Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Điền Viên La Nhiễm

Chương 19

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Đúng vậy, nghe nói Mãn Thương (*) đại ca phải thu xếp đi mua mấy bài thi những năm trước cho Văn Danh nên tốn rất nhiều bạc". Triệu Doanh hứng trí bừng bừng nói.

"Vâng, đệ nghe đại ca nói qua, đại ca nói đại cữu hắn có đường huynh đi mua bài thi, cho nên đại tẩu tử mang theo Văn Danh cùng Bình Nhi về nhà mẹ đẻ để hỏi thăm". La Hữu Lễ đem tình huống mà mình biết nói ra.

"Mãn thương đại ca có chiêu số gì còn không phải là nhận thức vài người, bất quá nói không chừng thật sự có thể mua bài thi cho Văn Danh." Triệu Doanh ngày thường coi thường người trong thôn, bộ dáng biếng nhác, rõ ràng là một nhà hán tử cả ngày chơi bời lêu lổng, thật cùng "Mãn thương" hữu danh vô thực, bất quá hắn có một cháu ngoại trai rất có tiền đồ.

Bên kia hai người nói, bên này mấy oa tử La Nhiễm chính là rõ ràng không ở chung hòa thuận. Ngươi trừng ta, ta trừng ngươi, một đám tính tình tiểu hài tử, La Nhiễm nhịn không được thở dài trong lòng. Bất quá vừa mới nghe được sự tình nhập học của La Văn Tuyên, không biết đại ca mình có nghe hay không, La Nhiễm quay đầu lại nhìn, đại ca trầm mặc không lên tiếng, quả nhiên vẻ mặt của đại ca chứa nhàn nhạt cô đơn, bất quá một lúc sau đã có thể điểu chỉnh lại sắc mặt. La Văn Tuyên nhìn đến tiểu muội của mình, cười cười, lát sau vẻ mặt khôi phục lại bình thường.

Mấy người vừa đi vừa nói, không bao lâu liền đi tới trấn trên. Đến trấn trên, bởi vì mỗi người đều có chuyện muốn làm nên người hai nhà tách, Triệu Doanh còn nhiệt tình mời lần sau đi Triệu võ trang làm khách. La Hữu Lễ liên tục đáp ứng. La Hữu Lễ mang theo mấy đứa nhỏ đến nhà lão đầu nằm ở đầu đường trấn trên để đem nông cụ đi tu sửa, xong sẽ qua lấy. La Hữu Lễ xòn đem xe ba gác đẩy đến bên cạnh sạp, có thể giúp hắn nhìn rõ. Lão đầu chính là người mà lão gia tử nói, là một lão nhân khoảng năm mươi tuổi, nhỏ bé gầy còm, làm việc rất cẩn thận.

Sau đó La Hữu Lễ đem mấy đứa La Nhiễm đến tiệm tạp hóa. Trên trấn trên có hai, ba tiệm tạp hóa, lớn nhỏ không đồng nhất, nơi mà La Hữu Lễ dẫn bọn nhỏ đến một tiệm tạp hóa không lớn không nhỏ, nghe nói giá tương đối vừa phải.

Tiệm tạp hóa kì thật không lớn, có điểm giống với cửa hàng tiện lợi ở hiện đại nhưng lớn hơn một chút. Cửa lớn của nhà giữa rất lớn, bên cạnh còn có một cửa sổ bằng gỗ thật dày nhưng ánh sáng không tốt lắm, hơi tối. Đi vào liền thấy, tiệm tạp hóa quả nhiên là tiệm tạp hóa, đồ vật bên trong rất nhiều, bày biện tương đối lộn xộn. Có xếp trực tiếp ở dưới đất, có bày ở trên bàn, còn có treo ở trên tường. Loạn thất bát tao cái gì cũng có.

Lúc này trong cửa hàng có tiểu nhị đang ngủ gật, nhìn mấy người đến, lập tức cười ha hả nói: "Vị đại ca này, huynh cần gì ạ?" Nhìn La Hữu Lễ dẫn theo ba đứa nhỏ lại đây, trước tiên hướng La Hữu Lễ nói.

"Tiểu ca, trong điếm này có thu mua tổ ong vò vẽ không? Muốn hỏi giá cả như thế nào?" Đầu tiên La Văn Tuyên hướng tiểu nhị hỏi.

"Tổ ong vò vẽ, mấy ngày hôm trước mới thu mua một cái". Tiểu nhị nghe La Văn Tuyên hỏi như vậy, trong lòng nghĩ tổ ong vò vẽ bình thường đều làm thuốc, không biết vì cái gì muốn tổ ong vò vẽ, nhìn cũng không giống đại phu mà. Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng vẫn là thành thành thật thật nói việc thu mau mấy hôm trước. Hơn nữa, giới thiệu giá tiền phân biệt của mỗi loại.

"Cái này lớn nhất, hơn nữa rất nguyên vẹn, bảo tồn rất tốt, hai mươi văn tiền, hai cái khác lần lượt là mười tám văn tiền, mười sáu văn tiền. Tiểu nhị tuổi không lớn, mười ba mười bốn tuổi nhưng thật ra biết ăn nói, hướng bọn họ nói từng cái từng cái một.

Giá mà tiểu nhị nói rất phải chăng, sau khi biết giá, theo đó La Nhiễm lấy ra cái tổ ong vò vẽ kia ra, nói:" Tiểu ca, huynh xem này, trong điếm có thu mua không, theo lời huynh thì có giá bao nhiêu? "

Tiểu nhị thấy La Nhiễm lấy ra tổ ong vò vẽ liền biết mấy hài tử này tới bán tổ ong vò vẽ. Tổ ong vò vẽ trong tay của La Nhiễm, tổ cũng rất lớn, cùng với cái tổ mà tiểu nhị giới thiệu không sai biệt lắm. Nhìn mấy đứa nhỏ cùng người cha đứng bên cạnh không nói gì, tiểu thị không ép giá, trực tiếp nói đúng trọng tâm:" Nếu theo sự thu mua của điếm, mười bốn văn tiền ".

