Bên sân nhà Lí Hà thị xem như yên tĩnh, tuy rằng cũng có việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, tỷ như Trương thị bởi vì Lí Hải đánh nữ nhi, khuê nữ bị ép buộc mấy ngày, giả bệnh khóc gào không chịu vào bếp, cũng may Hứa thị không cùng nàng so đo, đem việc nhà làm. Bởi vậy không xảy ra chuyện lớn, qua vài ngày nguôi giận theo thường lệ xuống ruộng làm việc.
Lí Hà thị xem ở trong mắt, cảm thấy cả nhà như vậy là hoà thuận, chỉ là cô dâu mới cưới của Lão Tứ không vừa mắt nàng, gần đây còn đi qua sân bên kia, nói là đi học thêu, còn không phải là đi dạo, tính từ ngày vào cửa cũng không ngắn, nhưng vẫn cho mình là cô dâu mới cưới không làm gì hết, Lí Hà thị có chút hối hận, nghĩ lúc trước Lão Tứ bị người che mắt, cưới nàng dâu như vậy trở về, không thuận mắt lại không dùng được, hơn nữa nhà mẹ đẻ lại ở một thôn trang gần đó, sợ nếu nháo lên mình cũng không tốt gì, chỉ có thể nhịn xuống. Uất khí này chỉ có thể phát ra với vợ lão Nhị, xem bộ dáng nàng kia biết vâng lời chỉ chịu đựng! Ai kêu nàng không sinh được con trai!
Người đến trong viện, màng theo một cái rổ, "Nương”
Lí Hà thị thấy người đến mới bật cười, khuê nữ Nguyệt Nga là người có hiểu biết, lúc trước gả đi lão nhân ma quỷ kia còn không đồng ý, nói là thanh danh không tốt lắm, thanh danh với không thanh danh, không phải hết thảy Liễu Bá Tử sống như vậy sao. Mỗi lần khuê nữ tới cửa đều mang theo này nọ đến, "Nguyệt Nga, sao rảnh tới đây, gần đến lúc cấy mạ rồi."
Nguyệt Nga mò trong rổ trúc, lấy ra hai bao điểm tâm và nửa miếng thịt, đưa tới tay Lí Hà thị, đi lại nói nhỏ: "Nương, ta hỏi thăm qua, năm nay hội dâng hương tháng năm mở, còn có nhớ hay không lần trước chúng ta nói chuyện, ta nóng vội luôn nhớ, không phải đã tới rồi sao?"
Lí Hà thị tiếp nhận này nọ, đong đo phân lượng, vừa lòng nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Ngươi là nói hội dâng hương tháng năm mở? Cũng sắp tới rồi sao?" Vừa nói vừa kéo Nguyệt Nga vào phòng, giương giọng kêu một câu: "Lão nhị gia, nấu thêm một nắm gạo, Nguyệt Nga đến nhà."
Hứa thị ở trong bếp dạ, Lí Hà thị mới đóng cửa lại, bình tĩnh kéo Nguyệt Nga, "Ngươi nói thật?"
Nguyệt Nga hối hả nói, "Nương, hội dâng hương tháng năm bắt đầu, bây giờ đã tháng tư rồi, ta nghĩ đi lại chờ ngươi quyết định đâu."
Lí Hà thị thở dài, sắc mặt u ám dưới ánh sáng yếu ớt không thấy rõ, nhưng giọng nói đậy do dự, "Nguyệt Nga, trong lòng ta thật sự không nỡ, ngươi nói thật chính là vấn đề ở lão Nhị sao, hai năm qua rồi, ta cuối cùng cảm thấy thực xin lỗi hắn, trong lòng không dễ chịu."
Nguyệt Nga đặt tay lên bả vai Lí Hà thị, đè thấp thanh âm nói: "Nương, chuyện này ta thấy được rõ hơn, ngươi ngẫm lại, nếu lão Nhị không có gì, vì sao nhiều năm như vậy cũng không có con, huống hồ ngươi nhìn thái độ của lão Nhị, mỗi lần ngươi nói muốn nạp thϊếp cho hắn, lão nhị đều sinh khí với ngươi, thương vợ nhưng chưa thấy ai thương vợ như vậy, qua hai năm rồi không có con, ngươi nói mặt lão Nhị để vào đâu? Theo ta hay là thừa dịp năm nay, kêu vợ lão Nhị đi thử xem, không cần để lộ tiếng gió, vạn nhất thật sự thành sự chính là chuyện cực tốt, người bên ngoài tất nhiên là không biết.”
Lí Hà thị còn do dự, "Đến hội dâng hương đều là đàn ông, ai biết là hạng người gì, nuôi con người khác ta thấy không hay, vạn nhất người nếu tìm tới cửa thì sao?"
