Lí Đắc Giang như lửa đốt mông chạy về nhà, trước đem gà trong viện kinh hoảng bay lên làm bụi nổi lên bốn phía, tiếp hắn lại hồn nhiên đá cửa. Vào phòng, thấy Hứa thị dựa vào bên giường nôn khan, cười đi qua vuốt lưng Hứa thị vài cái, động tác càng ngày càng nhẹ, "Không sợ, chúng ta phải đi trấn trên ngay."
Hứa thị có chút kỳ quái, trước kia Lí Đắc Giang muốn coi thầy thuốc, Lí Hà thị không đồng ý, nói là ngày mùa không trì hoãn được, cũng may Hứa thị tuy thân mình không khoẻ, lại ngủ được nên không có để ý, nghĩ qua mấy ngày lại khoẻ. Bây giờ Lí Đắc Giang vội vàng trở về nói muốn coi thầy thuốc, nàng bất an, "Ngươi từ trong ruộng về? Không được, nhanh chút đi cấy mạ, ta còn có thể gượng được, không phải đã nói với ngươi sao, Cốc Vũ đưa cá đá tới ta ăn hết một bát."
Lí Đắc Giang muốn nói cho Hứa thị nghe giấc mộng của Cốc Vũ, lại nghĩ mộng chung quy không đáng tin cậy, vạn nhất không đúng Hứa thị làm sao chịu được, nên hắn cũng không nói, "Ta ngẫm lại không nên trì hoãn, lại nói trong nhà nhiều người như vậy không cần ta một ngày này nửa ngày, nhiều năm như vậy chúng ta làm việc không ít, dứt khoát đi ra ngoài một ngày, nương có nói còn có ta đây!"
Hứa thị thay quần áo, Lí Đắc Giang định đi mượn xe trâu, bị cản lại, "Ngươi còn ngại không đủ dọa người! Đây không phải là chuyện lớn gì."
Lí Đắc Giang nhức đầu, vào nhà bếp vội vàng nói một tiếng với Trần thị, "Lão Tứ gia, chúng ta lên trấn trên coi đại phu, giữa trưa không cần nấu cơm phần chúng ta."
Trần thị đang ăn vụng trứng gà, bị bọn họ làm giật mình, vội đáp: "Nhị ca đi đi, bệnh quan trọng hơn." Sau lưng lại nói, ngày mùa còn rảnh rỗi quá, 2 người này nói không chừng là đi dạo chơi, biết huynh đệ nhà mẹ đẻ ngươi ở trấn trên, khoe khoang!
Vợ chồng Lí Đắc Giang quen thuộc trấn trên, bọn họ thường tới đệ đệ của Hứa thị để hỗ trợ, lúc này hai người trên đường đến y quán, lúc này mới phát hiện một văn tiền trên người đều không có, Hứa thị than thở một câu: "Ngươi thật sự là mất hồn, như vậy làm sao mà đi y quán đây? Nói ngươi đừng đi ngươi còn không chịu."
Lí Đắc Giang không cùng nàng tranh cãi, đi vào cửa hàng vay tiền, đệ đệ của Hứa thị là Hứa Thế Cùng không có ở đó, chưởng quầy nói hắn về thôn trang đón lão phu nhân đi. Chưởng quầy dĩ nhiên quen biết Lí Đắc Giang, nghe hắn nói muốn đi y quán, liền đưa tiền, còn dặn đi dặn lại là phải đi Miêu thị y quán, hôm nay trấn trên có một y quán mới mở, y thuật không tin được không nói, còn gạt tiền người ta.
Lí Đắc Giang nhận tiền rồi cùng Hứa thị đi Miêu thị y quán.
Ra tới cửa, Hứa thị đứng lại, trù trừ không chịu đi, xoay người nhìn Lí Đắc Giang, "Giang ca, ngươi nói sẽ không là bệnh nặng đi?"
Lí Đắc Giang thấy Hứa thị như vậy có chút đau lòng, cũng không thể nhiều lời, "Không cần nói lung tung, vào xem, không chừng không cần dùng thuốc là tốt rồi." Nói xong đưa ánh mắt đầy kỳ vọng nhìn vào bảng hiệu của y quán đã có chút loang lổ.
Hứa thị bước chân rất nặng nề, nhưng cũng quyết tâm đi vào, trong lòng nghĩ, thôi thôi, nếu thật có đại nạn cũng là của mệnh số mình, không cần liên lụy Lí Đắc Giang, đến lúc đó để hắn qua ngày lành, mình cả đời gặp gỡ hắn cũng không uổng.
Ngồi chẩn bệnh trong Miêu thị y quán là vị lão tiên sinh, bắt mạch cả nửa ngày cũng không nói gì, một chút lại vuốt râu.
Hứa thị buồn bã cười, "Tiên sinh, ta chịu được, có phải là uống thuốc không có hy vọng?"