Sau khi La Văn Tuyên cùng La Nhiễm nghe xong, gật đầu với nhau, nói:" Được ".

" Trong điếm có thu mua trứng vịt không? Bao nhiêu văn một quả? "La Nhiễm nói xong liền xốc vải bố che rổ lên, lộ ra mười mấy quả trứng vịt hoang.

" Trứng chim một văn một quả, trứng vịt ba văn hai quả, giá niêm yết ". Tiểu nhị nói.

Trứng vịt tổng cộng có mười bảy quả, xem như hai mươi lăm văn, hơn nữa tổ ong vò vẽ là mười bốn văn, tổng cộng là ba mươi chín văn tiền, bây giờ La Nhiễm để tiền vào trong người. La Hữu Lễ nhìn mấy đứa nhỏ đem trứng vịt cùng tổ ong vò vẽ đổi thành tiền, trong lòng đặc biệt cao hứng, mấy hài tử còn nhỏ mà thật thông minh. La Nhiễm nhìn mọi thứ ở trong điếm lại hỏi giá, hiện tại tiểu nhị cũng không có khách nhưng rất kiên nhẫn đáp từng cái một.

Cất trong ngực mấy chục văn tiền, La Nhiễm tuy rằng rất cao hứng, nhưng mà có rất ít không đủ mua đồ vật này nọ. Trong lòng thở dài, đến khi nào mới có thể tiêu tiền như nước.

" Nhiễm Nhi, con muốn mua cái gì? Hiện tại trong tay cha không có tiền, sau này cha kiếm được tiền liền mua cho con ". La Hữu Lễ nhìn nữ nhi hỏi cái này hỏi cái kia nghĩ La Nhiễm muốn mua, nhưng nghĩ đến mấy chục văn tiền trên người mình, phỏng chừng lúc tu sửa nông cụ cùng mua mấy cái liềm mới sẽ không đủ, liền an ủi tiểu nữ nhi.

" Cha, con chỉ hỏi một chút, chúng ta đi thôi ". La Hữu Lễ vừa nhìn thấy rõ ràng biểu tình đáng tiếc của La Nhiễm, nữ nhi hiểu chuyện làm trong lòng cha thật sự rất đau.

" Lát nữa cha muốn mang các con đến cửa hàng lương thực xem một lát, hỏi giá một chút ". Ra khỏi cửa hàng tạp hóa, La Hữu Lễ hướng mấy hài tử nói.

" Cha, nhà chúng ta là muốn bán lương thực hay muốn mua lượng thực? "La Văn Sinh nhìn La Hữu Lễ.

" Cha không biết, ông nội con bảo cha đi hỏi. Hiện tại La Hữu Lễ cũng mờ mịt, nếu nói mua lương thực, hẳn là cũng không phải, hơn một tháng nữa lương thực mới cũng có, hẳn là sẽ không cần mua. Nếu nói bán lương thực, năm trước lương thực vừa mới thu hoạch trừ bỏ giữ lại để đủ ăn thì hơn phân nửa liền bán toàn bộ ra ngoài. Hiện tại lương thực trong nhà cũng không còn dư, nghĩ nếu muốn bán lương thực mới, thời điểm hiện tại hỏi thăm giá cũng quá sớm, hơn nữa đến lúc đó giá lương thực có thể sẽ thay đổi.

Chẳng mấy chốc mọi người đã đi đến cửa hàng lương thực, sắp xếp của cửa hàng lương thực với cửa hàng tạp hóa cũng không khác nhau lắm, mọi đồ vật đều đổi thành lương thực. Bên cạnh còn để đại xưng cùng tiểu xưng, hẳn là dùng để đề tên các loại lương thực. Chủng loại của cửa hàng lương thực đều đầy đủ hết, có lúa mạch, gạo, hạt kê, hạt cao lương, đậu tương, đậu đỏ, đậu xanh, v. V..

"Gạo trắng, mười văn tiền một cân; hạt cao lương, bốn văn tiền một cân; lúa mạch, mười văn tiền một cân; đậu nành, mười hai văn một cân". La Nhiễm nghe tiểu nhị báo giá lương thực, cũng được cảm giác được La gia vì sao mỗi ngày ăn các loại lương thực phụ. Lương thực phụ mà người La gia ăn chủ yếu là hạt cao lương có bốn văn tiền, mua một cân gạo trắng thì có thể mua được xấp xỉ hai cân rưỡi hạt cao lương. Khí hậu ở đây là thích hợp trồng lúa nước cùng lúa mạch, hơn nữa, giá lúa mạch nhưng thật ra không tốt lắm, đoán chừng việc gieo trồng lúa mạch ở cổ đại năng suất không cao, sản lượng tương đối thấp cho nên giá so với hiện đại thì cực kì cao. Hơn nữa triều đình thu lương vẫn là gạo, cho nên bình thường mọi người vẫn trồng lúa nương, một số nhà để một phần ruộng để trồng lúa mạch. La gia cũng như vậy, trồng hơn phân nửa là lúa, vài mẫu ruộng thì trồng lúa mạch, có thể dùng để đổi thành tiền hoặc hoa màu khác.

(*) Mãn Thương: Từ này tôi cũng không biết giải nghĩa như thế nào. Từ gốc của nó là từ này: 满仓
« Chương TrướcChương Tiếp »