*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Giường gạch ở nông thôn là một trải nghiệm mới mẻ với Lục Lăng Tây.
Cậu ngồi trên kháng tò mò đá đá thử, thanh chuyên màu xám đắp kín, lúc đá lên không nghe thấy tiếng gì. Đại Hắc giống như lúc ở nhà, cuộn mình ở đầu giường gần lò sưởi, vừa lúc tách cậu và Nhan Việt sang hai bên.
"Dưới này thực sự có thể nhóm lửa sao?" Lục Lăng Tây cởi giày lên kháng, vỗ vỗ mặt kháng cứng rắn, cách Đại Hắc tò mò hỏi Nhan Việt.
Nhan Việt cũng là lần đầu tiên ngủ ở kháng, anh khẽ cười, "Chờ lúc nào lạnh chúng ta có thể đến xem thử, lúc đó là biết có thể được hay không."
Lục Lăng Tây không hiểu hàm nghĩa trong những lời này, đôi mắt sáng trong đồng ý. Hôm nay cậu thực sự rất mệt, tắt đèn được một lúc đã ngủ rồi. Ban đêm ở vùng ngoại thành rất yên tĩnh, không có tiếng xe chạy trên đường, cũng không có tiếng ồn ào ở ven đường, chỉ ngẫu nhiên có tiếng côn trùng vang lên khúc nhạc đệm, cùng với sóng nước và ánh trăng hắt vào bên trong, dệt nên một giấc mộng yên lành.
Nhan Việt cho là anh sẽ không ngủ được, không ngờ lại nhắm mắt trong tiếng côn trùng kêu vang đến tận bình minh. Không mất ngủ cũng không có ác mộng, suốt đêm tựa như có mùi cỏ cây thơm ngát vờn quanh anh, cho nên ngay cả tiếng ngáy của Đại Hắc cũng bị anh xem nhẹ.
Hơn sáu giờ Nhan Việt đã tỉnh lại. Anh đã quen bị mất ngủ rồi, lại luôn tự hạn chế mình, rất ít khi ngủ quá sáu giờ. Vừa mở mắt ra, Nhan Việt hoảng hốt trong nháy mắt, xung quanh là khung cảnh xa lạ, nhưng ngoài ý muốn là anh lại thấy an tâm. Anh vừa có động tĩnh, Đại Hắc liền mở mắt ra đứng dậy nhìn. Nhan Việt ngồi dậy, đối mặt với Đại Hắc đang ngồi xổm một lúc lâu, tâm tình tốt vươn tay học theo Lục Lăng Tây gãi gãi cằm Đại Hắc, cười nhẹ: "Đừng ồn, cẩn thận đánh thức Tiểu Tây."
Không biết liệu có phải Đại Hắc nghe hiểu những lời này không, mà nó lại lần nữa cuộn mình ở đầu giường.
Lục Lăng Tây cách Đại Hắc ngủ rất ngon, khuôn mặt lúc ngủ của thiếu niên tinh thuần lại an tĩnh, làn da trắng gần như trong suốt, ánh nắng ấm áp xuyên qua cửa sổ chiếu lên mặt cậu, như là được nhuộm một vầng sáng màu vàng, khiến người ta không thể sinh ra một ý nghĩ khinh nhờn nào. Tối hôm qua hai người quyết định ngủ lại quá vội vàng, nên không mang đồ để tắm rửa. Lúc ngủ buổi tối Lục Lăng Tây cũng chỉ cởϊ qυầи ngoài ra, mặc áo sơ mi làm áo ngủ rồi ngủ. Qua một đêm, áo sơ mi đã bị cuốn lên ngực, lộ ra cái bụng trắng nõn, theo hô hấp của cậu nhẹ nhàng phập phồng.
Trong mắt Nhan Việt nổi lên ý cười, tầm mắt của anh dạo quanh cái rốn của Lục Lăng Tây một vòng, rồi một đường nhìn xuống dưới. Lướt qua qυầи ɭóŧ in hình vịt vàng, đôi chân dài của thiếu niên lộ ở bên ngoài, cái chăn đã sớm bị đè dưới chân rồi.