Nguyệt Nga cười một tiếng, lắc khăn trong tay, "Nương a, hội dâng hương cũng không phải một lúc a, ngươi ngẫm lại, không phải là hội dâng hương sao, đến lúc đó để vợ lão Nhị đi, buổi tối khuya không nhìn thấy, đến lúc đó châm một nén nhang, người đến, nhà lão Nhị không phải người mù, đến lúc đó là có thể tuỳ nghi, không hợp ý thì để cho hắn đi, nếu hợp ý thì việc xong, Liễu Bá chúng ta có nhiều phiến liễu như vậy, ai cũng nhìn không thấy, lại nói ngưởi ra vào đều có quy củ, chuyện tìm tới cửa chắc chắn là không có người dám làm."
Lí Hà thị ẩn ẩn thở dài một hơi.
Nguyệt Nga càng nghĩ càng thêm chu toàn, "Đi theo vợ lão Nhị bắt đứa trẻ phải là mồm miệng nhanh nhảu mới được, vạn nhất nói ra sẽ không tốt lắm, người kia ở Lâm thôn chúng ta, dẫn theo một đứa trẻ trở về, đứa trẻ kia bị người lớn chọc ghẹo mắng chửi, nghe nói kia nàng dâu không mặt mũi gặp người, thắt cổ chết, thật tội."
Lí Hà thị chậc chậc vài tiếng, "Lợi hại như vậy? Còn đứa nhỏ sao?"
"Nương, là cầu con, dĩ nhiên muốn tiểu hài tử, nhưng không quan trọng, ta lần trước đã có chủ ý, ta thấy Cốc Vũ thân cận với Nhị bá mẫu nàng, đến lúc đó đã nói để nàng đi theo Nhị bá mẫu nàng qua nhà ta chơi vài ngày, đến lúc đó ai biết tình huống gì."
Lí Hà thị vừa nghe đến nói Cốc Vũ liền cau mày, "Nàng cùng vị kia rất thân!"
Nguyệt Nga vỗ lưng Lí Hà thị, "Nương, nàng là một tiểu hài tử không cần cùng nàng so đo, lại nói lão Nhị có con là trọng yếu nhất, lần trước ta cũng xem qua, sợ là không có gì vấn đề, đứa nhỏ miệng cũng nhanh, ta gài nửa ngày cũng moi không ra lời của nàng."
Lí Hà thị vẫn không vui, than thở nói: "Muốn dùng người, kêu Lập Thu đi là không xong."
Nguyệt Nga vội xua tay, không biết miệng ăn cái gì phốc phun ra, dính vào tường đất, lại bắt tay vói vào miệng xỉa răng, "Nương, ngàn vạn lần đừng, ngươi ngẫm lại vợ Lí Hải để Lập Thu đi sao, cứ cho là đi, lúc trở lại còn không phải nói khắp nơi, mặc dù không nói, nàng biết nhược điểm này, ngày sau nếu khơi mào thị phi ngươi muốn ngăn nàng chỉ sợ cũng không được."
Lí Hà thị cau mày suy nghĩ, miệng nhếch lên, "Ai biết bên kia thế nào, ta thật sự là không yên tâm!"
Nguyệt Nga khuyên giải an ủi vài câu, rồi hỏi đến cùng làm sao bây giờ, loại chuyện này khó mà nói, vẫn nên đi thăm dò thử trước, nếu không phản đối thì cho Lí Hà thị đi nói, nếu Hứa thị đồng ý, đến lúc đó nói cùng Lí Đắc Giang, xong có thể bắt đầu tiến hành, Cốc Vũ bên kia không cần phải xen vào.
Hai người nghĩ tự cho là thỏa đáng, liền theo kế hoạch mà làm, Nguyệt Nga vào bếp, vuằ nói thử nàng vừa quan sát thần sắc của nàng, tiếp theo tìm cớ tìm Lí Hà thị nói.
Lí Hà thị nghe Nguyệt Nga trở về nói lại, Lí Hà thị không vừa ý, "Thật đáng giận, nếu không phải lão Nhị có tật xấu, loại này nữ nhân ta đã sớm đuổi ra cửa."
Trong lời nói, tựa hồ đã nhận định vấn đề ở Lí Đắc Giang.
Việc này không nên chậm trễ, thừa dịp ít người ở trong nhà, Lí Hà thị đem Hứa thị gọi vào trong phòng, Hứa thị đã lâu không thấy vẻ mặt Lí Hà thị ôn hoà như vậy làm bản thân có chút không thích ứng, chỉ vâng dạ đáp lời: "Nương có chuyện gì nói ở đây cũng giống nhau, bọn họ xuống ruộng sắp trở lại rồi."
