Ở trong ánh mắt hâm mộ của mọi người xung quanh, Cố Thanh Sơn nhanh tay thu thập đồ đạc đi trung quân trướng. Hắn khó có thể kìm nén được sự vui mừng trong lòng, ngay cả khóe miệng đều không tự giác mà cong lên.
Nhưng mà, loại hưng phấn này ở ba ngày sau liền biến mất hầu như không còn.
Ở thám tử doanh đúng là có thể học được một ít kỹ xảo dò hỏi quận tình, bất quá đối với một kẻ luôn ngóng trông học võ công thật thì chỉ có thể nhìn thấy nhưng không với tới được. Mỗi ngày, vào giờ mẹo khi binh lính đi thao luyện, cũng vẫn là mấy động tác bình thường kia. Vì thế, hắn chú ý tới Phí Cường o bên cạnh đang cầm thương múa may quay cuồng nhưng là hắn cũng không có chỉ cho binh lính, chỉ đàm luận cùng một nam nhân khác tên Mã Huy là người chuyên môn chỉ đạo võ cho binh lính.
Vị Đàm phó úy cũng rất khác biệt, những tướng lãnh khác đều là cao lớn thô kệch, lưng hùm vai gấu, chỉ có riêng hắn mặt trắng như ngọc, ôn tồn lễ độ, nhìn kiểu gì cũng không giống kẻ mang binh đi đánh giặc.
Cố Thanh Sơn tuân thủ lời hứa, mỗi ngày giúp Phí Cường giặt quần áo, khiến Phí Cường mỗi ngày đều vui vẻ cười hì hì. Mã Huy ở chung một lều trại với Phí Cường, luôn lườm lườm, vẻ mặt tức giận. Cố Thanh Sơn thấy vậy liền chủ động nói cũng giặt luôn quần áo cho hắn, Mã Huy liền xua xua tay nói: "Thôi bỏ đi, ta không nghĩ thiếu nhân tình của người khác, cũng không giống kẻ nào đó rõ ràng làm không được, còn hứa lung tung."
Phí Cường không phục mà nhảy dựng lên, ôm lấy bả vai Cố Thanh Sơn nói: "Ai hứa lung tung? Ngươi chờ xem, sẽ có một ngày Thanh Sơn huynh đệ tiền đồ vô lượng."
Cố Thanh Sơn cùng Phí Cường liếc mắt nhìn nhau, vui mừng cười nói: "Dù không có cơ hội theo huynh học bản lĩnh, nhưng một cao thủ như huynh chịu xưng huynh gọi đệ với ta, ta cũng rất cao hứng rồi."
Người ổn trọng như Mã Huy cũng bị chọc cười, nhướn mày nói: "Tốt, ta rửa mắt chờ."
Cố Thanh Sơn vẫn chịu thương chịu khó mà làm việc như cũ, đem chung quanh doanh trướng đều quét sạch sẽ, bên trong cũng dọn dẹp gọn gàng ngăn nắp, so với các quân trướng khác bộ dáng bừa bộn hoàn toàn bất đồng.
Phí Cường thiếu nhân tình sau một tháng, cũng không dạy cho hắn một chút công phu nào. Chỉ là sửa tư thế đứng tấn của hắn cho đúng lại, bắt hắn mỗi ngày dậy sớm nửa canh giờ so với binh lính khác để đứng tấn. Các binh lính sống cùng doanh trướng mỗi ngày buổi sáng thức dậy đều sẽ nhìn đến hắn đứng chỗ kia như một pho tượng điêu khắc. Thấy một màn kia còn có phó uý Đàm Sĩ Lễ cùng với các tướng lãnh khác, chỉ là mọi người vội vàng liếc mắt lướt qua, có người cười nhạo, có người cười lạnh, có người cười khổ.
Vô luận bọn họ cười như thế nào, Cố Thanh Sơn vẫn ngày ngày dậy sớm đứng tấn.
Hôm nay, buổi tối ngày mười lăm tháng mười, bầu trời lác đác vài ngôi sao, ánh trăng cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong đám mây. Ra ngoài điều tra một vòng trở lại, Cố Thanh Sơn bỗng nhiên phát hiện dưới gốc cây bạch dương một hình bóng quen thuộc đang ngồi, là phó úy Đàm Sĩ Lễ. Trên tay phải của hắn đang cầm một thứ gì đó, lâu lâu hắn lại cúi đầu nhìn xem, rồi lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng, tay trái thì cầm một bầu rượu, thỉnh thoảng uống vài ngụm.