Khát vọng tới gần thiếu niên, chạm vào cậu đang điên cuồng kêu gào trong đầu anh, đôi mắt Nhan Việt tối sẫm, vươn người nhẹ nhàng kéo chăn đắp lên người cậu, cũng che mất bộ phận lộ ra ngoài của cậu.
Lại nói tuy Lục Lăng Tây không cao như anh, nhưng tỉ lệ rất hoàn hảo. Nhan Việt cao 1m86, còn Lục Lăng Tây tuy thấp hơn anh nửa đầu, nhưng cũng phải 1m78. Nhưng mà Lục Lăng Tây mới 18, chắc sẽ còn cao nữa.
Nhan Việt suy nghĩ đủ chuyện để phân tán khát vọng muốn đến gần thiếu niên của anh, vừa mặc quần áo gọn gàng đẩy cửa đi ra ngoài. Anh nhớ rõ tối qua Lục Lăng Tây đã nói cây vừa đổi chậu phải tưới nước một lần nữa vào buổi sáng. Vì để tránh cho thiếu niên quá mệt mỏi, cũng là tìm chuyện để làm mình phân tâm, Nhan Việt sau khi rửa mặt đơn giản xong, tìm được bình tưới nước bằng nhựa trong vườn, bắt đầu tưới cây.
Lúc Lý đại gia đến gọi hai người ăn cơm, thì liền thấy Nhan Việt đang cong lưng cắm que trúc vào trong chậu hoa xem đất có ướt hết hay không. Lão gia tử cười, cảm thấy thằng nhóc Nhan Việt này rất thông minh. Tuy không hiểu cách chăm sóc hoa cỏ, nhưng biết nghĩ cách, cũng có thể nghĩ ra cách. Nhưng cách này hơi ngu chút, không giống bé Tiểu Tây kia, chỉ cần liếc một cái là biết đã tưới đủ nước hay chưa.
Nhưng cũng không trách được, nhìn bộ dạng Nhan Việt không giống người chơi hoa, rất giống thàn phần tri thức mà ông nhìn thấy trong TV. Lão gia tử cười tủm tỉm đi tới, "Tiểu Tây đâu?"
Nhan Việt quay đầu nhìn thấy Lý đại gia liền chào hỏi một tiếng, "Tiểu Tây còn đang ngủ."
Vẻ mặt Lý đại gia đau lòng, "Ai nha, chắc là hôm qua đã mệt chết rồi, vậy để đứa bé kia ngủ tiếp đi. Ông hâm nóng cơm cho mấy đứa, lát nữa nhớ đến ăn."
Nhan Việt đang định gật đầu đồng ý, thì Lục Lăng Tây xoa xoa mắt đẩy cửa đi ra. "Nhan đại ca?"
"Tỉnh rồi?" Nhan Việt thả bình xuống đi đến.
Lục Lăng Tây sau khi ra cửa mới hoàn toàn tỉnh táo, nhìn nụ cười trêu chọc của Lý đại gia, "Ông đã đến rồi ạ?"
Lý đại gia rất thích Lục Lăng Tây, cậu bé trắng trắng mềm mềm chỉ nhìn cũng khiến người ta yêu thích rồi. "Nhanh đi rửa mặt đi, trong nhà nấu cháo rồi hấp khoai lang nữa, để nguội sẽ không ngon."
"Vâng." Lục Lăng Tây cười híp mắt, tối qua làm việc quá mệt mỏi, bây giờ cậu thấy rất đói, nên không khách khí nữa.
Món ăn nhà Lý đại gia rất ngon. Cháo hoa đặc kết hợp cùng hành lá xanh biếc như đang nổi lên mặt nước, nhìn là muốn ăn rồi. Còn có khoai lang hấp rất mềm nữa, vừa mở nắp là đã ngửi thấy một mùi thơm ngọt tràn ra. Trước đây Lục Lăng Tây chưa từng thấy khoai lang được hấp bao giờ, trước đây lúc còn ở nhà họ Lục cậu cũng đã từng ăn khoai lang, nhưng lại là khoai lang sấy đã được làm sẵn, đã mất đi hương vị vốn có của khoai lang.
