Ngày ấy Ngọc Nga trở về nói đến việc hôn nhân của Linh Nga, sau đó lúc Hứa thị đi về mang tin tức bên kia đến, nói là Lí Hà thị tìm nhà chồng cho Linh Nga.
Hứa thị lo lắng trùng trùng nói: "Sự tình lần trước biến thành như vậy, mất đi rồi Linh Nga mới bằng lòng nghe lời mẹ như vậy, bằng không sớm gả đi, nói không chừng là tốt rồi."
Vương thị ở xa vừa trở về không biết tình hình thực tế, chỉ nghe Hứa Tần thị giải thích."Linh Nga lúc đó có để ý đên một nhà, là Triệu gia Thạch Vĩ thôn cách vách chúng ta, hắn khỏe mạnh, biết đối nhân xử thế, làm việc siêng năng giỏi giang, lại hiếu kính cha mẹ, vốn nãi nãi Cốc Vũ coi như là vừa lòng."
Vương thị một bên nghe có chút thay Linh Nga lo lắng, Linh Nga năm nay đã mười tám, ở thôn trang coi như là gái lỡ thì, cả ngày ở nhà không ra cửa, may vá thêu thùa làm việc nhà, người có chút ngơ ngác , Hứa thị kêu hắn qua bên này cùng nhau thêu hoa tán gẫu, tốt xấu có người nói chuyện, đồ thêu đem bán còn có thể để dành chút tiền cho mình, chỉ là Lí Hà thị một lời nói nặng Linh Nga cũng không dám cãi lại. Bây giờ Vương thị cùng bên kia có chuyện cũng không tiện đi qua, bất quá cũng không phải không có liên hệ, nếu Linh Nga muốn lấy mẫu thêu hoặ học cách thêu mới, đơn giản nhắn Hứa thị một câu là được. Xem bức tranh thêu của Linh Nga, hơn nữa xinh xắn, Vương thị cảm thấy tiếc, "Linh Nga là một người tốt, làm sao có thể trì hoãn như thế, lúc trước gả đi thì tốt rồi."
Hứa Tần thị ánh mắt nhìn sang, ngừng công việc trong tay, "Còn không phải là do thông gia của ta, cũng không biết là ghét bỏ cha người ta sinh bệnh, hay là chê không có lễ hỏi hậu hĩnh, dù sao cũng cắt đứt."
Nói đến việc này Hứa thị liền lên tiếng, "Không phải, lúc đó trà lễ đều đã đưa qua, nãi nãi Cốc Vũ không biết từ nơi nào hỏi thăm được, nói là cha Triệu lang bị bệnh lao, bệnh này giống như ôn dịch có thể lây nhiễm cho người thân, nên không chịu gả Linh Nga, chuyện này vốn đã không tốt, còn cố tình kêu Linh Nga đến hành lễ cùng Triệu lang, kêu bên kia đứng ra lui thân, do vậy thanh danh Linh Nga mới giữ được, nhưng trên đời nào có gió không lọt kẽ tường, chuyện truyền ra không có người dám tới cửa, năm trước cũng là thời gian này, vốn có người tới cửa, nghe nói nhân phẩm bộ dáng đều thượng thừa, nhưng sau đó chưa có tới bàn tiếp, nãi nãi Cốc Vũ lúc đó cũng không quản mặt mũi già nua đến hỏi, bị người ta nói, khuê nữ nhà các ngươi là vàng là bạc, vạn nhất ta bên này không suông xẻ, không phải đến lúc đó lại hỏng danh vọng của nàng dâu, làm hại nàng (nãi nãi) trở về chửi hết ba ngày. Ai..."
Cốc Vũ luôn ở bên cạnh quạt cho Hạ Xuyên, nghe những lời này, nghĩ rằng Lí Hà thị thật lợi hại, sợ hãi Triệu lang cũng mắc bệnh lao, trực tiếp nói rõ ràng từ hôn là được, vốn nhà người ta đã đủ đáng thương, vừa muốn làm cho người ta đề xuất lui thân, còn muốn giữ trà lễ, làm cho người ta chịu tiếng xấu, làm việc không có phúc hậu. Không có phúc hậu nàng lại không bị việc gì, lại trì hoãn hôn sự của tiểu cô cô.
Cốc Vũ vẫn có ấn tượng tốt vói cô cô, ngày thường không nói nhiều lắm, tính tình mềm mại, chỉ là tính tình này quá mức mềm mại, không có chút chủ ý, Lí Hà thị kêu nàng làm cái gì thì làm cái đó, bằng không lúc trước nếu nàng kiên trì gả đi hoặc là không đi nói, sẽ không khó chịu như vậy, lúc Cốc Vũ bọn họ vừa ở bên này sân, tiểu cô cô còn vụиɠ ŧяộʍ sau lưng Lí Hà thị đưa cho Cốc Vũ một cái tiẻu hà bao, bên trong có mấy chục văn tiền, tuy rằng không nhiều lắm, coi như là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, lại nói mấy chục văn tiền của Linh Nga, cũng không biết phải thêu bao nhiêu thứ mới để dành được. Cốc Vũ luôn nhớ được cái hầu bao thêu dương liễu, nghĩ lúc Lí Hà thị trở về tức giận mắng người lui cọc hôn nhân, Linh Nga đứng trong phòng ảm đạm như thế nào.
