Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Đắc Tuyền mang theo túi hành lý màu xanh lá mạ mà Vương thị đã giúp hắn thu thập, vỗ vỗ vụn gỗ trên người, ra cửa.
Cốc Vũ hôm qua phụ Vương thị chuẩn bị bọc hành lý, bên trong kỳ thực chỉ có một bộ quần áo để tắm rửa, vốn muốn chuẩn bị một ít lương khô, nhưng Lí Đắc Tuyền không chịu, nói là chủ nhà bao ăn bao ở, lại nói ở trấn trên, tùy tiện ăn cái gì cũng được, không cần lo lắng. Vương thị nghe theo hắn, nhưng Cốc Vũ vẫn lo lắng, "Cha, buổi tối vẫn nên về nhà để chúng ta an tâm, tiền này ngươi cầm, vạn nhất cần xài."
Nói xong đua cho Lí Đắc Tuyền hai xâu tiền, Lí Đắc Tuyền định chối từ, Vương thị mở miệng, "Khuê nữ đau lòng ngươi đưa tiền ngươi cứ cầm đi, trong nhà cũng co chỗ kiếm tiền, thùng chậu của ngươi có thể bán, mấu thêu của Kinh Trập cũng còn một ít, không cần quan tâm trong nhà."
Lí Đắc Tuyền bế Hạ Xuyên một hồi mới đi.
Vương thị đứng ở cửa, đều đứng như vaạy mỗi lần đưa Lí Đắc Tuyền đi, cho đến khi không còn thấy bóng lưng của Lí Đắc Tuyền, nàng mới tỉnh lại, cầm vải bắt đầu thêu hoa, lại có chút không yên lòng.
Cốc Vũ thấy, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên nương đơn độc đứng ở thôn trang, cả nhà đều thấy nương trở thành người sảng khoái, sợ là trong lòng lo lắng. Nàng cười đi qua, đến bên Hạ Xuyên nói: "Nương, ngươi không cần lo lắng, cha đi trấn trên gần như vậy, buổi tối còn muốn trở về, sẽ không xảy ra việc gì, nhà Nhị bá gần đây, kêu một tiếng có thể nghe thấy."
Sắc mặt Vương thị giãn ra một ít, vừa muốn nói gì lại nhíu mày: "Nhị bá mẫu ngươi sợ là thân mình không tiện, vốn định đi qua xem, nhưng ngày ấy ngươi với ngươi cha náo loạn như vậy, nếu đi qua sợ là cũng không tốt."
Tiểu Mãn đang quản lý Cốc Vũ cho gà ăn, gà đã lớn không ít, Cốc Vũ có chút xấu hổ, mình ra chủ ý, vẫn là Tiểu Mãn thận trọng, bằng không bản thân quên trước quên sau, đàn gà này liền mệnh khổ.
Lúc này Tiểu Mãn đang băm lá cây làm cám, đổ vào máng gà, mang rổ trúc vây lại. Bởi vì gần đây trong nhà nhiều việc, lười đi ra ngoài tìm gà, Lí Đắc Tuyền mới làm một l*иg gà dùng trúc và cỏ đan thành một vòng tròn, làm thành l*иg gà. Tiểu Mãn nuôi gà đã quen tay, miệng kêu cô cô, nghe Vương thị nói như thế, nhân tiện nói, "Nương, không ý kiến, đó là chuyện của người lớn, Cốc Vũ đi qua bọn họ không nể mắt lại đuổi."
Cốc Vũ than thở một câu, "Ta bất đắc dĩ mới đi xem sắc mặt bọn hắn! Lúc bọn họ làm việc ta đi xem Nhị bá mẫu!"
Nói xong nàng đến một góc sân, nơi đó vừa vặn có thể nhìn thấy động tĩnh bên sân Lí gia, quan sát một hồi không thấy ai, nàng nghĩ lúc này nên đi qua: "Nương, ta qua bên kia coi Nhị bá mẫu."
Này chân còn chưa kịp bước, Tiểu Mãn gọi lại, "Ngươi vội cái gì, ngày thường không sao, bây giờ thân mình Nhị bá mẫu khó chịu, không lẽ đi tay không?"