Lão tiên sinh lắc đầu bất đắc dĩ cười cười, thần sắc đạm mạc, lại gật đầu, "Khó mà nói, bất quá cũng không quan trọng, chủ yếu là dựa vào tĩnh dưỡng, phản ứng tương đối mãnh liệt như thế vẫn nên uống chút thuốc, cố gắng rồi sẽ qua, lúc trước cũng như vậy sao?"
Hứa thị mạc danh kỳ diệu, "Chưa từng có qua như vậy, bệnh thật kỳ quái."
Lão tiên sinh lại nói: "Vậy khai mấy thang dưỡng thai, trở về nấu uống xong là không sai biệt lắm.”
Lí Đắc Giang tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nghe đại phu nói an thai, vui mừng quá đỗi hỏi: "Đại phu, thật sự là hoài thượng sao?"
Cái này đến phiên lão tiên sinh kia kinh ngạc, "Chẳng lẽ các ngươi còn không biết, dấu hiệu đã thật rõ ràng, ta còn tưởng rằng các ngươi không chịu nổi thai hành nên mới đến, ai ngờ các ngươi như vậy ..." Lão tiên sinh lải nhải vài câu sau lại dặn nói: "Đã như vậy, thuốc này khoan uống, tĩnh dưỡng, a?"
Hứa thị chưa thể bình phục tâm tình của mình, tâm tình của nàng bay thẳng đến tận trời rồi, nàng không ngờ trời cao còn chiếu cố đến mình như thế, nói không ra lời, lại đột nhiên nghĩ đến thới gian cùng Lí Đắc Giang chịu ủy khuất, nghĩ đến ngày sau, buồn vui đan xen, nước mắt chảy ra không dừng được.
Lí Đắc Giang lúc trước còn khuyên, vừa mới nói hai câu mình cũng không nhịn được.
Lão tiên sinh đưa thuốc cho hắn, Lí Đắc Giang mới bình tĩnh lại, luống cuống tay chân móc tiền ra, bị lão tiên sinh ngăn lại, "Là đại hỷ sự, coi như ta tặng cho các ngươi, từng tuổi này mới có thai, coi như lão nhân ta có duAn gặp gỡ, vừa rồi còn trách lầm các ngươi, hảo hảo dưỡng, không có việc gì."
Ngoài cửa có hai người đi vào, người đàn ông khoang hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, ánh mắt sáng ngời, chỉ là có chút béo, thoạt nhìn cũng hiền lành, người kia là một phụ nữ, cầm một cái rổ, chân vội vã chạy theo sau, hai người đầy nét sốt ruột.
Y quán Miêu lão tiên sinh thấy trước, tiếp đón một câu, "Nha, Cùng nhi, sao rảnh rỗi đến chỗ của ta, ta đình đi rủ ngươi uống hai chung."
Hán tử kia là Hứa Thế Cùng, mẫu thân ở thôn trang ở cùng đại ca, nói đúng ra là không quen ở trấn rảnh rỗi, vì Hứa Thế Cùng sợ nương ở thôn trang, đang lúc ngày mùa, làm đến mệt chết, liền lấy cớ đưa nàng đến trấn trên ở, vừa về cửa hàng nghe chưởng quầy nói vợ chồng Lí Đắc Giang đến vay tiền đi y quán. Nghĩ rằng không tốt, mang theo nương chạy đến y quán, mà Hứa thị nương Hứa Tần thị càng gấp hơn.
Vừa vào y quán thấy tỷ tỷ, tỷ phu rơi nước mắt, ngay cả Miêu lão tiên sinh tiếp đón cũng không để ý, chỉ gật đầu một cái vội hỏi: "Tỷ, đây là như thế nào? Đừng sợ, có bệnh thì chữa là tốt rồi. Miêu lão tiên sinh, muốn bao nhiêu tiền cứ việc..."
Hứa thị vừa thấy Hứa Tần thị, một đầu chui vào trong lòng nàng như là tiểu hài tử, khóc không ngừng, càng thêm loạn, Hứa Thế Cùng kéo Lí Đắc Tuyền hỏi, Lí Đắc Tuyền cũng là vừa cười vừa khóc, kết quả là hắn không rõ ràng là chuyện gì.
Miêu lão tiên sinh thấy vậy, cười nói: "Hôm nay việc vui không nên khóc nháo như thế, chỉ là mừng quá nên khóc thôi." Thấy Hứa Thế Cùng sửng sốt, Miêu lão tiên sinh lại bổ sung một câu, "Tiểu tử, ngây ngốc làm gì, ngươi phải làm cậu!”
Hứa Tần thị thở dài nhẹ nhõm một hơi, "Nha đầu ngốc, chuyện tốt còn khóc cái gì mà khóc, không đổi được tính tình này, được, ta cũng đi tạ thần mới được, xem ra lúc trước ta bái thần phù hộ ngươi, đã linh nghiệm, cũng không chậm..." Nói xong cũng có chút đau buồn.
