Trân Trân ở bên cạnh nghiêm túc lắng nghe, cũng nghiêm túc quan sát.
Nhìn than nắm cháy thành công, Thị Hoài Minh lại lục tục thêm vào than nắm mới lên phía trên.
Thêm than nắm xong thì bỏ kìm sắt xuống đi hứng nước, lấy nồi nước bằng nhôm hình dạng như chiếc thùng đã hứng được một nửa đặt phía trên lò.
Cái lò cứ vậy đã cháy lên rồi.
Thị Hoài Minh lại xử lý cửa lò một chút: "Lúc không dùng thì đóng cửa lò lại một chút, tích trữ lửa than, nước này đến sáng mai là nóng, có thể trực tiếp dùng để rửa mặt, cũng không cần phải nấu nước nóng nữa."
Những thứ như thổi lửa nấu cơm là cái Trân Trân am hiểu nhất.
Cô cảm giác mình đã học xong, hướng về phía Thị Hoài Minh gật đầu: "Em biết rồi."
Thị Hoài Minh đi mở cửa sổ ra một ít, nói tiếp: "Nếu như buổi tối đốt lò thì tốt nhất là phải để hé cửa sổ, nếu không ở trạng thái không thông gió sẽ bị ngộ độc."
Trân Trân hơi sợ: "Đốt cái này còn có thể bị ngộ độc?"
Thị Hoài Minh gật đầu: "Cho nên chú ý một chút cho thỏa đáng."
Trân Trân nhớ kỹ hết, nghĩ thầm sống trong thành phố thật không dễ dàng.
Thị Hoài Minh dạy những cái này xong, lại nói với Trân Trân: "Em muốn làm thì làm, không muốn làm thì đi nhà ăn mua cơm về ăn, hoặc là trực tiếp đến nhà ăn ăn. Hiện tại tinh lực của em chủ yếu phải đặt trên chuyện học hành, không thể quá phân tâm."
Trân Trân bày tỏ thái độ: "Em biết rồi, sẽ không ảnh hưởng đến việc học tập."
Thị Hoài Minh không còn chuyện gì khác muốn dặn dò, gọi Trân Trân: "Đi tắm một cái rồi ngủ sớm một chút đi."
Trân Trân không chậm trễ nữa, dành thời gian đi rửa mặt.
Nhưng rửa mặt xong trở lại trong phòng ngủ, cô không có đi ngủ ngay.
Đồ hôm nay cô và Lý Sảng mua ở cửa hàng bách hóa đều bị Thị Hoài Minh cầm về, toàn bộ đặt ở trên bàn của cô.
Trân Trân ngồi ở bên cạnh bàn suy nghĩ về những thứ đồ này.
Cô thấy cái gì cũng đều mới mẻ liền cầm mỗi món đồ nghiên cứu một chút.
Từ trong túi giấy vàng nhỏ lấy ra một miếng đai vệ sinh, nhìn hình dạng đai vệ sinh nhớ tới lời Lý Sảng nói với cô, Trân Trân ngại ngùng bỏ đai vệ sinh vào lại túi giấy vàng.
Những thứ đồ khác sau khi xem xong đều bỏ vào trong ngăn kéo, trên bàn còn sót lại một bình cao Tuyết Hoa.
Trân Trân cầm lấy cao Tuyết Hoa, cẩn thận vặn nắp bình ra, sau đó đưa lên bên mũi ngửi một cái.
Quả nhiên như Lý Sảng nói, rất thơm.
Ngửi thấy mùi này, tâm trạng cũng theo đó mà thoải mái.
Trân Trân nhìn cao Tuyết Hoa trăng trắng trong bình, có chút không nỡ dùng.
Tập trung nhìn một hồi lâu, cô mới hít một hơi thật sâu, vươn ngón tay quẹt một chút trong đó.
Cô nhìn vào gương, bôi một chút cao Tuyết Hoa này lên trên mặt, chậm rãi xoa đều.
Bôi mặt xong thì trong lòng bàn tay cũng rất thơm, Trân Trân lại lấy lòng bàn tay xoa lên mu hai bàn tay.
Bởi vì lúc cô ở nông thôn, phần lớn thời gian đều là ra chợ mở hàng bán đồ, thời gian đi ra đồng làm nông không nhiều, cho nên hai tay cô không có thô ráp lắm.
Hiện tại có mùi thơm nên mềm mềm thơm thơm.
Xoa cao Tuyết Hoa xong, tâm trạng Trân Trân rất tốt.
Cô vặn bình cao Tuyết Hoa lại, cũng cẩn thận để vào trong ngăn kéo.
Lại giường nằm xuống rồi kéo đèn, nằm ở trên giường từ từ chớp mắt, nhớ lại chuyện đã trải qua trong ngày hôm nay, phảng phất còn có cảm giác như đang nằm mơ một giấc mơ đẹp, thật sự là vô cùng không chân thực.
Trân Trân ngủ trong cảm giác không chân thực.
Sau khi ngủ, trong mơ không có những thứ khác, tất cả đều chuyện mua đồ ở cửa hàng bách hóa hôm nay.
Sáng sớm lúc thức dậy, ở trong đầu vẫn còn mấy cái bóng bay tới bay lui.
Tỉnh táo xong mới rời giường, Trân Trân mặc quần áo xong mở cửa phòng, vừa vặn đυ.ng phải Thị Hoài Minh đang đi ra ngoài.
Thị Hoài Minh nói với cô: "Giờ anh đi huấn luyện, huấn luyện xong trở về ăn sáng."
Trân Trân lên tiếng trả lời: "Anh ba, anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh."
Thị Hoài Minh tiếp tục đi ra ngoài: "Trong nhà chỉ có gạo và mì, sợ là không làm được cái gì, hay là đi nhà ăn mua đi, bây giờ em có thể tìm được đường đến nhà ăn không?"
Trân Trân gật đầu: "Có thể tìm được, em đã nhớ kỹ."