Lý đại gia bẻ nửa củ khoai đưa cho Lục Lăng Tây, khoai vừa ra khỏi nồi còn nóng, ngửi ở trong khoảng cách gần như vậy khiến mùi thơm ngọt của khoai không ngừng chui vào trong mũi cậu. Lục Lăng Tây thổi hai cái, vừa muốn ăn lại vừa sợ nóng. Bộ dáng khó xử này của cậu dừng ở trong mắt Nhan Việt, Nhan Việt vừa buồn cười lại bất đắc dĩ, không nói gì chỉ nhìn Lục Lăng Tây một mình khó xử.
Lý đại gia thấy Lục Lăng Tây thích ăn khoai lang, trong lòng rất vui mừng, lập tức bảo người nhà gói ít khoai để Lục Lăng Tây mang về ăn. Khoai lang nhà họ là tự mình trồng, không phun thuốc, trăm phần trăm thiên nhiên. Lục Lăng Tây nghe là do nhà họ trồng lòng liền động đậy. cậu cũng muốn trồng khoai lang sau nhà, nhưng năm nay không kịp rồi, chỉ có thể chờ sang năm sau vậy.
Hai người cơm nước xong liền quay về căn nhà nhỏ thu dọn rồi chuẩn bị đi về. Lục Lăng Tây quét radar một lần, tất cả các bồn cây mới đổi chậu đều đã tưới nước, hơn nữa cũng tưới rất phù hợp. Không có tình huống tầng đất trên thì ướt nhưng tầng dưới lại khô, và cũng không có chuyện tưới nước một nơi quá nhiều dẫn đến bị úng.
Cậu hơi kinh ngạc nhìn Nhan Việt, Nhan Việt không rõ ý của cậu, "Sao vậy?"
Lục Lăng Tây nhếch miệng, không ngừng khen anh: "Nhan đại ca giỏi thật đấy, chậu cây nào cũng được tưới rất thích hợp."
Đây đã là lần thứ hau Lục Lăng Tây khen anh, Nhan Việt dở khóc dở cười, xem ra trong có khả năng trời phú trong việc chăm sóc cây cỏ. Nhưng, Nhan Việt hơi mỉm cười nhìn Lục Lăng Tây, "Tiểu Tây còn giỏi hơn, nhìn một cái là biết tưới nước đủ chưa."
Ý của anh là khen ngợi Lục Lăng Tây, không ngờ những lời này lại chọc đến chỗ chột dạ của Lục Lăng Tây. Lục Lăng Tây trộm nhìn Nhan Việt, xác định trên mặt anh không có biểu hiện kỳ quái gì mới yên lòng.
Lúc về nhà có hơi tắc đường, vừa lúc đúng vào giờ cao điểm đi làm. Trước đây Lục Lăng Tây luôn bị nuôi trong nhà, tuy hiện giờ đã có công việc, nhưng đây là lần đầu tiên trực tiếp thấy biển người đi làm vào buổi sáng. Hai người bị chặn ở trên đường cao tốc vào thành phố, phía trước phía sau đều là xe. Nhan Việt an ủi cậu: "Phía trước có một trạm thu phí, qua trạm thu phí thì sẽ tốt hơn."
Lục Lăng Tây gật đầu, cậu cũng không vội lắm, dù sao bây giờ cậu cũng là một trong những ông chủ của Khu Vườn Nhỏ, ngồi bên cạnh là đối tác của cậu, Nhan Việt sẽ không chỉ trích cậu bỏ bê công việc đâu.
Cậu nói như vậy khiến Nhan Việt không nhịn được cười.
Lại nói, lúc Lục Lăng Tây mới quen Nhan Việt, anh rất ít khi cười. Vậy nên cậu cảm thấy Nhan Việt rất lạnh lùng bởi vì luôn nhìn thấy sắc mặt không đổi của Nhan Việt. Nhưng bây giờ hai người đã quen hơn, Lục Lăng Tây nhận ra Nhan Việt cũng sẽ cười, không phải là kiểu cười nhếch môi nhưng trong mắt không cười, mà là nụ cười chân chính.
