Chương 2: Cô vợ nhỏ không chạy nữa

" Vợ ơi mau nói chuyện đi, đã xảy ra chuyện gì? Sao còn chưa ra? " Dạ Lăng không nghe được câu trả lời lại không ngừng gõ cửa nhà xí.

Liễu Đóa xoa cặp chân đã tê rần, dù sao cũng không thể tiếp tục ngồi trong nhà xí đợi, đợi bà dì rời đi là điều không có khả năng: " Ngươi có thể đi tìm giúp ta một cô hàng xóm đến đây không? Ta thực sự rất gấp! "

Vừa nghe bản thân phải rời đi, Dạ Lăng còn nghĩ Liễu Đóa muốn bỏ trốn, dứt khoát từ chối.

"Không được, ta không thể rời đi, lỡ ngươi lại chạy trốn. Vợ à, ta cùng các ca ca sẽ đối xử tốt với ngươi, ngươi đừng muốn bỏ chạy nữa được không? Mau ra đây đi."

Mịa nó, vẻ mặt Liễu Đóa trở nên buồn bực, bỏ chạy cái rắm, bà dì đang đua nhau tràn tới dào dạt, chân lại bị tê không cử động được. Nếu không tìm được một cô hàng xóm đến, ta biết phải dùng cái gì đây, nơi này đến băng vệ sinh cũng chẳng có đi.

" Tứ ca, ngươi cứ yên tâm ta tuyệt đối không chạy, thật ra hiện tại ta rất cần một cô hàng xóm đến đây, bằng không ta sẽ không thể ra khỏi, chẳng lẽ ngươi muốn cho ta ở mãi trong nhà xí sao?"

" Chính là...... Chính là, ta sợ nếu ta đi ra ngoài trong nhà liền không ai, lỡ như ngươi thật sự bỏ chạy, ta cùng các ca ca phải tìm ai đòi công đạo đây!" Dạ Lăng do dự, sợ Liễu Đóa thừa dịp mình đi ra ngoài mà bỏ chạy mất.

Liễu Đóa tức đến trợn trắng mắt, nổi cáu, chạy chạy chạy, chạy cái rắm, chính nàng còn có thể chạy đi đâu chứ? Trời xa đất lạ, lại nói đến nơi này cũng là thời cổ đại cũng cần đến có văn thư của dân bản địa, cũng chính là cái gì mà hộ khẩu, chứng thật thân phận mới có thể đến đi đi lại lại khắp nơi.

Bị bà nội ác độc bán cho huynh đệ Dạ gia làm cộng thê, văn thư của chính mình cũng bị thêm vào văn thư của Dạ gia rồi. Ai da, sao nàng lại đáng thương như thế?

"Yên tâm, ta sẽ không chạy, chỉ là bà dì của ta tới rồi, ta lại không có đồ vật cần thiết, ngươi đi giúp ta tìm cô hàng xóm qua đây, nàng sẽ giúp được ta."không còn cách nào khác Liễu Đóa chỉ có thể kiên nhẫn giải thích.

"Bà dì? Vợ à, thân thích muốn tới đây sao?" Dạ Lăng rối loạn, ngày hôm qua mua cô vợ này, người thân của Liễu Đóa bọn họ đều nói, về sau không cần đến tìm bọn họ, bọn họ cũng sẽ không đến thăm nàng.

' Lão nương sắp bị hắn chọc tức đến điên rồi ' trong lòng Liễu Đóa nổi cơn giận dữ!

"A...... Chính là quỳ thủy của ta đến rồi, nữ nhân mỗi tháng luôn có mấy ngày như vậy, ngươi đã hiểu chưa? Nếu đã hiểu thì tìm nhanh cho ta một cô hàng xóm đến đây, mượn nàng chút đồ vật cần thiết, chân ta tê đến đứng không nổi rồi!"

Nghe được Liễu Đóa nổi giận đùng đùng, lỗ tai Dạ Lăng đều đỏ, trên mặt càng lúc càng nóng như hỏa thiêu, xấu hổ ho khan một tiếng "Vậy ngươi đợi một lát, ta lập tức đi ngay!"

Tuy rằng trong nhà không có nữ nhân, nhưng cũng biết quỳ thủy là thứ gì. Hiện tại có vợ rồi, vợ lại tới quỳ thủy, đích thật là phải đến nhà Tam bá tìm Tam nãi nãi, nàng khẳng định là biết vợ phải dùng đồ vật gì.

Dạ Lăng vội vàng đi ra khỏi cửa, hướng nhà Tam bá đi đến. Mà Liễu Đóa không thể không vừa tiếp tục ngậm ngùi cười khổ ha ha vừa ngồi xổm chờ đợi.

Đi tới cửa nhà của Tam bá, bởi vì đi gấp, trên trán Dạ Lăng phủ kín một tầng mồ hôi mỏng, há mồm thở dốc, vội vàng gõ cửa,: "Tam nãi nãi, tam nãi nãi, mau mở cửa là ta, Dạ Lăng đây."

"Tới rồi tới rồi đây, lão tứ sao vậy, sao lại chạy gấp như thế?" Trong phòng nghe được âm thanh gõ cửa, tam nãi nãi đã sáu bảy chục tuổi vội vàng ra tới mở cửa.

"Không có gì, thật ra...... Chính là vợ của chúng ta, nàng......"

Vừa nghe đến chữ vợ, tam nãi nãi không bình tĩnh nổi, chẳng lẽ buổi sáng hôm qua mua vợ hôm nay lại chạy trốn? "Sao thế, vợ ngươi lại chạy? Chúng ta nhanh tìm thôn trưởng, nhờ hắn hỗ trợ đi tìm người a!"

"Tuy nói thế, nhưng cũng đáng thương cho nha đầu xinh đẹp phải làm cộng thê, nhưng bà nội nàng lại nhẫn tâm bán nàng cho chúng ta, thì nàng chính là người của chúng ta, cũng trách nàng mệnh khổ cha mẹ không có chủ kiến. Nhưng chỉ cần huynh đệ mấy người lại đối xử tốt với nàng, nàng mới có thể yên tâm, nguyện ý nối dõi tông đường cho huynh đệ các ngươi có biết chưa? Tính như thế cũng không thể tính là bạc đãi nàng đi."