Cốc Vũ đã nghĩ qua, "Mang đồ qua còn không phải tiện nghi đám người kia!"
Tiểu Mãn thấy nàng tức giận quá sâu, chỉ vào trán của nàng, "Ta biết ngươi lòng dạ hẹp hòi, ta xào rau xong thừa dịp bếp còn ấm, cá chạch để lại trong nồi hâm, ngươi lấy một chén đi qua cho Nhị bá mẫu."
Cốc Vũ thấy biện pháp tốt, lại có chút lo lắng, "Nhị bá mẫu thân mình khó chịu, có thể ăn cái này sao?"
"Có thể ăn được hay không nói sau, Nhị bá nói Nhị bá mẫu gần đây tâm tính như đứa nhỏ, chắc muốn ăn, dù sao cũng là tâm ý chúng ta, nếu không có thể ăn ngươi liền hỏi Nhị bá mẫu muốn ăn cái gì, chúng ta làm đưa qua là được!"
Nghe thế, Cốc Vũ bưng một chén cá chạch nấu cay đi qua bên kia sân, dọc theo đường đi không nhịn được, lấy tay bốc hai miếng nuốt đi xuống.
Trong viện im ắng, bếp trong phòng lại có khói, Cốc Vũ nhìn cá chạch trong tay, không muốn đi vào, nàng nghĩ hơn phân nửa là Trần thị ở trong phòng bếp, đã nhiều ngày rồi nàng không tới học thêu, càng thanh tịnh. Nghĩ như vậy nàng liền đi vào phòng Nhị bá mẫu.
Hứa thị đang nằm ở trên giường, thời tiết nóng bức nàng còn đắp cái chăn bông thật dày, thấy Cốc Vũ đi vào, "Cốc Vũ, ngươi đã đến rồi?"
Cốc Vũ đem bát trong tay đặt lên bàn cạnh đầu giường, "Nhị bá mẫu, cái này ăn ngon lắm, ngươi ăn thử xem, ta nghe Nhị bá nói khẩu vị ngươi không tốt."
Mắt Hứa thị sáng lên, nơi nào giống khẩu vị không tốt, cũng không cầm đũa, cầm chén lên bắt đầu ăn, cá chạch không lớn, từng miếng từng miếng đều ăn nhai nuốt xuống, Cốc Vũ thấy trợn mắt há hốc mồm.
Thấy cá chạch trong chén từng miếng vơi đi, rất nhanh là thấy đáy, ngay cả này hạt ớt cũng không buông tha, cái bát rỗng tuếch, Hứa thị ăn xong mới nói chuyện, "Ngươi đừng trách, hai ngày nay ta cái gì đều không muốn ăn, ăn cái gì đều ói ra, thế nào vừa thấy thứ này lại thấy ăn ngon, Cốc Vũ ngươi sao làm được món này."
Cốc Vũ sợ Hứa thị biết được là cá chạch lại ói ra, liền bịa ra cái cớ: "Đây là cá đá, ăn tốt lắm, Nhị bá mẫu, ngài không thoải mái nơi nào."
Hứa thị định trả lời, lại ợ một cái, ói ra hai miếng nước miếng, Cốc Vũ trong lòng chợt động, muốn tiến thêm một bước xác nhận.
Hứa thị thở hổn hển một lúc mới nói: "Cũng lạ, ta bị bệnh ngày càng nghiêm trọng, lúc trước chỉ choáng váng đầu, bây giờ cả người vô lực, lại cảm thấy lạnh, không gạt ngươi, Nhị bá ngươi gọi người cúng bái cũng không chuyển tốt, bệnh đến kỳ quái, ăn không vô, có lúc ăn ngon tốt, có lúc không ăn được cái gì hết, vừa khéo muốn ăn chút đồ mặn cay, ngươi liền mang đi lại.”