"Đàm đại nhân, ngài không có việc gì chứ? Làm sao lại ngồi uống rượu một mình ở đây?" Cố Thanh Sơn đi lên phía trước hắn, quan tâm hỏi.
Đàm Sĩ Lễ nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn một cái, nhẹ giọng nói: "Ngồi đi, bồi ta uống một lát."
Cố Thanh Sơn không chút do dự ngồi xuống, tiếp được hắn đưa qua bầu rượu, hào sảng uống một ngụm to.
Đàm Sĩ Lễ cười cười, ôn hòa nói: "Ngươi gọi là Cố Thanh Sơn đúng không? Mỗi ngày buổi sáng đều so người khác dậy sớm luyện tập đứng tấn. Có người nói ngươi thích ra vẻ, làm bộ chăm chỉ, cũng có người nói, ngươi là người có chí khí, có thể chịu khổ, dám nghĩ dám làm, ai mà không nghĩ muốn quang tông diệu tổ, nên phải giống ngươi như vậy. Ngươi đến tột cùng nghĩ như thế nào? Cùng ta nói một chút xem nào."
Cố Thanh Sơn cúi đầu, thấy được trên tay Đàm Sĩ Lễ cầm không ngờ là một cái khăn tay màu hồng nhạt, mặt trên thêu hoa anh đào. Hắn trong lòng hơi động, bỗng nhiên minh bạch, khó trách vị này nhìn như thư sinh cũng tới nhập ngũ, xem ra cũng giống chính mình, cũng là vì một cái cô nương.
Gặp gỡ tri âm, Cố Thanh Sơn không sợ, thẹn thùng mà cười, nói: "Vì một bảo bối. " Nói xong, từ trong lòng ngực đem đôi giày mà Ninh Hinh làm cho hắn lấy ra.
Đàm Sĩ Lễ tò mò thăm dò nhìn lên, phát hiện chỉ là một đôi giày vải bình thường, liền cười nói: "Đây là bảo bối của ngươi?"
Cố Thanh Sơn nghiêm túc gật gật đầu: "Đúng vậy, Ở thôn ta có một cô nương gọi là Ninh Hinh, nàng vừa ôn nhu lại vừa đẹp, đối với ta cũng đặc biệt tốt. Chính là do nhà ta nghèo, ta cưới không được nàng. Hiện tại đi lính, ta liền nghĩ học chút võ công, nếu có thể trở về, liền vào núi săn thú bán kiếm tiền, xây nhà mới, cưới nàng làm nương tử. Đây là giày nàng tự tay làm cho ta, cho nên cũng là bảo bối của ta. Mặc kệ ai nói cái gì khó nghe, ta chỉ cố gắng không ngừng, để có thể trở về cưới nàng, yêu thương nàng cả đời.
Đàm Sĩ Lễ giật mình, ngơ ngác mà nhìn Cố Thanh Sơn, ánh mắt hắn lúc gần lúc xa, sau một lúc lâu mới hỏi: "Nàng bao nhiêu tuổi rồi? Sẽ chờ ngươi trở về sao?"
Cố Thanh Sơn nghe vậy càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng, thành thật đáp: "Nàng năm nay mười ba, ở thôn của ta các cô nương khi du mười lăm tuổi sẽ đính hôn, mười sáu tuổi thì thành thân. Nếu trong vòng hai năm nữa mà có thể trở về, ta liền có cơ hội. Nếu là qua ba năm...... Nàng......chỉ sợ cũng đã lấy chồng."
Ánh mắt của Đàm Sĩ Lễ cùng ánh mắt của hắn ảm đạm xuống, tự mình lẩm bẩm: "Nàng sẽ không chờ ngươi phải không?"
Cố Thanh Sơn cười khổ: "Nàng cũng không biết ta thích nàng, vì ta không dám nói. Đôi giày này cũng không phải là tín vật, chỉ là nàng cảm thấy nhà ta quá nghèo, nghĩ ta không có giày đi, mới giúp ta làm một đôi. Hơn nữa nàng lại là khuê nữ của lí chính, lớn lên rất đẹp, đến khi đủ mười lăm tuổi, không biết có bao nhiêu người trong sạch muốn cầu hôn, nàng làm sao sẽ chịu chờ ta chứ?"