Nguyệt Nga đoạt lấy nồi xẻng, "Được rồi được rồi, ngươi chiếu cố cả ngày, nương có chuyện cùng ngươi nói, nơi này có ta."
Một khi đã như vậy, Hứa thị cởi tạp dề xuống, theo Lí Hà thị vào nhà chính, Nguyệt Nga thăm dò nhìn bên kia cười, bận bịu nấu cơm trưa. Nàng cân nhắc tự bản thân đến một lần, sự tình bên này liền thành, lúc trước mình gả đi Liễu Bá Tử, người ngoài đều nói bên kia tuy không giàu có gì, cũng được tài vật như người ta, người trong nhà coi thấp nàng, cùng Ngọc Nga mỗi lần trở về nhà, lúc nào mình không mang bao lớn bao nhỏ gì đó, Ngọc Nga tuy rằng gả ở trấn trên, nhưng cũng nhờ mình tiếp tế, trong nhà này lời ra lời vào còn không phải nói Ngọc Nga tốt! Ngày do chính mình qua, thấy tốt lại không thể làm cơm ăn, nếu mình làm xong việc này, ít nhất lúc về nhà mẹ đẻ, bọn họ sẽ xem trọng mình hơn, cuộc sống không phải là kiên cường tranh nhau sao? Nguyệt Nga vừa nấu đồ ăn vừa nghĩ, đánh giá đến lúc đó lão Nhị còn muốn tới cửa cảm tạ mình.
Nghĩ như vậy nên cao hứng đến cười ra tiếng, lại nghe thấy thanh âm của cây đập vào cửa vang lên, rồi tiếng khóc truyền đến, thầm kêu một tiếng, không tốt!
Lí Hà thị đã lao tới, giày đều không kịp mang, giẫm dưới chân, xoa thắt lưng mắng, "Là tốt là xấu ngươi nói một tiếng a, mọi chuyện ta suy nghĩ cho các ngươi, kết quả là người xấu cũng làm luôn còn không đổi được một lời hay!"
Hứa thị không biết làm gì trong phòng, cửa khép chặt không ra.
Lí Hà thị giận, lúc vô lý còn có thể điêu ngoa ba phần, lúc này là nàng tự cho là chính mình có lý, càng chửi bậy mười phần: "Ngươi nói một chút, a! Chính ngươi nói, chúng ta có bạc đãi ngươi hay không, nếu không thì như Nguyệt Nga nói, nhiều năm như vậy một đứa con cũng sinh không xong sao? Một khi đã như vậy, ta coi như là khai sáng, không cho các ngươi tuyệt con cháu, cái này cũng chưa tính, ngươi còn muốn như thế nào?”
Vừa mắng vài câu trong viện người đã trở lại, Lí Đắc Giang thấy thế, bực bội: "Nương, đang tốt lành lại náo cái gì!"
Lí Hà thị càng giận hơn: "Ta ầm ĩ cái gì mà nói ta làm ầm ĩ, thật là nuôi bạch nhãn lang!" Nói xong bắt đầu khóc kể, Nguyệt Nga khuyên nhủ.
Lí Đắc Giang vào phòng, thấy Hứa thị ngồi ở trên giường yên lặng rơi lệ, thần sắc sửng sốt hoảng hốt, hỏi nửa ngày, Hứa thị không há mồm, đến khi Lí Đắc Giang nói muốn đi ra ngoài hỏi rõ ràng, Hứa thị mới bật ra một câu nói, "Nương bảo ta đi Liễu Bá Tử hội dâng hương!"
Lí Đắc Giang ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì, Hứa thị thở dài một tiếng: "Giang ca, duyên phận chúng ta có lẽ hết, ta cũng không oán ngươi, nếu thật là nương muốn buộc ta đi chỗ đó, ta liền thu thập này nọ trở về thôi, thật sự sống không được, cũng còn có thể làm ni cô!"
Lí Đắc Giang giống như bị đánh mông, hắn không thể nghĩ được sao mẹ ruột của mình có thể làm ra chuyện như vậy, dù Lí Đắc Giang là người nói một không hai, giờ phút này không khỏi do dự, hắn chưa từng nghĩ tới chuyện không có con có khả năng là tật của mình, tuy hắn không muốn tin, nhưng là vạn nhất thì sao?
Hứa thị trong lòng có đủ mọi tư vị ngượng ngùng tức giận ủy khuất đồng loạt dâng lên, Lí Đắc Giang là tự trách áy náy hơn nữa không cam lòng, ai cũng không nói chuyện, trong phòng yên tĩnh đáng sợ, chỉ có ngoài phòng thanh âm chói tai của Lí Hà thị bất chợt truyền đến.