Cốc Vũ thấy nàng như vậy, thầm nghĩ Nhị bá mẫu tuy là lần đầu tiên, nhưng Lí Hà thị không thể nào không biết, chẳng lẽ nàng không có bước vào phòng này? "Nhị bá mẫu, nãi nãi có qua xem không?"
Hứa thị cười khổ lắc đầu, thở dài một hơi, "Nãi nãi ngươi còn theo ta bực bội, sợ là muốn náo một trận mới tốt, thân mình ta không khoẻ bằng lúc trước, một chút liền mệt rã rời muốn ngủ."
Cốc Vũ đi qua đưa tay nhỏ bé sờ trán Hứa thị, "Nhị bá mẫu ngươi yên tâm, ngươi bệnh không có gì hết."
Hứa thị cho rằng Cốc Vũ trấn an nàng, chỉ nói: "Ngươi cái tiểu hài tử cái gì cũng không hiểu, có bệnh rất quái chung quy là không tốt, thôn trang chúng ta từng xảy ra, đầu tiên là sợ lạnh, tiếp theo là sốt, không cứu sống."
Cốc Vũ xoa eo nhỏ phi phi phi vài tiếng, "Sao có thể nói lung tung, Nhị bá mẫu yên tâm, ta lúc trước cả ngày uống thuốc, thuốc gì ta đều thấy qua, ta cảm thấy không giống như có việc."
Nghe như vậy Hứa thị chỉ cười cười, nói một câu: "Cốc Vũ, nếu còn có cá đá, ngày khác lại cho Nhị bá mẫu một chén, về sau sợ là..."
Cốc Vũ vội đáp: "Được rồi, nếu Nhị bá mẫu thích ăn ta làm mỗi ngày cho ngươi."
Suýt chút nữa Cốc Vũ nói ra, lại sợ Nhị bá mẫu không tin hoặc truy vấn không ngừng, ngẫm lại không nói thì tốt hơn.
Buổi trưa hôm sau Lí Đắc Tuyền về nhà, sắc mặt vui mừng nói chủ nhà là người phúc hậu, cho phép cách hai ba ngày trở về nửa ngày, miến sao không trì hoãn việc là được. Nói xong thấy Cốc Vũ ngây người, Cốc Vũ nhất thời không hiểu Lí Đắc Tuyền nói gì, chỉ nghe hắn nói: "Ai, tiểu thiếu gia cùng tuổi với ngươi, chỉ là cha không có bản lĩnh, người ta ăn mặc chị phí lớn, bảo ta làm cho hắn một cái xe đồ chơi, Cốc Vũ của chúng ta biết chuyện như thế nhưng cái gì cũng không có."
Nếu lấy người so với người chắc tức chết, Cốc Vũ nắm bàn tay nhỏ, cha nàng khẳng định bị kí©h thí©ɧ, nên làm bộ như không thèm để ý nói: "Ta mới không cần xe gì đó đâu, ta có ca vẽ mẫu thêu, còn có tỷ tỷ thêu quần áo mới, chúng ta về sau cái gì đều sẽ có!"
Lí Đắc Tuyền thấy Cốc Vũ nóimột hơi như vậy, bật cười, sờ đầu Cốc Vũ, "Đúng, chúng ta về sau cũng đều sẽ có.”
Tuy ngoài miệng Cốc Vũ nói như vậy, trong lòng không thoải mái, mình tốt xấu gì cũng lớn rồi, tuy chỉ là sống nhờ vào thân thể này, không thể để nhà mình quá mức khốn cùng đi, nhất thời không có biện pháp gì, đành phải so đo, nghĩ thiếu gia chưa từng thấy mặt kia thật biết hưởng thụ, xe ngựa quá lớn đi quá nhanh, hắn làm cái xe dê để chơi, không có gì đáng ngại lại an toàn, thôi thôi, dù sao cha có việc so cái gì cũng tốt, mặc kệ cái khác.
Lí Đắc Tuyền vừa nói xong hai câu liền lấy cái cào đi, Kinh Trập tan học, muốn đi theo, Lí Đắc Tuyền gật gật đầu: "Cũng tốt, mình không thể để Vĩnh Ngọc bá bá ngươi giúp đỡ làm hết việc của chúng ta, cho ngươi vất vả hai ngày.”