Đàm Sĩ Lễ lấy lại bầu rượu, hung hăng uống một hơi, nhẹ nhàng vuốt ve khăn trên tay, nói giọng khàn khàn: "Không nghĩ tới, hai ta thế nhưng cùng là người đồng cảnh ngộ. Người trong lòng của ta cũng rất đẹp, nhưng không hề ôn nhu, bất quá ta rất thích nàng. Nàng nói sẽ chờ ta, chờ ta lập được chiến công, có chức quan liền có thể cưới nàng, chính là, chiến công nơi nào có thể lập dễ dàng như vậy."
Cố Thanh Sơn khó hiểu hỏi: "Đại nhân không phải là đã có chức quan sao?"
Đàm Sĩ Lễ liếc qua chàng trai nông thôn ngốc trước mặt, quay đầu nhìn ánh trăng chìm vào bên trong suy nghĩ của chính mình: "Nàng là đích trưởng nữ của phủ tướng quân, mà ta, bất quá là con vợ lẽ tam phòng của phủ thượng thư mà thôi. Tuy la quen biết nhau từ nhỏ, nhưng lại không môn đăng hộ đối, bởi vì ta phụ thân không thích làm quan, chỉ thích buôn bán. Tuy là trong nhà giàu có và đông đúc, nhưng tuyệt đối nhập không được vào mắt nhà người ta. Ta vốn định thông qua mười năm gian khổ học tập, thi lấy công danh, ai ngờ vào kỳ thi năm trước lại nhiễm phong hàn rất nặng, bỏ lỡ khoa cử. Lần này, là bá phụ giúp ta chạy một chức phẩm phó úy, nhưng khoảng cách xứng đôi với nàng......còn rất xa xôi."
Đàm Sĩ Lễ không hề có tính tình kiểu cách của nhà quan, bởi vì hắn từ trước đến nay chưa bao giờ nghĩ chính mình chính là công tử thế gia. Từ nhỏ bị các ca ca con vợ cả của đại phòng cùng thế tử gia bắt nạt. Hắn luôn là kẻ hèn mọn nhất tồn tại trong đám.
Cố Thanh Sơn đối quan chức linh tinh không hiểu lắm, đành thở dài nói: "Ta cho rằng những người giàu có như các ngươi là không có phiền não, không thể tưởng được thế nhưng cũng có lúc rất khó để hoàn thành tâm nguyện."
Đàm Sĩ Lễ cười khổ, không nghĩ lại nói ra tâm sự của chính mình: "Nói về người trong lòng của ngươi đi, ngươi liều mạng nỗ lực như vậy, nếu là nàng gả cho người khác, ngươi tính làm sao bây giờ?"
Kỳ thật đây cũng là vấn đề vẫn luôn khiến lòng Đàm Sĩ Lễ rối bời, chính bản thân mình tìm không ra đáp án liền muốn hỏi một chút đáp án của người khác.
Cố Thanh Sơn thẹn thùng cười, đáp: "Ta thì nghĩ đơn giản như thế này, nếu lúc ta trở về, nàng còn không có đính hôn, vậy thì rất tốt. Ta ở trong quân học giỏi bản lĩnh, trở về về liền có thể săn thú kiếm tiền, xây nhà mới, đi đến nhà nàng cầu hôn. Nếu, khi đó nàng đã đính thân......" Nói đến đây ánh mắt hắn liền ảm đạm, gục đầu xuống, nhỏ giọng nói: "Ta sẽ lén đi tìm hiểu xem nam nhân cùng nàng đính hôn là người như thế nào, nếu không phải người tốt, ta liền......"
"Liền đem nàng cướp về?" Đàm Sĩ Lễ cười như không cười nhìn hắn.
"Đúng vậy, cướp về." Cố Thanh Sơn kiên định gật gật đầu, "Ta có thể bảo đảm đối tốt với nàng cả đời, khiến nàng hạnh phúc, cho nên nếu nam nhân kia không phải người tốt, ta làm sao có thể nhẫn tâm nhìn nàng nhảy vào hố lửa chịu khổ chứ?"
