Lúc La Nhiễm cùng La Văn Tuyên về đến nơi, nhà ông bà ngoại đang ở nhà giữa cùng La lão gia tử và Tần thị nói chuyện. Trên bàn bày một ít điểm tâm cùng trái cây, hiển nhiên là thời điểm mà bà ngoại đem đến.
"Lão tẩu tử, xem chừng thân thể kiện khang sắc mặt hồng nhuận, chính là nữ nhi cùng mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ này của ta không có phúc, trông gầy gò, thật đáng thương. Nếu không biết lão tẩu tử là người hiền lành, thật đúng là cho rằng bà bà ngược đãi con dâu, tôn tử, tôn nữ đấy". Trịnh Tôn thị cười nói ha hả.
"Bà đừng.." Tần thị nghe Trịnh Tôn thị nói như vậy, cảm thấy trên mặt luống cuống đỏ bừng, lập tức lớn tiếng phản bác.
Không đợi Tần thị nói xong, Trịnh Tôn thị lại ngay lập tức lớn tiếng nói: "Xem ra vẫn là nữ nhi của ta không hăng hái, không yêu thương bản thân, thân gia nên giúp đỡ đốc thúc. Nếu lần sau nữ nhi của ta còn không nghe lời, không ăn ngon, không yêu bản thân, không cần thân gia phạt mắng, ta cũng cầm chổi đánh nó".
"Thân gia nhưng cũng đừng để ý, nữ nhi lúc ở nhà cũng là chúng tôi quá nuông chiều, được nuôi dưỡng đến châu tròn ngọc sáng, mỗi ngày ồn ào là phải ăn uống điều độ. Không nghĩ tới mười mấy năm này càng ngày càng gầy, làm cho ruột gan tôi đau đớn. Còn có mấy ngoại tôn ngoại tôn nữ của ta cũng giống nữ nhi, đều là gầy như que củi. Haizzzz.. Cũng lớn rồi, sao hài tử này còn không nghe lời chứ. Tuy nói nữ nhân lấy chồng rồi như bát nước đổ đi, nhưng nữ nhi này là miếng thịt rơi xuống từ trên người, nào có đạo lí là không đau lòng chứ. Chính là hai ca ca tẩu tẩu nó cũng bảo vô cùng nhớ muội muội, nếu không phải cách nhà khá xa, lại nghĩ ông bà thân gia đều là người hiền lành, sợ làm thân gia thêm phiền toái, vậy cũng không ba ngày hai một chuyến đi hai nơi. Còn nhớ rõ hài tử này của ta trước đây là người nhát gan, bị đứa nhỏ khác trong thôn giành đường ăn, hai nhi tử này của ta liền bổ nhào lên đánh. Bà nói hài tử này không nghe lời, tuy nói là che chở muội muội không có sai, chính là ngộ nhỡ đánh người ta ra vấn đề gì, cũng không chối bỏ trách nhiệm của mình. Bà không thể tưởng tượng được nhị nhi tử của ta nói như thế này: 'Ức hϊếp muội muội của ta, ta làm ca ca nên giúp muội muội bắt nạt lại. Đừng nói là tự chịu, chính là vì muội muội đem người đánh chết đánh cho tàn phế bị giam trong tù vậy cũng đáng giá', chưa kể hai nhi tử này của ta không chịu thua kém, nhưng chính là có một điểm phải khẳng định thì đó chính là bao che khuyết điểm, từ nhỏ đã vậy. Mười năm qua thì thấy ít hơn, hai đứa kia không nên thân, lại nghĩ xem làm sao để che chở muội muội".
"Này..". Tần thị vừa định mở miệng thì bị ngắt lời.
"May mà hai đứa cháu này của bà tạm thời không chịu thua kém một chút, nói là phải thường xuyên đi hiếu kính thân gia, dù thế nào cũng phải mua bò cùng chiếc xe bò. Đúng vậy, để dư một chút bạc, vậy bớt ăn bớt mặc chính là tích góp được mấy lượng bạc đấy. Đứng nói là ta cùng cha đứa nhỏ, chính là ta có hai nàng dâu, mấy mùa rồi còn không có thêm đường may nào. Chính tiểu tôn tử của ta, một oa tử mấy tuổi, nhìn thấy mấy đứa nhỏ khác trong thôn cầm mứt quả ăn, đôi mắt của hài tử này trông mong nhìn theo còn kiên quyết lắc đầu nói: 'Không mua mứt quả, để dành tiền', một hài tử hiểu chuyện như vậy mới biết được khổ tâm của người lớn".
"Bà nói, gom góp bạc lâu như vậy, bao lâu rồi trong nhà không nhìn thấy được vụn thịt, bọn nhỏ đều đáng thương, đôi mắt trông rất thèm thuồng. Thân gia, thói đời này, ngày hôm nay cũng không dễ dàng mà. Không giống thân gia, tôn tử còn có thể đọc sách thi tú tài, cho nên nhà làm mai là nhà có phúc khí, chính là nữ nhi này của ta còn phiền toái thân gia để mắt đến nhiều hơn. Nếu không nghe lời, thân gia liền trực tiếp dạy dỗ. Thật sự không được, đến lúc đó ta cùng cha đứa nhỏ cũng có thể đánh nó hết lần này đến lần khác. Hiện tại hai cháu trai của bà có thêm chiếc xe bò, hơn mười dặm đường cũng không xa, hai cháu trai của bà mang ta cùng cha đứa nhỏ qua lại cũng tiện".
"Thân gia, chúng ta lải nhải nãy giờ, chỉ sợ mấy hài tử nghe không quen, chúng ta để lần sau nói vậy, ta đi thăm mấy ngoại tôn, ngoại tôn nữ của ta. Thân gia, bà đang bận, ta đi qua Tây viện đây". Nói xong liền đứng dậy đi khỏi nhà giữa đến Tây viện, bảo Trịnh thị cùng La Hữu Lễ đi qua. Cũng không quan tâm Tần thị ngồi trên kháng thở hổn hển, nói không ra hơi.
Việc này làm cho La Nhiễm đang nấp sau khe hở của rèm cửa nghe lén nói lớn trong lòng: "Trời ơi, đất ơi. Cảm tạ ngài ban cho ta một nữ thần chiến đâu siêu cấp.. bà ngoại nữ thần ơi". Cuộc nói chuyện này chính là chỉ cây dâu mắng cây hòe, nói đến Tần thị bình thường da mặt dày đều cảm thấy luống cuống. Căn bản không có cho Tần thị cơ hội xen mồm, nói gì đến phản bác. Trước tiên là nói về bản thân Trịnh thị đáng thương lại còn gầy gò, sau lại nói Trịnh thị thường xuyên đi đi lại lại, lại giày vò Trịnh thị, mày người là chỗ dựa nhà mẹ đẻ cũng không bằng lòng. Còn nói hai nhi tử tuy rằng mua xe bò, chính là hài tử nhịn ăn nhịn mặc mà mua, bà lại ra chủ ý vay nhiều nhiều bạc, có mà vay đã không tệ rồi. Nguyên lai là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cổ nhân nói cũng không sai. Vậy bà ngoại chính là khắc tinh của Tần thị. Lão nương Trịnh thị nhà mình cũng thật là không giống bà ngoại, hoàn toàn không di truyền, chẳng lẽ Trịnh thị là con nuôi? La Nhiễm tưởng tượng thật hay, may mà chỉ là nghĩ ở trong lòng, cũng không nói ra, bằng không.. ha ha.