"Nhan đại ca, anh nên cười nhiều hơn, vậy thì tâm trạng mỗi ngày mới tốt được." Lục Lăng Tây nghiêm túc nói.
Nhan Việt mỉm cười nhìn cậu, gật đầu.
Chiếc xe phía trước bắt đầu chuyển động từ từ, Nhan Việt vừa mới nhích theo, biển xe đã dừng lại. Nếu là lúc bình thường thì Nhan Việt đã sớm bực bội rồi, nhưng bởi vì Lục Lăng Tây ngồi bên cạnh anh, nên chuyện kẹt xe biến thành chuyện có thể dễ dàng tha thứ, thậm chí là chuyện khá hưởng thụ.
Lúc hai người nói chuyện, di động đặt bên cạnh Nhan Việt vang lên, hiển thị người gọi là An Kiệt. Nhan Việt nhìn Lục Lăng Tây, nhận cuộc gọi.
"Alo, có chuyện gì vậy?"
Giọng An Kiệt hơi nặng nề, trong đó còn ẩn ẩn ý ủy khuất, "Tổng công ty vừa truyền tin đến, chủ tịch hình như có ý muốn phái Nhan Hải ra nước ngoài."
Cái tên Nhan Hải này khiến đôi mắt Nhan Việt tối lại. Nửa tháng trước, văn phòng giá sư Susan vừa bị mất trộm. Sau đó liền giống như Nhan Việt đã đoán trước, nội bộ tổng công ty ở Trung Kinh lưu truyền tin đồn đầu tiên, nói nhiều năm qua anh luôn ở nước ngoài để chữa bệnh, thậm chí lúc tốt nghiệp không chịu về nước cũng vì bệnh chưa chữa khỏi. Trong lời đồn, việc anh đi gặp bác sĩ tâm lý cũng biến thành bác sĩ tâm thần, mọi người dường như chắc chắn anh là người bị bệnh tâm thần.
Nhan Việt cũng không ra mặt giải thích chuyện này, anh tựa như là không biết gì cả. Rất nhanh sau đó, Nhan Thế Huy đã gọi anh về Trung Kinh. Thật ra trong lòng hai cha con họ đều biết rõ chuyện gì đã xảy ra. Quan trọng là trong mắt Nhan Thế Huy, bệnh tâm thần cũng được, bệnh tâm lý cũng được, Nhan Việt thực sự có vấn đề. Ông ta tỏ ý để Nhan Việt không cần bị nhiều áp lực, thân thể khỏe mạnh quan trọng hơn. Nhan Việt hiểu rõ ám chỉ của Nhan Thế Huy, thức thời nhường lại vị trí của anh ở nước ngoài, lấy một tuần để bàn giao hết mọi công việc. Đó cũng là nguyên nhân vì sao gần đây anh luôn bận rộn không xuất hiện trước mặt Lục Lăng Tây.
Nhan Việt thoái nhượng là bước đầu tiên, anh đang đợi phản ứng tiếp đó của cha mình. Đối với tập đoàn Hợp Phổ mà nói, thị trường nước ngoài rất quan trọng, Nhan Thế Huy chắc chắn phải phái ra một người mà ông ta thấy yên tâm, mà việc người này được chọn sẽ thấy được thái độ đích thực của ông ta với Nhan Việt.
Nhan Hải!
Khóe môi Nhan Việt nhếch lên trào phúng, giọng lạnh lẽo nói, "Nếu ban giám đốc đã quyết định thì cứ vậy đi. Cậu bàn giao hết mọi việc bên kia rồi mau chóng về nước."
An Kiệt đồng ý, "Việc đàm phán cùng tập đoàn N.T thì sao?"
Nhan Việt nhẹ nhàng nói: "Dừng việc đàm phán lại. Lấy danh nghĩa Đầu tư Đức Trí gặp mặt người bên N.T. Cậu gửi tài liệu liên quan cho tôi, tôi sẽ gọi cho bọn họ."
"Vâng!"