Kinh Trập đoạt lấy cái cào trên vai Lí Đắc Tuyền, "Cha nói gì đâu!"
Người đi mãi đến khi trăng lên mới về nhà, ăn cơm chiều Tiểu Mãn nấu, Lí Đắc Tuyền liền đi nghỉ sớm, sáng sớm mai còn phải đi làm. Kinh Trập nhìn Cốc Vũ nháy mắt, Cốc Vũ thấy đi qua, mói biết Kinh Trập đại khái rõ ràng cày ruồng như thế nào, ngay cả cấy mạ cũng biết, hai người trù tính một chút, cười tản ra.
Một đêm không nói chuyện. Ngày kế Lí Đắc Tuyền đi trấn trên, Kinh Trập như cũ đi tư thục, Tiểu Mãn Vương thị lo liệu gia vụ, chỉ có Cốc Vũ tâm thần bất định, thấy Trần Giang Sinh vui vẻ chạy vào, hỏi: "Giang nhi, ngươi không cần coi nhà sao?"
Trần Giang Sinh vẫy ray "Giữa ban ngày coi nhà cái gì, cha mẹ đi vắng ta rảnh muốn chết."
Cốc Vũ thấy hắn như vậy nảy ra chủ ý, "Giang nhi, ngươi qua bên kia sân, nói cha ngươi tìm Nhị bá ta..."
"Nhưng cha ta đi làm ruộng a."
Cốc Vũ trừng mắt, "Ngươi nghe ta nói hết a, ngươi cùng bọn họ nói cha ngươi tìm Nhị bá của ta, chờ Nhị bá đi ra kêu hắn đến chỗ ta, ta có lời muốn nói với Nhị bá của ta."
Trần Giang Sinh quen làm chân chạy việc, nghe Cốc Vũ nói như vậy, hắn liền chạy đi, cũng không hỏi nguyên nhân.
Không lâu Lí Đắc Giang hoang mang rối loạn chạy tới, Trần Giang Sinh chạy phía sau, "Ta đã nói trong nhà không có việc gì!"
Lí Đắc Giang thấy Cốc Vũ êm đẹp ngồi trên ghế, mới thở ra một hơi, "Cốc Vũ, việc gì mà gấp như vậy, ta còn tưởng đã xảy ra chuyện đâu! Cha ngươi không có ở nhà, lúc đi có giao đãi qua, có chuyện gì cứ việc tìm Nhị bá."
Cốc Vũ cười tủm tỉm lắc đầu, "Nhị bá, sự tình gì cũng không có, chỉ là tối qua ta nằm mộng!"
Lí Đắc Giang dở khóc dở cười, "Cốc Vũ, ngươi nằm mơ cũng muốn kêu Nhị bá, này..."
"Ta mơ Nhị bá mẫu sinh tiểu đệ đệ!”
Lí Đắc Giang mặt cứng lại, đột nhiên nhào tới ôm cổ Cốc Vũ, Cốc Vũ đổ một ngụm khí lạnh, Lí Đắc Giang run run hỏi: "Thật sự?"
Cốc Vũ gật đầu. Vương thị đi lại nghe, giật mình vỗ bàn tay, "Nhị ca, nghe Cốc Vũ nói Nhị tẩu lạnh, khẩu vị không tốt, còn lại ói lại mệt mỏi, coi ta hồ đồ như vậy, bây giờ mới suy nghĩ cẩn thận, lúc ta mang thai Hạ Xuyên cũng giống như thế, không chừng Nhị tẩu lần đầu mang thai phản ứng lớn."
Lí Đắc Giang không ngừng run, miệng lặp đi lặp lại: "Đây là thật sự, thật sự, thế nào mới tốt."
Cốc Vũ vội kêu một tiếng, "Nhị bá, còn không mau tìm thầy thuốc khám cho Nhị bá mẫu!"
Một lời làm bừng tỉnh người trong mộng, Lí Đắc Giang chạy vội ra sân.