"Mỗ mỗ, vậy ngươi giới thiệu cho cô cô ta một người đi, cô cô là người tốt." Cốc Vũ nâng mặt cười hì hì nhìn Hứa Tần thị.
Hứa Tần thị thở dài một tiếng, "Linh Nga tốt thế nào ta không biết, lúc trước cả nhà mặt lạnh ta đều chịu đựng, khi đó Ngọc Nga chưa có gả ra ngoài, một cô nương nói chuyện mỏ nhọn nói những câu tổn thương người, cùng một dạng với nương nàng, chỉ có Linh Nga lúc đó nên thế nào làm thế đó, nếu không ta ngay cả khuê nữ cũng không thể đến thăm."
Nhớ tới lúc trước chịu tội, Hứa Tần thị có chút tức giận bất bình, "Lúc đó Cùng nhi còn chưa có đi làm tửu lâu ở trấn trên, mới mở cửa hàng chưa kiếm được tiền, nãi nãi Cốc Vũ gắt gao giữ tiền, ngay cả con mình cũng không chịu cho một văn tiền..."
Hứa thị nghe nàng nói như vậy cũng rất là xót xa, hốc mắt có chút phiếm hồng.
Thấy không khí nặng nề, Cốc Vũ đưa đầu vào bụng Hứa thị, tay nhỏ bé sờ sờ, "Tiểu Hàn đệ đệ, mau ra đây, đến lúc đó nương ngươi sẽ không bị khi dễ, nếu ai khi dễ nương ngươi, ngươi ngàn vạn lần không cần khách khí!" Nếu nói hai câu trước là học giọng điệu của đứa nhỏ, câu cuối cùng đúng là tiếng lòng của Cốc Vũ.
Hứa Tần thị bị chọc nở nụ cười, kéo Cốc Vũ, "Ngươi cái tiểu nhân tinh, khi đó sao không trở lại, nếu ngươi ở, Nhị bá mẫu ngươi chảy ít đi biết bao nhiêu nước mắt." Nói xong lại quay đầu xem Hứa thị: "Thế nào, tên đều đặt xong?"
Hứa thị hàm nước mắt đang cười, nghe Hứa Tần thị hỏi, mờ mịt trả lời, "Không có nghe nói."
Cốc Vũ vỗ ngực, "Có chuyện lớn gì, ta đặt, Tiểu Hàn Tiểu Hàn, hàn tẫn cam lai*! Đến lúc đó sẽ gọi Tiểu Hàn, ta cùng Nhị bá phụ thương lượng xong."
*Đông tàn may mắn tới
Buổi nói chuyện làm cả phòng đều cười hề hề, Hứa Tần thị lại chọc Cốc Vũ, "Ta nói dù đặt thế nào cũng không dẽ nghe bằng tên Cốc Vũ của chúng ta, nhà các ngươi, đem thời tiết đặt tên hết rồi, ông trời đều ở trong nhà ngươi giúp đỡ các ngươi."
Cốc Vũ cười ha ha, có chút kiêu ngạo nói: "Đây chính là không có cách nào, đệ đệ sinh ra, tên hay đều đặt cho, ta nói, có Tiểu Hàn, Đại Hàn, chờ bá mẫu sinh đệ đệ rồi sinh muội muội liền kêu Tiểu Tuyết, như vậy cũng không sai."
Cốc Vũ bộ dáng nghiêm cẩn, phảng phất như Hứa thị sinh trai sinh gái đều do nàng sắp đặt, không khỏi làm mọi người cười rộ lên, Hứa Tần thị lấy mu bàn tay lau nước mắt do cười nhiều, một tay vỗ sau lưng Cốc Vũ.
Vừa cười xong, chợt nghe bên kia sân ầm ĩ lên, Lí Hà thị khàn khàn thanh âm có chút cuồng loạn, Hứa thị đứng dậy, "Ta đi qua xem."
Hứa Tần thị giữ nàng lại, "Ngươi muốn làm gì? Thân mình quan trọng, lại không thể giúp gấp cái gì, vạn nhất bị nói mấy câu chọc giận hoặc là bị xô ngã không lý do, thì phải làm sao, thanh thản ổn định cho ta."
Cốc Vũ lòng còn sợ hãi gật đầu, "Đúng, đúng, lúc đó nương ta chính là như vậy sinh đệ đệ."
Hứa thị nghĩ cũng đúng, liền ngồi xuống, nhưng tâm thần không yên.
Trần thị vội vàng chạy tới, "Nhị tẩu, Tam tẩu, nghe nói Thạch Vĩ thôn lại tìm người tới cầu hôn, nương đang mắng người ta, ta khuyên cũng khuyên không được, các ngươi mau qua nhìn xem mới được."
