết, ông ngoại." Nhan Việt khách khí nói.
Nhan Việt xa cách khiến Ân Vĩnh Đức có chút khổ sở, thở dài một tiếng, "A Việt, chuyện lần này cháu có dự tính gì không? Muốn về hay là..." Lão gia tử có hơi khó xử, không biết nên nói chuyện bác sĩ tâm lý như thế nào, sợ là sẽ kí©h thí©ɧ Nhan Việt.
Nhan Việt nhếch khóe môi, vẻ mặt tự nhiên: "Ba đã thương lượng với cháu rồi, công việc dù nhiều thế nào thì thân thể vẫn quan trọng hơn. Việc cháu luôn gặp bác sĩ tâm lý ông ấy cũng đã biết, ý ông ấy là cháu nên nghỉ ngơi một thời gian rồi tính tiếp."
Ân Vĩnh Đức không ngờ Nhan Việt sẽ nói thẳng chuyện mình gặp bác sĩ tâm lý, nhưng ông muốn biết suy nghĩ của Nhan Việt, chứ không phải là ý của ba nó mà nó luôn nói.
"A Việt cháu thì sao? Cháu nghĩ gì?"
Nụ cười của Nhan Việt không đổi, "Ý của ba chính là ý của cháu, cháu cảm thấy nghỉ một thời gian cũng tốt."
Trong mắt Ân Vĩnh Đức hiện lên một tia thất vọng, A Việt không muốn nói thật với ông. Nhan Việt càng lớn, ông càng không đoán được suy nghĩ của nó. Ông thở dài một tiếng, "Vậy cũng tốt, nghỉ ngơi một thời gian, cơ thể chăm sóc tốt hơn rồi hãy về. Yên tâm đi, vật của cháu thì vẫn là của cháu, ông ngoại sẽ giữ giúp cháu."
Nhan Việt không quan tâm cười cười, không nói gì. So với lời hứa hẹn của ông ngoại thì anh tin tưởng bản thân mình hơn.
Năm đó sau khi anh tốt nghiệp đại học đã định về nước vào tập đoàn Hợp Phổ, kết quả là ba anh đã phái anh đến công ty con ở nước ngoài để trau dồi, anh vẫn luôn ở nước ngoài đến tận bây giờ. Lúc đó Nhan Việt tự nói với mình, lùi một bước thì trời cao biển rộng. Cũng chính vì rời xa trung tâm của Hợp Phổ, anh mới có thời gian và tinh lực để lập nên Đầu tư Đức Trí mà không kinh động đến ba và ông ngoại. Nếu năm đó anh cứ muốn về nước, chỉ sợ anh chỉ là con rối ba nói một câu nghe một câu mà thôi, không lo lắng gì về cái gọi là người thừa kế.
Chuyện lần này cũng đồng dạng như vậy. Sự xuất hiện của Lục Lăng Tây chính là một trong những nguyên nhân của chuyện này. Tuy phần trăm của nguyên nhân này khá lớn, nhưng xét đến cùng thì Nhan Hải và Ân Nhã chiếm nhiều hơn. Dù là ba hay là mẹ, đều bắt đầu lo lắng cho tương lai của bọn họ. Cái bánh ngọt Hợp Phổ chỉ lớn có như vậy, bọn họ muốn ăn, thì chỉ có thể bắt anh nhổ ra. Thật ra chấp niệm của Nhan Việt đối với Hợp Phổ cũng không lớn, ngược lại vì chuyện gia đình mà trong tiềm thức anh còn có chút chán ghét nó. Nhưng Nhan Việt lại cho rằng, anh có nguyện ý ăn hay không là một chuyện, bị buộc nhổ ra là một chuyện khác. Nếu việc anh ngồi ở vị trí này thành cái đích cho mọi người chỉ trích, thì anh sẽ lui một bước nhường vị trí này, anh muốn xem Nhan Hải và Ân Nhã sẽ đấu như thế nào?
Quyết định để Nhan Việt tạm tĩnh dưỡng một thời gian bị Ân Tình Lam phản đối mạnh mẽ.
"Sao A Việt lại nhận mình có bệnh tâm lý chứ? Nó có ý gì? Là đang trách mẹ không chăm sóc nó tốt sao?"
"Mẹ, anh hai bị bệnh đã khổ lắm rồi, mẹ như vậy không phải càng khiến anh hai khổ hơn sao?"
"Mẹ làm nó khổ, không phải nó cũng làm mẹ khổ sao?" Ân Tình Lam bất mãn nói, "Nó rời khỏi Hợp Phổ, Nhan Hải thay thế vị trí của nó, vậy nhà họ Ân chúng ta thì sao đây? Chẳng lẽ nhìn Nhan Thế Huy đưa Hợp Phổ cho con của con tiện nhân kia sao? Không được, mẹ phải đi nói với ông ngoại con, nếu Nhan Hải có thể vào Hợp Phổ, vậy Tiểu Nhã con cũng có thể vào."
