Việc Thị Hoài Minh chẳng những không chết mà còn lên làm sĩ quan nhanh chóng truyền đi khắp thôn trấn, tin đồn liên quan tới Thị Hoài Minh có thể sẽ ly hôn với Trân Trân cũng tiện thể truyền đến trong lỗ tai của mọi người.
Cũng không biết ai đầu têu, tóm lại lời đồn không cần chứng cứ rõ ràng, tin đồn thất thiệt như vậy rất là nhiều.
Lúc đầu những người còn hâm mộ ghen ghét Trân Trân kia nghe được những lời nói bóng gió này, sau đó lại nhìn thấy Trân Trân, trong vẻ mặt luôn toát ra một chút đồng tình.
Đương nhiên, bên dưới lớp đồng tình còn cất giấu chờ mong tin đồn trở thành sự thật.
Trân Trân không vì chuyện này mà lo nghĩ bất an.
Cô vẫn không tim không phổi giống như lời nói của Hồng Mai, mỗi ngày nên làm cái gì làm cái gì.
So với những gì trải qua trong năm năm qua, hiện tại chút tin đồn ấy quả thực cũng không ảnh hưởng gì tới cô.
Nhìn như không tim không phổi lại trôi qua mấy ngày, Trân Trân sắp xếp một ngày nhàn rỗi, trở về nhà mẹ đẻ.
Lúc này về nhà ngoại khác biệt với quá khứ, tất cả mọi người nhà mẹ đẻ đối xử với cô đều vô cùng nhiệt tình.
Nguyên nhân tất nhiên không khác gì, đều là bởi vì Thị Hoài Minh làm cán bộ.
Nhưng bản thân Trân Trân cảm thấy chột dạ.
Cô nói với người trong nhà: "Còn không biết như thế nào đâu."
Anh cả cô nghe cô nói vậy thì hỏi: "Chẳng lẽ những tin đồn lan truyền bên ngoài là thật? Thị Hoài Minh muốn ly hôn với em? Nó nói rõ ràng ở trong thư à?"
Như thế thì không có.
Trân Trân liền vội vàng lắc đầu, "Anh ấy không đề cập những chuyện này ở trong thứ."
Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, anh hai cô còn nói: "Nếu như Thị Hoài Minh thật sự đề nghị ly hôn, vậy nó chính là Trần Thế Mỹ của xã hội mới! Trân Trân, em và nó kết hôn năm năm, chờ nó năm năm, nó nói ly hôn thì ly, dựa vào cái gì?"
Chị dâu hai của cô lên tiếng tán đồng, "Đúng rồi! Cậu ta lên như diều gặp gió thì có thể nói ly hôn thì ly à? Trân Trân, cho dù Thị Hoài Minh thật sự muốn ly hôn với em thì em cũng tuyệt đối đừng đồng ý! Phải bám lấy cậu ta cả một đời!"
Chị dâu cả nghĩ kế, "Trân Trân, mẹ chồng em không phải thích em sao, em liền để mẹ chồng em làm chỗ dựa cho em. Chỉ cần mẹ chồng em đứng ở phía em thì Thị Hoài Minh sẽ không thể không nghe lời mẹ cậu ta được."
"Em lại cố gắng một chút sinh cho cậu ta mấy đứa con trai, dùng đứa nhỏ trói chặt cậu ta thì đời này liền ổn thỏa."
...
Cha mẹ Trân Trân không còn nữa, nhà mẹ đẻ chỉ có hai nhà anh cả và anh hai cô.
Bọn họ đưa ra cho Trân Trân rất nhiều ý kiến, dạy cô rất nhiều phương pháp bám lấy Thị Hoài Minh.
Trân Trân vừa nghe vừa gật đầu, nhưng không lên tiếng nói cái gì.
Người đều có việc, cơm nước xong xuôi cô cũng không ở nhà mẹ đẻ thêm.
Trên đường trở về, cơn gió lạnh thổi qua, cô cúi đầu, trong đầu đều là lời nói của vợ chồng anh chị.
Nghĩ đi nghĩ lại lại lắc lắc đầu, gạt những lời nói này ra khỏi đầu cho gió bấc gào thét cuốn đi.
Đi được gần một nửa lộ trình, Trân Trân đυ.ng phải thầy Tiết cùng thôn.
Thầy Tiết tên là Tiết Phàm, là giáo viên của trường tiểu học Bạch Vân thuộc đại đội Bạch Vân, nhỏ hơn Trân Trân hai tuổi.
Anh ta đánh xe lừa, cùng Trân Trân chào hỏi, bảo cô: "Chị dâu ba, lên xe đi, cho chị đi nhờ đoạn đường."
Đều là hàng xóm láng giềng với nhau, Trân Trân không khách khí với anh ta, nói cảm ơn rồi sau đó ngồi xuống phía sau xe lừa.
Tiết Phàm đánh xe lừa nói chuyện với Trân Trân, hỏi cô: "Nghe nói anh ba viết thư trở về, làm tới cán bộ cấp chính đoàn rồi."
Trân Trân gật gật đầu, đáp: "Đúng vậy."
Tiết Phàm nhìn về phía trước, "Từ nhỏ anh ba đã có nhiều ý tưởng, không giống những người khác, em liền biết anh ấy sẽ là người làm nên đại sự. Nếu không phải anh ấy sinh ra ở trong thôn nhỏ của chúng ta thì càng có tương lai hơn nữa."
Nhớ tới Thị Hoài Minh trong trí nhớ, trong mắt Trân Trân chứa ý cười, "Ừm, anh ba không giống với những người khác."
Ở trong mắt cô, anh là độc nhất vô nhị, rạng rỡ lấp lánh nhất.
Tiết Phàm quay đầu nhìn Trân Trân một chút.
Nhớ tới những tin đồn nghe được kia, anh ta do dự một hồi mới nói: "Chị dâu ba, chị đừng nghe người bên ngoài nói những lời đồn đãi kia, bọn họ biết cái gì, bọn họ căn bản không hiểu rõ anh ba. Từ nhỏ em đã đi theo anh ba chơi, anh ấy cũng không phải là loại người không chịu trách nhiệm kia đâu. Lúc trước anh ấy đã đồng ý kết hôn với chị thì sẽ không tùy tiện ly hôn đâu."
Trân Trân nhìn về phía Tiết Phàm, một hồi lâu mới lên tiếng: "Thật sao?"
Tiết Phàm ừm một tiếng, "Chị tin em, chắc chắn là vậy."
Trân Trân cúi đầu xoa ngón tay, không có lên tiếng nữa.