Điên Tù Hoàng

6/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Đây là một đoạn nghiệt duyên dài đến mười năm, nữ nhân điên vì vô tình gặp được hoàng đế đang vi hành ở nhân gian, từ nay về sau nàng bắt đầu mười năm “điên” bá đạo. Mười năm sau, vì chứng minh mình k …
Xem Thêm

Chương 3: "Điên" đi bá đạo
Có lẽ người ta xuyên qua là vì thay đổi cách sống, dựa vào ý nghĩ "Người tương lai" xông xáo một khoảng trời mới, Diệp Tư Nhụy một chút cũng không nhớ đến việc này, nàng hiện tại sắm vai "Người tam không": không tiền, không địa vị, không quan hệ. Chẳng qua vấn đề hàng đầu là tìm được anh trai, ách....... Hẳn là anh trai đã chuyển thế? Bề ngoài nếu khác biệt quá lớn sẽ không dễ dàng, nàng đi tìm thế nào, lại không có lỗ mũi thính như chó.

Diệp Tư Nhụy mất sức chín trâu hai hổ cuối cùng cũng lôi được Hắc Mao ra khỏi ngõ, bên ngoài ngõ nhỏ chính là phố xá sầm uất, dân chúng kinh hãi nhìn một người vạm vỡ trông như cẩu chết bị Phong nha đầu lôi đi, đều hoảng sợ không thôi, hốt hoảng tránh né.

Đừng nhìn Diệp Tư Nhụy xuyên qua đến cổ đại vẫn chưa tới 3h, nàng đối ánh mắt hoảng loạn của dân chúng dĩ nhiên thấy nhưng không thể trách. Việc này cùng việc nàng làm cảnh sát hình sự có quan hệ rất lớn, nàng trong mắt mọi người cũng giống như phần tử ngoài vòng luật pháp, nếu không chột dạ cái gì?

Diệp Tư Nhụy thật sự mệt chịu không nổi, nhưng nàng lại sợ con vịt đã nấu chín lại bay mất, cho nên ngồi dựa phía sau lưng tên phạm nhân nghỉ ngơi.

"Chi Chi, ngươi lại chơi trò gì đây?......." Một giọng trẻ con thanh thúy truyền đến bên cạnh Diệp Tư Nhụy. Diệp Tư Nhụy liếc mắt nhìn lại, là một tiểu cô nương rất xinh xắn, tiểu cô nương hiển nhiên không sợ nàng, còn lấy ra khăn tay nhỏ thay Diệp Tư Nhụy lau vết máu trên khóe miệng.

"Chi Chi là gọi ta phải không?" thanh âm Diệp Tư Nhụy mềm mại đi không ít, khó có người gặp nàng mà không hoảng hốt, tuy rằng đứa nhỏ này không tính là người lớn, cũng chừng năm, sáu tuổi.

Tiểu cô nương trở lại ngồi trên ghế đẩu nhỏ trước cửa nhà mình, một đôi mắt đen lúng liếng nhìn chăm chú vào cái đầu đầy máu là Hắc Mao: "Cha ngươi đang đi chung quanh tìm ngươi, nguyên lai ngươi lại đi khi dễ người......." Trong giọng nói tựa hồ lộ ra vài phần bất đắc dĩ.

"......." Diệp Tư Nhụy càng nghe càng hồ đồ, nàng quả thật không phát hiện thân thể này có ưu thế gì về phương diện võ học, nhưng "Chi Chi" mà tiểu khuê nữ kêu thường xuyên ở phố xá sầm uất đánh người, dẫn tới dân chúng nhìn thấy nàng là sợ?

"Ta đây hôm nay đã khi dễ ai?"

"Quán bánh bao Lý gia bị ngươi đẩy ngã, còn có gà mái của Vương bà bà ở cửa đông, bị ngươi đặt mông ngồi lên đã chết, ân......." Tiểu cô nương ngẩng đầu cố gắng nhớ lại: "Trụ Tam ca mới vừa rồi khóc chạy tới, không biết có đúng hay không bởi vì ngươi......."

Diệp Tư Nhụy mê mang nháy mắt mấy cái: "Nghe ngươi nói như thế, ta là người làm nhiều việc xấu, chẳng lẽ không ai quản ta sao?"

Tiểu cô nương kéo cằm đọc bài vè: "....... Ôi ôi, Chi Chi vừa qua, không một ngọn cỏ, cửa hàng đóng cửa, súc vật khó giữ, điên đi bá đạo, miễn tội nơi tay."