Mắt Ân Nhã sáng rực lên, thân mật ôm cánh tay Ân Tình Lam nói: "Mẹ, con yêu mẹ nhất."
Ân Tình Lam được cô ta nịnh đến nỗi mặt mày hớn hở, "Ai, A Việt nếu tri kỷ bằng một nửa con là tốt rồi."
Ân Nhã nhếch môi, không nói gì.
Ngoài cửa, cánh tay đang định đẩy cửa của Nhan Việt hạ xuống, xoay người rời khỏi nhà họ Ân.
Từ lúc Nhan Việt nhận điện thoại rời đi đã mấy tiếng rồi, Lục Lăng Tây nhìn đồng hồ, nghĩ đến Nhan Việt trước khi đi nói một lúc sẽ trở lại, mày hơi nhíu.
Đại Hắc tựa hồ nhìn ra trong lòng cậu có chuyện, yên lặng ngồi xổm trước mặt cậu. Lục Lăng Tây nhẹ nhàng sờ sờ đầu Đại Hắc, hạ giọng nói: "Đại Hắc, mày nói tao có nên hỏi Nhan đại ca có chuyện gì không? Tao thấy thân là một người bạn, liệu có phải nên quan tâm Nhan đại ca hay không?"
Đại Hắc nhỏ giọng ư một tiếng.
Lục Lăng Tây cười cong mắt, "Đại Hắc, mày đồng ý tao nên hỏi sao? Chuyện liên quan đến gia đình, liệu Nhan đại ca có khó chịu hay không, cảm thấy tao xen vào việc người khác?"
Đại Hắc nghiêng đầu, lại ư một tiếng.
Lục Lăng Tây nháy nháy mắt, "Một tiếng? Nói vậy là mày cũng cho là xen vào việc người khác? Vậy là không nên hỏi gì sao?"
Lần này Đại Hắc ư ư hai tiếng.
Lục Lăng Tây cười khúc khích, bắn ngón tay lên đầu nó, "Đại Hắc sao mày không có nguyên tắc gì vậy, một lúc lại thay đổi ý kiến."
Lần này Đại Hắc ư ư ư ba tiếng, liền sửa thế ngồi thành nằm sấp, cái đầu xù lông gối lên ngực Lục Lăng Tây, làm thế nào cũng không chịu đi ra.
Lục Lăng Tây vừa bực mình lại vừa buồn cười, "Đại Hắc mày giận rồi à? Tao xin lỗi mày nha."
Hai chữ xin lỗi vừa nói xong, lỗ tay Đại Hắc liền vèo cái dựng thẳng lên, ngẩng đầu vươn lưỡi thân thiết liếʍ cắm Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây thấy buồn nôn cười ha ha, đẩy đầu Đại Hắc ra, vừa giúp nó chải lông, vừa lẩm bẩm: "Tao thấy hình như Nhan đại ca không vui, nhưng không biết nên làm gì đây? Trước kia lúc tao không vui đều chỉ có một mình, bên cạnh không có Đại Hắc cũng không có bạn. Nhưng lúc tao vui cũng chỉ có một mình, bên cạnh không có bạn bè. Dù là vui hay không vui, tao đều mong là có thể có một người cùng tao chia sẻ vui buồn hờn giận."
Cậu nói xong thì giọng trầm xuống, Đại Hắc liếʍ liếʍ ngón tay cậu, kêu ư ử hai tiếng. Lục Lăng Tây nhếch khóe môi, tiếp tục nói: "Thật ra cũng không phải không có ai hết, đôi lúc phụ thân sẽ ở cùng tao. Nhưng mỗi lần phụ thân ở quá lâu với tao thì mẫu thân sẽ không vui, cảm thấy phụ thân không quan tâm tới anh hai, không công bằng với anh hai. Đại Hắc mày vẫn chưa biết phải không, trước kia tao còn có một người anh. Nghe ông quản gia nói anh hai sinh non, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, sau lại bị bệnh nên thân thể càng kém hơn. Tao thấy anh hai như búp bê vậy, mỗi lần nói chuyện cùng anh hai đều phải thật cẩn thận, chỉ sợ thổi anh hai ngã mất. Mẫu thân rất thích anh ấy, phụ thân cũng vậy, cả nhà ai cũng thích anh hai, có lúc tao cảm thấy thật ra tao là người dư thừa."
"Nhưng bây giờ thì tốt rồi." Lục Lăng Tây chuyển đề tài, "Bây giờ tao có Đại Hắc, có mẹ, có bọn Dịch Hàng, có anh Đổng, hơn nữa còn có Nhan đại ca, còn có Vi Viên Nghệ, đã có rất nhiều rồi. Đại Hắc mày nói có phải không?"
Đại Hắc đứng lên, ngồi xổm trước mặt Lục Lăng Tây kêu nhỏ một tiếng.
Trong mắt Lục Lăng Tây dần nhuộm ý cười, vươn tay gãi gãi cằm nó, cố ý nói: "Nào, giơ chân trái."
Đại Hắc im lặng tựa như đang chăm chú suy nghĩ, chậm rãi nâng chân phải đặt trong lòng bàn tay của Lục Lăng Tây.