Đoàn người đi về cửa hàng Hứa gia, đã hạ thưởng.
Hứa Thế Cùng làm chủ nói để Hứa thị ở trấn trên, dù sao đi về cũng không làm được việc gì, không lý do muốn người khác hầu hạ, lại sợ Hứa thị về nhà chịu uất khí.
Hứa thị cười, nghe xong lại lắc đầu không đồng ý, "Là ngày mùa, ta ở lại sao được, cho dù làm không xong việc gì cũng không thể ở lại a. Vẫn là trở về nhà mới được, giường vàng giường bạc không bằng giường cỏ nhà mình a."
Lí Đắc Giang vừa rồi còn lo lắng bị ở lại trấn trên, sau này về nhà cũng không biết nói với Lí Hà thị như thế nào, nên vội cam đoan, "An tâm, có ta ở đây đâu."
Hứa Tần thị có chút không vừa ý, "Ta yên tâm ngươi, chỉ là trở về sợ là ngươi cũng không làm chủ được, lại nói ngày thường ngươi còn phải làm việc, sao có thể hầu hạ cả ngày được, đến lúc đó khuê nữ của ta muốn ăn cái gì ai đi làm? Cho là đi làm còn không mặt nặng mày nhẹ?" Nói xong Lí Đắc Giang lại kể lể với Hứa thị, "Ngươi cũng thật sự là, chỉ chịu khổ chưa từng hưởng qua phúc, mỗi lần nương nghĩ đến ngươi vài năm nay qua được mấy ngày, liền..."
Hứa Tần thị nói lời này là có nguyên nhân, lúc Hứa thị gả đi, thông gia thường qua lại, qua hai năm Hứa thị không có sinh con, sắc mặt Lí Hà thị càng ngày càng khó coi, ngay cả Hứa Tần thị tới cửa cũng không cho một chút thể diện, nói chuyện mỗi câu đều có thể trạc chết người, Hứa Tần thị vì thế đã có ba năm không có đến cửa Lí gia. Mỗi khi Hứa thị về nhà mẹ đẻ đều trấn an Hứa thị, tim của nương luôn là như thế, tuy rằng không ở kề bên, lòng luôn thắc thỏm.
Cả gia thương lượng đến thương lượng đi Hứa thị vẫn kiên trì phải đi về, Lí Đắc Giang cũng có ý như vậy. Hứa Tần thị tuy không vừa ý, nhưng ngoại trừ giận dữ khuê nữ mình có phúc không hưởng linh tinh, cũng không thể làm được gì.
Cuối cùng Hứa Thế Cùng ra chủ ý, "Nương, nếu tỷ tỷ một lòng phải đi về, ta nghĩ nếu ở bên ngoài sợ là tỷ phu cũng không yên tâm, lúc này đi cũng tốt, nếu không ngươi đi theo về, tỷ phu vừa có thể thoát thân làm việc, thứ hai ngươi có thể chắm sóc tỷ tỷ, dù sao cũng không cần dùng đồ của nhà bọn họ, ngươi đi nơi nào cũng nói được, còn nữa ta ở đây mua đồ, các ngươi cầm về, nếu cần cứ việc nhắn một câu là được, nếu không ta cách mấy ngày lại đưa đến, như vậy ai cũng không thể nói gì!"
Hứa Tần thị vỗ tay nói hảo, Lí Đắc Giang cũng đáp ứng, nghĩ Hứa thị chịu khổ nhiều năm như vậy, bây giờ có đứa nhỏ hưởng phúc cũng đúng, lại nói đại phu nói muốn tĩnh dưỡng, có Hứa Tần thị chăm sóc là tốt nhất
Kết quả là, theo Hứa Thế Cùng thu xếp, thuê một chiếc xe trâu, đặt mua nhiều đồ, một miếng thịt heo to, còn có đồ ăn cay Hứa thị thích, gạo lứt mang theo một bao, hai bình rượu lớn, nói là cho Lí Đắc Giang uống, vải vóc cũng mua nói là cho cho cháu ngoại trai làm xiêm y... Lí Đắc Giang chối từ không được, trong lòng biết đây là Hứa Thế Cùng nương cho lễ nhiều để Hứa thị đứng thẳng lưng, đành nhận lấy.
Ba người ngồi xe trâu về đến Đào trang đã chạng vạng.
Nông thôn đường nhỏ xe trâu chậm rãi đi, Lí Đắc Giang hừ tiểu khúc, Hứa Tần thị cùng Hứa thị một bên cười, trên đồng ruộng ven đường người đang vất vả cần cù làm việc, trong thôn khói bếp cũng lượn lờ bay lên.
Ánh nắng chiều rất đẹp.