"Nếu như nàng đã thành thân rồi thì sao? Ngươi làm sao bây giờ?" Đàm Sĩ Lễ nhẹ giọng hỏi.
"Ta...... Ta không dám nghĩ đến tình huống đó." Cố Thanh Sơn rầu rĩ đáp.
Không khí nhất thời ngưng trệ, ánh trăng cũng lặng yên ẩn vào tầng mây, hai người đều rũ đầu, mặc cho bông tuyết nhỏ rơi xuống ở trên cổ, nhè nhẹ lạnh lẽo thấm vào trong lòng.
Hồi lâu sau, Cố Thanh Sơn ngẩng đầu nhìn sang bờ bên kia nói giọng khàn khàn: "Chiến tranh bao lâu mới kết thúc, không phải là điều chúng ta có thể quyết định. Mặc kệ thế nào, chỉ cần có một chút cơ hội, ta liền phải nỗ lực. Bằng không, liền tính khi ta trở về, dù nàng còn chưa có đính hôn, ta cũng không có khả năng bảo hộ nàng cả đời."
Đàm Sĩ Lễ chậm rãi gật đầu, đem khăn cất vào trong lòng ngực, chớp mắt đứng lên nói: "Đúng vậy, không thể từ bỏ. Không buông tay, thì còn có một tia hy vọng, nếu là từ bỏ, cái gì cũng đều không có. Từ ngày mai bắt đầu, ngươi đến bên ngoài trướng của ta cùng ta luyện công đi, ta sẽ làm cho Phí Cường cùng Mã Huy dạy cho ngươi, thân thể ngươi khá rắn chắc, trụ cột tốt, khẳng định so với ta sẽ học mau hơn."
Cố Thanh Sơn vui mừng quá đỗi, nhanh chóng đem giày cất vào trong lòng ngực, đứng lên lắp bắp nói: "Thật sao? Cám ơn đại nhân! Ta thật là......vô cùng cảm tạ đại nhân."
Đàm Sĩ Lễ vân đạm phong khinh cười: "Ngươi không cần cảm tạ ta, kỳ thật ta cũng cảm thấy con đường phía trước quá xa vời, muốn lùi bước. Nhưng là chuyện của ngươi so với ta còn khó khăn hơn, cũng chưa từng thấy ngươi do dự, có ngươi ở bên người, cũng giúp ta khích lệ tinh thần của bản thân."
Sáng sớm hôm sau, địa điểm Cố Thanh Sơn đứng tấn liền thay đổi. Mã Huy đi ra doanh trướng nhìn đến hắn, nhướng mày hỏi: "Cố Thanh Sơn, ai cho ngươi đến này luyện công?"
Không chờ hắn trả lời, liền thấy Đàm Sĩ Lễ đi tới, nhìn Cố Thanh Sơn cười cười, nói: "Là ta cho hắn tới, về sau các ngươi đều phải hảo hảo dạy hắn công phu, đừng khi dễ hắn."
Phí Cường cười hì hì tiến lên kiểm tra một chút thành quả đứng tấn của Cố Thanh Sơn: "Ta đã nói rồi, Thanh Sơn là một mầm tốt, chủ tử của chúng ta đúng là tuệ nhãn như thần, đây vốn là chuyện sớm muộn gì cũng sẽ đến thôi. Ân, tháng này mã bộ luyện được không tồi, có thể học chút công phu rồi, ngươi muốn học kiếm pháp hay là sử dụng đao?"
Cố Thanh Sơn thu bộ pháp, hỏi: "Cái nào thích hợp với săn thú hơn?"
Mã Huy cười ha ha: "Người ta đều nghĩ học bản lĩnh để kiến công lập nghiệp, quang tông diệu tổ, ngươi như thế nào chỉ nghĩ đến săn thú?"
Cố Thanh Sơn hàm hậu cười cười, không có giải thích. Đàm Sĩ Lễ đứng bên cạnh liền nói: "Đều dạy hắn học hết đi, học thêm chút này nọ luôn có chỗ lợi."
Đàm Sĩ Lễ đối Cố Thanh Sơn trợ giúp, vốn là xuất phát từ đồng tình cùng thưởng thức lẫn nhau, cũng không tính toán làm hắn hồi báo. Chính là hắn lại trăm triệu không nghĩ tới, ngày sau, chính mình tâm nguyện thành thế nhưng lại nhờ chính vào người này.