Lục Lăng Tây cười muốn chết, Đại Hắc cái gì cũng tốt, chỉ là không phân biệt được trái phải. Có đôi khi cậu cố ý trêu Đại Hắc, thích nhìn bộ dáng do dự phân biệt trái phải của Đại Hắc.
Một người một chó chơi đùa vui vẻ, Nhan Việt đứng ở phía bên kia đường, không đi đến ngay mà cách cửa thủy tinh nhìn bọn họ, cười nhẹ. Sau khi rời nhà họ Ân thì tâm trạng của anh quá nặng nề, Nhan Việt không muốn mình xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây với bộ dạng này. Anh hy vọng cậu sẽ luôn cười vô tư giống như bây giờ, tốt nhất mãi mãi không cần biết những mặt trái xấu xí trên đời này.
Chuông di động vang lên, là Diệp Khang gọi đến. Nhan Việt nghĩ Diệp Khang chắc là nghe chuyện Nhan hải nên tìm anh, quả nhiên, Diệp Khang hơi lo lắng về tình trạng hiện nay của Nhan Việt. Phản ứng lần này của Nhan Việt không giống tác phong của anh lắm, Diệp Khang tuyệt đối không tin Nhan Việt sẽ nhẫn nhục chịu đựng, trừ phi Nhan Việt gặp những chuyện khó khác.
Nhan Việt cười cười, "Cậu không tin tưởng tôi vậy sao?"
Diệp Khang thở phào nhẹ nhàng, cũng có tâm trạng đùa giỡn, "Không bị ngã ngu người là tốt rồi. Đúng rồi, gần đây cậu ngủ thế nào?"
Tuy Nhan Việt không thừa nhận, nhưng trong mắt Diệp Khang thì vấn đề của anh rất nghiêm trọng, cũng không phải do mất ngủ trong thời gian dài khiến thân thể có vấn đề, mà nhiều hơn là về bệnh tâm lý không tiện nói ra. Thật ra Diệp Khang luôn đề nghị Nhan Việt tìm bạn gái, anh nghi ngờ Nhan Việt là do thời thơ ấu thiếu tình thương cha mẹ nên trong tiềm thức không có cảm giác an toàn, tình huống thế này nếu có người ở cùng anh sẽ tốt hơn. Nhưng Nhan Việt vì cha mẹ nên rất bài xích quan hệ lưỡng tính, nên vẫn luôn độc thân đến bây giờ. Mắt thấy vấn đề của Nhan Việt ngày càng nghiêm trọng, Diệp Khang lo lắng rất nhiều nhưng chỉ có thể chăm chăm quan sát tình trạng giấc ngủ của Nhan Việt.
Nghe được sự quan tâm của Diệp Khang, Nhan Việt nhẹ nhàng nói, "Gần đây ngủ rất ngon."
Diệp Khang không tin, bỗng nhớ đến thiếu niên lần trước Nhan Việt nhắc tới, chần chừ nói: "A Việt, không phải là cậu..."
Hiểu rõ Diệp Khang muốn nói gì, Nhan Việt dừng một chút, im lặng khẳng định lời anh nói.
Diệp Khang ngạc nhiên đến mức muốn nhảy dựng lên, lần trước Nhan Việt nói một câu nhưng anh không coi là thực, không ngờ Nhan Việt lại thật tâm. Đáng tiếc Nhan Việt rất thận trọng, dù anh hỏi thế nào cũng không muốn nói thêm một chữ.
Mãi đến tận khi cúp điện thoại, Diệp Khang mới nhớ đến một việc. Những người giống Nhan Việt thiếu tình thân lúc nhỏ, khuyết thiếu cảm giác an toàn nếu tìm được người mình thích, thì đa số sẽ biểu hiện ra một loại bệnh tên là "Khao khát da thịt". Loại bệnh này thô tục mà nói thì là sẽ bị đối phương hấp dẫn mãnh liệt, không khống chế được muốn tiếp xúc với đối phương, muốn đυ.ng chạm đối phương. Anh không biết chuyện tình cảm của Nhan Việt đã tiến triển đến đây, nếu còn chưa đuổi tới đích thì chỉ mong là Nhan Việt có thể học cách khắc chế phản ứng của mình, ngàn vạn lần cẩn thận tránh bị thiếu niên trong lời anh nói xem anh là tên biếи ŧɦái.
Nhan Việt không biết Diệp Khang đang lo lắng cho mình, cất di động đi nhanh qua đường về phía Vi Viên Nghệ.
Lục Lăng Tây như có cảm ứng ngẩng đầu, cách cửa thủy tình nhìn Nhan Việt cười cười, vui vẻ ra đón.
"Nhan đại ca, anh đã về rồi?"
Đôi mắt sâu thẳm của Nhan Việt lóe lên ý cười, gật đầu với thiếu niên đang ra đón.
"Tôi về rồi."
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Điền Viên Nhật Thường
- Chương 31: Lùi bước