"......." Diệp Tư Nhụy nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ đứng tại chỗ, vừa định hỏi thêm, chỉ thấy một đại nhân từ trong nhà tiểu cô nương chạy ra, không dám nhìn Diệp Tư Nhụy một cái, vội vàng ôm đi cả băng ghế lẫn tiểu cô nương, thuận tay đóng cửa lại.

Diệp Tư Nhụy cẩn thận hồi tưởng câu nói sau cùng "miễn tội nơi tay". Ý là nàng vô luận muốn làm gì thì làm cũng không ai dám quản, nàng có kim bài miễn tội sao? Là hoàng thượng ban cho.......?

Diệp Tư Nhụy giật mình, nàng vừa rồi chỉ muốn hỏi thân thế, dường như tiểu cô nương kia còn nhắc tới nàng có một người cha....... Diệp Tư Nhụy đưa đầu dò xét chung quanh, lão đầu râu bạc kia ở chỗ nào, thì ra nàng không phải không nhà để về.

Nàng đang nhìn chung quanh thì cảm thấy Hắc Mao giật giật dưới mông, Diệp Tư Nhụy không làm thì thôi, đã làm thì làm đến cùng, thuận tay quơ lấy một cục gạch "Ba!" Một phát đập vào ót hắn, nháy mắt Hắc Mao lại "Ngủ yên".......

Diệp Tư Nhụy nhớ rõ đang truy tung phạm nhân trên đường có đi ngang qua cửa nha môn, đây là khi nàng làm cảnh sát hình sự đã thành thói quen, đi đến chỗ nào đều theo thói quen chú ý dấu hiệu các công trình kiến trúc để dễ dàng liên hệ cảnh đội trợ giúp.

Nàng gặp quán buôn bán ven đường có một cái xe đẩy bằng gỗ, cho nên rất lễ phép yêu cầu mượn xe, còn nói lĩnh thưởng bạc sẽ trả thù lao người bán hàng rong một phần. Người bán hàng rong nào dám nói không cho mượn, nghe được Phong nha đầu hôm nay nho nhã lễ độ càng thấy sợ hãi, hắn không trông cậy Phong nha đầu chủ động trả xe, càng chớ nói trả thù lao: "Cầm dùng đi, lát ta tự mình đi tìm xe là được." Dù sao Chi Chi điên cũng sẽ không chạy xa, bởi vì Phong nha đầu chỉ thích hành hạ dân chúng trên con đường này.

Diệp Tư Nhụy dốc hết sức đem Hắc Mao đẩy lên xe, có công cụ thay vì phải đi bộ đỡ mất sức, nàng nhấc xe đẩy lên, "Lạc lạp lạc lạp" lắc lư đi về hướng nha môn.......

....... Thị vệ canh cửa nha môn gặp Phong nha đầu tới quấy rối, tức khắc đưa đao trong tay ra chặn, thị vệ ngữ khí ôn nhu tương phản thật lớn biểu với tình hung dữ: "Chi Chi nghe lời, nha môn là trọng địa của triều đình, mau trở về nhà đi, cha ngươi đang đi khắp nơi tìm ngươi."

"Lĩnh xong tiền thưởng ta lập tức đi." Diệp Tư Nhụy cũng lười giải thích, vừa lật tay túm lấy đỉnh đầu Hắc Mao nhấc lên bày ra diện mạo xấu xa: "Đây là tên tội phạm Hắc Mao các ngươi đang truy nã, người ta bắt tới rồi, kiểm hàng đi." Dứt lời, tay nàng buông lỏng, đầu Hắc Mao giống như quả bóng cao su lớn rơi trên ván gỗ lăn qua lăn lại.

Hai gã thị vệ sửng sốt mắt to trừng mắt nhỏ, lại nhìn gương mặt nam tử trên xe, đã bị đánh cho máu thịt lẫn lộn, nhưng thân hình rất giống da^ʍ tặc Hắc Mao đã bỏ trốn ba tháng trước, chẳng qua người này lại không râu, hơn nữa lời nói của Phong nha đầu thật sự không đáng tin.

Diệp Tư Nhụy nhìn ra hai người do dự, nàng vì tiết kiệm thời gian lại lần nữa nắm tóc Hắc Mao nhấc lên, thận trọng nói: "Người này cao bảy thước năm tấc, vì che dấu tai mắt đã cạo râu, mi tâm có một sẹo dài ba tấc, trọng yếu là, phạm nhân đã thú nhận hành vi phạm tội, còn có vấn đề gì sao?"

Thị vệ tựa hồ không hiểu Diệp Tư Nhụy đang nói chuyện gì, hai người như trước bày ra bộ dáng ngốc nguyên tại chỗ, một tên đυ.ng bả vai tên còn lại: "Chi Chi bệnh điên lại nặng thêm hả?" Đổi lại gã kia thái độ khẳng định: "Nghe nói Tịch sư gia đã cho khuê nữ đổi thuốc dẫn mới, xem ra tác dụng ngược lại a."

