Chương 3: Gửi Thư 3

Chung Mẫn Phân hít mũi một cái rồi đi múc nước rửa rau, "Con cũng đừng nói trước không lấy chồng, mẹ tìm bà mai xem thử trước, nếu như gặp được người thích hợp, mẹ sẽ gả ngay, không gặp được mẹ sẽ đợi tiếp."

Trân Trân vẫn từ chối, "Con cũng không muốn đến xem."

Chung Mẫn Phân đặt rau đã rửa sạch lên trên bàn.

Bà nhìn về phía Trân Trân, mi tâm nhíu lại, "Trân Trân, đã rút quân hết rồi, Hoài Minh không về được đâu."

Trân Trân cố kéo khóe miệng, viền mắt ươn ướt, ngẩng đầu nhìn về phía Chung Mẫn Phân nói: "Mẹ, con sống với mẹ không được sao?"

Chung Mẫn Phân nghe vậy viền mắt cũng ướt.

Bà giơ ống tay áo lên lau mắt một phen nói: "Quên đi, không nói nữa, trước tiên nấu cơm đi."

Trân Trân hít mũi tiếp tục cắt thịt muối.

Toàn bộ thịt muối đã cắt xong, đặt ở trong tô ngâm nở.

Cô xoay người múc gạo trong lu gạo, đổ vào trong mẹt sàn trấu ra ngoài, lại nhặt hạt cát ra.

Sau khi sàn gạo xong cũng đặt vào trong thau cơm ngâm một lát, sau đó cùng bỏ vào nồi nấu chung với thịt.

Khi cơm gần chín thì bỏ cải xanh vào xào.

Cải xanh cũng cắt nát, dầu nóng bỏ vào trong nồi một lát là mềm nhũn, lại thả một ít muối.

Cải xanh chín thì lấy ra, cơm cũng vừa chín tới.

Trộn cải xanh vào trong cơm xốc lên, đợi thêm một hồi.

Chờ một lát sau, Trân Trân lại xào phần cải xanh còn dư lại.



Không có gia vị gì, vẫn xào thanh đạm, múc vào dĩa mang lên bàn, bỏ chung với dưa muối và củ cải khô.

Mùi thơm bay ra phòng bếp, chợt nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng: "Oa, ngày hôm nay nấu gì vậy? Thơm quá!"

Trân Trân và Chung Mẫn Phân còn chưa lên tiếng, những người khác trong nhà đã trở về.

Những người khác này chính là một nhà bốn người nhà anh cả —— Anh cả - Thị Hoài Chung và vợ anh ta - Trần Thanh Mai, cùng với con gái của bọn họ - Thị Đan Linh, còn có con trai - Thị Hưng Quốc, cũng chính là cháu trai cháu gái của Trân Trân.

Chưa vào cửa đã nghe tiếng, là cháu gái Thị Đan Linh.

Lúc bọn họ tiến vào phòng bếp, Trân Trân đang móc mỡ heo từ trong bình tráng men.

Trân Trân cười nói: "Ngày hôm nay ăn cơm thịt muối."

Nắp xoong mở ra, mùi thịt muối rau cơm thơm lừng trong nháy mắt đầy tràn cả căn nhà, đến Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai cũng không nhịn được nuốt nước miếng một cái. Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc càng thèm không chịu được, trực tiếp sáp đến bên nồi.

Thấy Trân Trân trộn mỡ heo vào trong cơm, Thị Hưng Quốc nuốt nước miếng hỏi: "Thím, sao hôm nay ăn ngon vậy?"

Trân Trân trộn cơm nói: "Hôm nay là lập đông."

Khó trách, đón lập đông.

Thời đại này, cũng chỉ có đón lễ thì mới ăn ngon một chút.

Món cơm thịt mùi này rất thơm, trông rất hấp dẫn, vào miệng thơm mềm tươi mặn đủ cả.

Thỉnh thoảng ăn ngon một bữa như vậy, thỏa mãn hơn nửa năm.

Thị Đan Linh và Thị Hưng Quốc vừa kề bên nồi vừa nhìn chằm chằm cơm trong nồi.

Chờ Trân Trân trộn mỡ heo vào cơm múc ra chén, hai đứa vội vàng đến bưng chén vào bàn.

Cặp sách cũng chưa thả xuống, rửa tay sạch sẽ ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.



Trần Thanh Mai cầm đũa, cười nói: "Trân Trân, tay nghề nấu cơm của em, ngang với bếp trưởng trong thị trấn đấy."

Cơm chín cứng mềm vừa vặn, không có một lượng nước dư thừa lượng, cũng sẽ không nhai trong miệng cứng ngắc.

Thị Đan Linh ở bên cạnh gật đầu như giã tỏi, phụ họa nói: "Thím nấu cơm cực kỳ ngon."

Trân Trân gắp trên một miếng cải xanh bỏ vào trong chén cô bé, "Vậy thì ăn nhiều một chút."

Trong cơm có thịt có rau, ăn khô khan cũng có thể ăn hai chén lớn.

Thị Đan Linh hà miệng nuốt một ngụm lớn xuống, con mắt trong nháy mắt cong thành hình trăng khuyết.

Cô bé và em trai Thị Hưng Quốc ăn như hùm như sói, Thị Hoài Chung và Trần Thanh Mai ăn cũng không chậm.

Chung Mẫn Phân và Trân Trân ăn không nhanh không chậm.

Trong lòng Chung mẫn Phân có tâm sự, ở trên bàn cơm cũng không nói nhiều.

Đợi cơm nước xong xuôi, chỉ còn một mình Trần Thanh Mai ở trong phòng bếp rửa chén, bà mới lên tiếng nói chuyện, nói với Trần Thanh Mai: "Mẹ muốn tìm bà mai cho Trân Trân xem xét đối tượng, để nó tái giá, nó không muốn, con khuyên nhủ nó giúp mẹ đi."

Hai năm nay Chung Mẫn Phân vẫn có ý nghĩ này, Trần Thanh Mai biết.

Chung Mẫn Phân vẫn luôn không nói ra, có lẽ trong lòng vẫn còn có một chút ảo tưởng, cảm thấy Thị Hoài Minh có khả năng chưa chết. Nhưng bây giờ bộ đội rút quân toàn bộ, chút ảo tưởng còn sót lại trong lòng cũng không còn.

Cho nên, bà mới nói ra ý nghĩ này.

Bà là mẹ chồng, bà không nói thả người, Trân Trân cũng không tiện đi, dù sao Thị Hoài Minh sống chết không rõ ràng.

Nếu như bà nhận định Thị Hoài Minh chưa chết, vậy Trân Trân không ly hôn thì không có cách nào tái giá.

Quả phụ mà lại không phải quả phụ, người ta cũng không có cách nào cưới được.