Việc hợp tác cùng N.T là hạng mục quan trọng ở nước ngoài của tập đoàn Hợp Phổ. Hai năm trước Nhan Việt đã bắt đầu tiếp xúc với bọn họ, hai bên đàm phán qua lại gần hai năm. Trước mắt đã sắp có đột phá, nhưng Ân Tình Lan lại náo loạn đòi Nhan Việt về nước, nên sau đó Nhan Việt đã giao việc này cho An Kiệt. Trước kia An Kiệt đã khuyên nhủ Nhan Việt lấy danh nghĩ Đầu tư Đức Trí tiếp xúc với N.T, tóm lấy hạng mục này. Nhan Việt sau khi suy nghĩ đã bác bỏ đề nghị của An Kiệt, lúc đó anh không có ý về nước, việc Hợp Phổ hay Đức Trí ai nắm được hạng mục này với anh mà nói không khác nhau. Nhưng bây giờ đã không giống trước nữa rồi.
Hai người còn nói thêm vài câu, Nhan Việt mới ngắt điện thoại. Sau khi ngắt điện thoại anh mới nhận ra là Lục Lăng Tây vẫn đang ở bên cạnh mình. Nhan Việt hơi hối hận, nhiều hơn là ảo não. Anh không có sự đề phòng với Lục Lăng Tây, lúc nói chuyện không hề che giấu việc tính kế Hợp Phổ. Không biết sau khi nghe những điều này thì Lục Lăng Tây sẽ nghĩ anh thế nào? Thiếu niên rất đơn thuần, lại vừa bước vào xã hội căn bản không tiếp xúc những thứ này, liệu cậu có nghĩ anh là người xấu không? Hơn nữa nhà anh lại có một đống chuyện rắc rối, Nhan Việt thấy hơi lo lắng, quay đầu nhìn Lục Lăng Tây.
Biểu tình của Lục Lăng Tây là có hơi ngạc nhiên, còn có chút hiểu rõ. Nhan Việt muốn giải thích, nhưng lại không biết nên nói thế nào.
Lục Lăng Tây cười ngại ngùng, dời mắt nhìn về phía bên người qua cửa kính xe.
Cậu không cố ý nghe Nhan Việt nói chuyện, nhưng hai người ở cùng một chỗ rất khó không nghe được. Trước đó cậu chưa từng hỏi thân phận của Nhan Việt, bởi vì Đại Hắc nên cậu đã nhận định Nhan Việt là người tốt, về việc thân phận và bối cảnh của Nhan Việt đối với cậu mà nói không phải là chuyện quan trọng. Qua một khoảng thời gian ở chung, cậu cho là Nhan Việt chính là người như cậu thấy. Nhưng cuộc gọi này khiến cậu nhận ra, Nhan Việt trầm lặng dịu dàng thích động vật thích hoa cỏ chỉ là một mặt mà cậu nhìn thấy, còn có rất nhiều mặt khác mà cậu không nhìn đến được.
Chuyện Nhan Việt nhắc đến trong cuộc gọi khiến cậu nhớ đến nhà họ Lục. Các bác vì gia sản mà đấu đi đấu lại, mỗi cuộc gặp mặt vào năm mới thì không khí ở nhà lớn nhà họ Lục luôn rất cổ quái. Lục Lăng Tây không hiểu, sống như thế thì có ý nghĩa gì chứ?
Cậu giả bộ nhìn trộm Nhan Việt, trong lòng càng khó hiểu.
* Thanh chuyên: Thanh chuyên được tạo ra từ đất sét, đất sét nói chung được tạo ra do sự phân hóa của các loại đá chứa silicat trong thời gian dài. Hòa đất sét và nước làm thành gạch mộc, nung khô trong lò nung (900℃-1100℃, và nung liên tục 8-15 ngày) sẽ tạo thành chuyên. Trong đất sét có chứa sắt, trong quá trình nung sẽ oxy hóa tạo thành màu đỏ, tức là hồng chuyên (gạch đỏ) thường dùng; còn nếu trong quá trình nung có thêm nước làm lạnh thì sẽ tạo ra màu xanh, tức thanh chuyên. (Nguồn: baidu)