Dạy xong tám thanh mẫu này, Thị Hoài Minh lại hỏi Trân Trân: "Biết chữ số Ả Rập không?"
Trân Trân nghe không hiểu: "Ả. . . . . . Ả Rập?"
Thị Hoài Minh cầm bút viết lên trên cuốn vở "123": "Chính là mấy con số này."
Ờm, Trân Trân nhìn vở nói: "Biết, cũng biết tính sổ."
Bởi vì phải đi họp chợ bán đồ, thường xuyên tiếp xúc với sổ sách, một số phép tính cộng từ đơn giản cô đều biết.
Thị Hoài Minh gật đầu: "Biết dùng phép nhân tính sổ sách không?"
Trân Trân lắc đầu: "Cái này thì lại không biết."
Thị Hoài Minh hiểu rõ rồi, đứng lên nói: "Giờ anh phải lên lớp, em học thuộc hết những thứ học hôm nay, củng cố những thứ đã học ngày hôm qua lại một chút. Đợi tối anh về sẽ dạy nội dung mới cho em."
Trân Trân đứng lên theo anh: "Được."
Thị Hoài Minh: "Không cần tiễn anh, chuyên tâm học tập đi."
Trân Trân liền không tiễn anh ra ngoài nữa.
Sau khi Thị Hoài Minh ra khỏi phòng thì cô ngồi lại trên ghế.
Dựa theo lời Thị Hoài Minh nói, cô tập trung chú ý, nghiêm túc chép chữ cái.
Chép mệt rồi thì Trân Trân sẽ đứng lên, hoạt động cơ thể một lúc.
Bắt đầu chỉ là hoạt động trong phòng, sau đó sẽ ra bên ngoài đi một vòng.
Lần này mới vừa đi một vòng bên ngoài xong chợt nghe thấy có gì đó cào cào vào cửa.
Trân Trân ngớ ra một hồi, đi tới sau cửa, lên tiếng hỏi: "Ai đó?"
Nghe được âm thanh, tiếng cào cửa bên ngoài càng lớn hơn chút.
Tiện đà truyền đến hai tiếng: "Gâu gâu."
Đoán là Đại Bạch đến rồi.
Trân Trân mở cửa ra, quả nhiên thấy Đại Bạch ở ngoài cửa.
Con chó này nhìn ngốc ngốc, không ngờ nó lại còn biết cô ở nhà.
Đại Bạch thấy được Trân Trân thì hưng phấn bay nhảy như vũ công.
Nhảy xong đi tới bên cạnh Trân Trân, dùng cái đầu lông lá quẹt lên chân cô.
Trân Trân không chịu được loại lông xù này mê hoặc, cúi người xuống dùng tay sờ sờ đầu nó.
Trân Trân hỏi Đại Bạch: "Không phải mày lại tới xin ăn đó chứ?"
Đại Bạch tiếp tục cọ vào lòng bàn tay của cô, cọ đến đặc biệt nhiệt tình, đặc biệt dốc sức.
Trân Trân cười rồi nói: "Cơm buổi trưa đã ăn hết rồi không còn cho mày, có điều còn chút vỏ khoai tây và lá rau cần, nếu không tao nấu cho mày ăn nhé?"
Đại Bạch tất nhiên không thể nói chuyện.
Trân Trân thẳng lưng lên, trực tiếp đi về phía nhà bếp.
Cô lấy vỏ khoai tây và lá rau cần lúc trưa làm cơm còn dư ra rửa sạch rồi bỏ vào trong nồi, lại cho thêm một ít gạo lức.
Lúc nấu, Trân Trân ngồi ở bên cạnh nói chuyện cùng Đại Bạch.
Cô vuốt đầu Đại Bạch, giống như là nói chuyện với người ta, âm thanh nhỏ mà chậm rãi: "Đại Bạch, sống ở trong thành phố cũng không dễ dàng chút nào, cái gì cũng phải cần tiền, còn thiếu thở dốc cũng phải cần tiền, nếu không có anh ba, tao ở đây vài này thì đã trực tiếp chết đói rồi, ngay cả mày cũng không bằng."
"Vẫn là anh ba lợi hại, dù là nông thôn hay là đang trong thành phố đều có thể sống tốt như thế."
"Anh ba nói đúng, tao không thể luôn muốn về quê sống được, muốn làm cơm rồi lại muốn trồng rau, muốn trồng rau rồi lại muốn nuôi gà. Tao phải học tập thật tốt, sau khi có văn hóa mới có thể thích ứng được cuộc sống trong thành phố."
Lập tức nói thêm: "Đại Bạch, mày nói xem, rồi một ngày nào đó tao có thể giống như chị dâu Lý Sảng không?"
Đại Bạch: "Gâu!"
Trân Trân bật cười: "Cám ơn mày."
Đại Bạch lè lưỡi nhìn cô, nghiêng đầu chó một chút.
Trân Trân cười đến càng vui vẻ, dùng sức xoa nhẹ đầu chó Đại Bạch mấy lần.
Xoa đầu chó xong, dây thần kinh trong đầu cô bỗng nhiên thắt lại một cái, ý thức được mình đang lãng phí thời gian, Trân Trân liền vội vàng đứng lên, trở về phòng ngồi xuống tiếp tục chép chữ cái.
Đại Bạch theo cô cùng đi vào trong phòng, chân trước cuộn lại, nằm nhoài bên cạnh bàn viết chữ đung đưa cái đuôi.
Trân Trân chép xong nửa tờ giấy, lại vội vã đi nhà bếp.
Muốn đem đồ đã nấu lúc nãy vớt ra lại phát hiện trong nhà không có bát cho chó ăn.
Cô thả cái muôi xuống, nhìn Đại Bạch đi theo bên cạnh mình, hỏi: "Mày có bát ăn của mình không?"
Đại Bạch gâu một tiếng liền chạy ra bên ngoài.
Trân Trân hiểu ngầm, xới đồ ăn nấu xong đặt vào trong bát rồi bưng bát đi ra ngoài cùng Đại Bạch.
Đại Bạch dẫn cô tới ổ chó của mình.
Trân Trân đổ đổ ăn vào bát chó của nó, sờ sờ đầu của nó rồi nói: "Khá nóng đó, mày ăn từ từ, tao đi về trước."
Nói xong cô không ở lại nữa, về đến nhà tiếp tục đi vào trong phòng học chữ cái mới.
Chép và học thuộc xong tám chữ mẫu.
Trân Trân tự kiểm tra mình, lại viết chính tả một lần, lúc này mới thở ra một hơi, để bút xuống.
Thần kinh không còn căng thẳng nữa, cô hát một bài hát cách mạng rồi đi nhà bếp làm cơm.
Lúc làm cơm là thời gian tự tại nhất.
Trước tiên Trân Trân dùng nồi ống tròn nấu cháo. Lúc nấu cháo cô cũng không rảnh rỗi, dùng bột mì nhồi thành bột.
Sau khi nhồi thành bột thì lột mấy cây hành lá rồi cắt nhuyễn, thêm dầu và muối trộn đều.
Mang bột đã nhồi và hành đã cắt xong để trên bàn.