Sáng hôm sau.
" Tô Mỹ Nhân !"
Tiếng la lớn của Thẩm Quân Tiêu làm Mỹ Nhân đang nằm ngủ giật mình. Đầu tóc vẫn còn rối bù ngồi dậy ngơ ngác nhìn xung quanh.
" Cộc cộc."
" Mời vào ."
Mỹ Nhân ngước mắt lên nhìn về hướng cánh cửa có người đang gõ cửa.
" Cô Tô, thiếu gia đang tìm cô ."
Tiễu Nhã đứng ở ngoài cửa nói.
" Tìm tôi ? Vẫn sớm mà !"
Mỹ Nhân nhìn đồng hồ trên mặt bàn, mới bảy giờ sáng anh ta đã tìm cô có chuyện gì chứ ? Đúng là không những lạnh lùng mà còn khó hiểu.
" Tôi xuống ngay ."
Thấy tiểu Nhã đứng đó hai tay bấm vào nhau, chắc là có chuyện lớn gì đây mà.
Vệ sinh xong xuôi, Tô Mỹ Nhân xuống dưới nhà, hai tiếng mèo kêu " meo meo " đã thu hút sự chú ý của cô. Mèo con bị nhốt trong chiếc l*иg sắt nhỏ, trông rất đáng thương.
" Mèo con , ai nhốt em vào đây ?"
Mỹ Nhân vội mở l*иg sắt ra ôm mèo nhỏ trên tay, vô tình chạm vào chân nó làm nó kêu chói tai. Cô giơ nó lên nhìn thì thấy vết máu nhỏ khô còn dính trên đó, ánh mắt thương xót nhìn mèo nhỏ.
" Xin lỗi cô Tô nha, lúc nãy tôi không chú ý nên giẫm phải nó. Cũng tại, nó nằm không đúng vị trí nên mới bị tôi giẫm phải."
Giọng nói lảnh lót không cần nhìn mặt cô cũng đoán ra được là Cố Uyển Dư. Mỹ Nhân xoay người lại nhìn cô ta một lượt, trên người cô ta chỉ mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng quần jeans ngắn, hình như là áo của Thẩm Quân Tiêu thì phải, rồi cười thật tươi.
" Cô Cố nói sai rồi. Mèo của tôi , nếu không phải có người cố tình làm hại nó thì sao nó dám đi lung tung chứ ."
Cô vừa nói vừa vuốt lông mèo nhỏ.
" Ý của cô là tôi cố tình giẫm lên nó ?"
Cố Uyển Dư nheo mắt nhìn Tô Mỹ Nhân.
" Ấy, tôi có nói là cô Cố đây đâu nhỉ ?"
" Cô..."
Nói xong , Tô Mỹ Nhân nhếch mép ôm bé mèo đi ngang qua cô ta. Khuôn mặt của Cố Uyển Dư lúc này càng tức giận, mặt đỏ bừng bừng cắn môi căm thù.
Bởi đêm qua cũng tại con mèo chết tiệt kia, nó đã phá hỏng chuyện tốt của cô. Tức không thể bóp chết con mèo đáng ghét kia, Cố Uyển Dư đứng giậm chân tại chỗ.
" Cô nghĩ tôi không biết là cô sao ."
Tô Mỹ Nhân bước vào nhà bếp tìm dì Diệp, cô muốn tìm chút đồ ăn cho mèo nhỏ rồi quyết định đưa nó tới viện thú y kiểm tra .
Vừa ngồi xuống bàn ăn, cô đưa miếng thịt nhỏ tới trước mặt mèo con, đút cho nó ăn. Vừa hay bắt gặp đôi tình cũ kia đang khoác tay nhau đi vào trong, Cố Uyển Dư khoác tay vào trong tay Thẩm Quân Tiêu, vừa đi vừa khép nép như ai đang bắt nạt cô ta vậy.
" Hắt xì ."
" Bị cảm ?"
Thẩm Quân Tiêu quay lại nhìn người phụ nữ đang khoác tay bên cạnh anh ta. Có lẽ do hôm qua cô ta bị dính nước mưa nên cảm ?
" Không phải, là...."
Cố Uyển Dư nũng nịu nói, vừa nói ánh mắt cô ta vừa hướng về phía Tô Mỹ Nhân đang ngồi cho mèo ăn. Nhìn biểu cảm nhăn mặt của cô ta, Thẩm Quân Tiêu cũng hướng mắt về phía đó.
" Em bị dị ứng lông mèo !"
Dừng đoạn, cô ta tiếp tục nói.
Lúc này, Mỹ Nhân cũng hướng mắt về phía cô ta, biết rằng cô ta cố tình làm hại mèo nhỏ còn ra vẻ mình là người bị hại, đã làm thì phải cho ra trò.
" Hả, cô Cố nói thật sao ? Lúc nãy, tôi xuống còn thấy cô ôm mèo nhỏ của tôi chơi đùa mà ."
Tô Mỹ Nhân tỏ vẻ mặt kinh ngạc, những câu nói của cô như rất bất ngờ khi nghe Cố Uyển Dư nói dị ứng với lông mèo.
" Cô có nhầm lẫn gì không ? Quân Tiêu, lần trước em bị ngất ở trường là do bị dị ứng với mèo của Nhiễm Nhiễm , lúc ấy em sợ anh lo lắng nên không dám nói. "
Cố Uyển Dư chuyển ngay vấn đề, cô kéo kéo tay Thẩm Quân Tiêu.
Mỹ Nhân nhếch mép khinh bỉ, đúng là loại người lật trắng thay đen mà.
" Sao em không nói cho anh biết , lần sau có chuyện gì phải nói biết chưa ?"
Thẩm Quân Tiêu xoa xoa đầu cô ta, Cố Uyển Dư gật gật đầu.
Một màn này thu vào tầm mắt của Tô Mỹ Nhân, cô đứng dậy, bế mèo nhỏ tới trước mặt Cố Uyển Dư, cô ta vội lúp người sau Thẩm Quân Tiêu.
" Cô Tô , cô định làm gì vậy?"
" Cô đang cản đường đi của tôi đấy."
Tô Mỹ Nhân ôm mèo nhỏ tiến lại gần hơn, ả ra trừng mắt với Mỹ Nhân, quả nhiên là cô ta đang giả vờ . Đang định đi thẳng thì giọng của Thẩm Quân Tiêu vang lên.
" Từ bây giờ, Uyển Dư sẽ ở đây. Cô nên đối xử với cô ấy tốt một chút ."
" Cái gì mà đối xử tốt với cô ta, là cô ta ra tay với cô trước mà. Còn gọi thân mật như vậy nữa !"
Mỹ Nhân bỏ ngoài tai những câu nói của anh ta, cô lên phòng thay đồ rồi ôm mèo nhỏ ra ngoài.
" Đi đâu ?"
Hai người đang ngồi xem tivi ở ghế sofa thấy cô đi qua, Thẩm Quân Tiêu hỏi.
" Trước giờ tôi đi đâu có báo cáo anh ?"
Nói xong, cô đeo kính lên rồi bước thẳng ra ngoài. Mặc kệ đôi tình nhân đó làm gì, nếu nói tình nhân thì hình như cô mới là kẻ thứ ba chứ nhỉ ?
Trong lòng dấy lên một cảm giác gì đó rất khó tả, cảm thấy trong l*иg ngực mình như có một cục đá đè nặng khiến cô cảm thấy khó thở. Mỹ Nhân mở cửa kính xe ra để gió thổi vào bên trong, xua tan đi cái không khí khó chịu này.