Hứa Tần thị ngăn lại nàng, "Nhị tẩu ngươi thân mình nặng không thể cùng người nổi giận, tam tẩu ngươi phải trông Hạ Xuyên, ta đi là được, lời không cần nói sẽ không nói, ầm ĩ cái gì!" Nói xong bước đi, lúc gần đến cửa sân bên kia mới phát hiện mình còn nắm Cốc Vũ, kêu Cốc Vũ trở về, Cốc Vũ không chịu đi, Hứa Tần thị cũng đành thôi, "Được rồi Cốc Vũ, chuyện người lớn ngươi không cần xen mồm, đến lúc đó ngươi đi xem tiểu cô cô ngươi, cô nương này mệnh khổ, tính tình nãi nãi ngươi cả ngày nóng nảy như muốn phóng hoả đốt phòng, cũng thật khó xử cho nàng."
Trong viện có hai phụ nữ, cũng không biết tại sao Lí Hà thị đuổi người ta ra ngoài, còn chỉ vào một phụ nữ ước chừng bốn mươi tuổi mắng: "Làm bậy, thật là làm bậy, các ngươi thật sự không biết xấu hổ, ra ngoài nói lung tung tổn hại thanh danh nhà của ta, làm Linh Nga không ra được cửa, chẳng lẽ cho dù người này sắp chết rồi cũng phải gả đến nhà các ngươi!"
Nói như vậy phụ nhân kia chính là chính là nương của Triệu lang, dĩ nhiên là không phục, "Còn không phải do ngươi muốn đoạt trà lễ của chúng ta, buộc chúng ta nói muốn từ hôn."
Hứa Tần thị cùng với phụ nhân kia ở thôn lân cận, có chút quen mặt, liền đi qua nói: "Lão tẩu tử, có chuyện gì từ từ nói, không đáng nổi giận." Lại quay đầu đối Lí Hà thị nói: "Tới cửa đều là khách, không vì chính mình cũng nghĩ cho khuê nữ, sao tính tình vẫn nóng như lửa thế."
Hai bên có người khuyên can, cũng mới có chút yên tĩnh, Cốc Vũ nhân cơ hội vào phòng của Linh Nga, thấy nàng nắm chặt tay lại rơi lệ, không nhịn được nói mấy câu.
Linh Nga đem Cốc Vũ ôm vào ngực, ngón tay nhè nhẹ vuốt ve đồ trong tay, "Cũng không biết hắn thế nào?"
Bởi vậy, Cốc Vũ liền thấy rõ ràng cái kia giống như một tảng đá gì đó, hơn nữa một câu nói như vậy, biết tiểu cô cô vẫn còn nhớ người kia, liền nói: "Cô cô, sao ngươi không nói cùng nãi nãi, chấp nhận mối hôn sự này."
Linh Nga rơi lệ lắc đầu, "Chủ ý này do nương quyết định, ta phải nghe nương, huống chi ta đi ra ngoài làm được cái gì."
Cốc Vũ thở dài, "Cô cô, ngươi phải có chủ ý của mình, nếu ngươi chủ ý đã định rồi, nãi nãi cũng không có cách nào, dù sao là cuộc sống của ngươi."
Linh Nga vuốt đầu Cốc Vũ, "Ngươi còn nhỏ, không hiểu." Nói xong xúc động, lại khóc lên, "Vì sao các ngươi đều nói chủ ý chủ ý, lúc trước hắn cũng nói muốn ta có chủ ý, ta thực hận chính mình, vì sao ta phải có chủ ý đây, vì sao là ta, ta cho dù là heo là trâu, hoặc là cây cỏ ngoài cửa kia, bằng không biến thành tảng đá, sẽ không có người hỏi chủ ý của ta, gió mưa gì cũng qua được hết."
Cốc Vũ nghe qua lệ mẫu nhược nhi*, lúc này thấy Linh Nga tính tình yếu đuối, hiểu được đại khái chuyện này là chủ ý của Lí Hà thị , thật sự là lệ mẫu thiếu nữ, thật đáng thương cũng thật đáng giận, tiểu cô cô sao lại không có chủ ý như vậy. Nhìn Linh Nga ngồi một chỗ rơi lệ, trong lòng nàng lại mềm xuống, an ủi mấy câu, Linh Nga mới đứng vững.
* Ý nói mẹ không vững vàng gặp chuyện chỉ biết khóc, con cũng sẽ mềm yếu.
Cốc Vũ ra ngoài muốn coi thế cục như thế nào, chỉ thấy bóng lưng của phụ nhân kia giận dữ rời đi, Lí Hà thị còn ở trong sân kỳ quái: "Ta nuôi lớn khuê nữ không tới phiên người khác quan tâm!"
Một câu nói làm Hứa Tần thị tức giận kéo Cốc Vũ bước đi.
Phía sau truyền đến tiếng la đắc ý của Lí Hà thị, "Ta sẽ tìm nhà chồng tốt cho khuê nữ ta!"