Diệp Tư Nhụy cái khác không nghe thấy, nhưng nghe đến ba chữ "Tịch sư gia": "Tịch sư gia là ai?"

Hai gã thị vệ như trút được gánh nặng, vỗ tay hoan nghênh: "Ta đã nói Chi Chi điên không nhẹ mà, chẳng qua những lời này coi là bình thường, ha ha."

Một gã thị vệ khác thấy Diệp Tư Nhụy sắc mặt giận dỗi, vội vàng giải thíc: "Tịch sư gia Tịch Tử Hằng chính là cha ngươi."

Diệp Tư Nhụy rút cục minh bạch, cha của "Chi Chi" là sư gia trong nha môn, tuy rằng sư gia không tính là quan viên triều đình, nhưng chức sư gia hết sức quan trọng, là người thân cận với người đứng đầu nha môn, chuyên bày mưu tính kế.

Cho nên nàng điên điên khùng khùng gây rắc rối khắp nơi không ai dám quản, như một nữ tử ăn chơi trác táng đi khắp nơi gây chuyện thị phi, phương pháp là dùng tiền dùng thế xử lý. Diệp Tư Nhụy thống hận nhất loại tiểu nhân cáo mượn oai hùm này, nhưng sau khi xuyên vào thân thể này lại là loại người này! Người nàng gọi là cha kia, mặc cho khuê nữ ỷ thế hϊếp người, cũng không phải loại người tốt đẹp gì.

"Đừng nói chuyện tào lao, rốt cục các ngươi có muốn người này hay không?" Diệp Tư Nhụy dĩ nhiên không kiên nhẫn. Nếu vận khí tốt có thể lấy được ba trăm lượng bạc, nàng không bao giờ quay về cái nơi gọi là nhà kia.

Giờ phút này, một gã bộ khoái sai dịch (chuyên truy nã, bắt người cho nha môn thời trước) từ trong nha môn đi ra, bộ khoái từng đuổi bắt Hắc Mao, cho nên liếc mắt một cái liền nhận ra trên xe là tội phạm truy nã, hắn ba bước thành hai bước tiến lên coi, không nhận ra sự tồn tại của Diệp Tư Nhụy, nhanh chóng hướng thị vệ hỏi: "Ai bắt được người này?!"

Diệp Tư Nhụy chỉ cao khí ngang (chân bước nhấc cao, mặt nhếch lên, chỉ bộ dáng của người dương dương tự đắc, vênh váo đắc ý) đi đến trước mặt bộ khoái: "Ta, thừa dịp phạm nhân còn một hơi thở, có thể hay không nhanh giao bạc a?"

"Chi Chi?" Bộ khoái tựa hồ có chút khó tin, nhưng qua miệng thị vệ biết được, Hắc Mao thật là Chi Chi đẩy tới.

Giờ phút này không ai tin Phong nha đầu gầy nhỏ này có thể bắt được Hắc Mao, nhưng có văn thư truy nã làm chứng, truy bắt tội phạm quan trọng chính là công thần, bộ khoái lệnh cho thị vệ đem da^ʍ tặc Hắc Mao giải vào đại lao, sau đó trả lời chắc chắn: "Ba trăm lượng bạc sẽ giao cho Tịch sư gia, không thiếu một lượng."

"Dựa vào cái gì đưa cho hắn a, người là ta bắt được." Diệp Tư Nhụy giờ phút này thật có lòng thả tên da^ʍ tặc kia, chuyện này là sao a, nàng liều mạng bắt người cũng không trả thù lao.

Trong thành ai chẳng biết Phong nha đầu "công lực" khóc lóc om sòm, bộ khoái tự nhiên cũng không muốn nhiều lời. Diệp Tư Nhụy thấy hắn không nói tiếng nào, tức giận đến nổi trận lôi đình, vừa muốn túm lấy áo bộ khoái giáo huấn một chút, phía sau liền truyền đến một tiếng ngăn lại.......

"Chi Chi, ngươi mới vừa rồi chạy đi đâu? Vi phụ tìm vội muốn chết!"

Diệp Tư Nhụy nắm tay dừng lại, thanh âm này hùng hậu còn lộ ra lo lắng, hơn nữa còn quen thuộc cùng thân thiết....... Nàng thong thả xoay người, nam tử trước mắt mặc dù đang mặc xiêm y cổ đại, búi tóc thật dài, nhưng dung mạo anh tuấn nhã nhặn không thay đổi chút nào. Nhìn thấy người Diệp Tư Nhụy ngày đêm mong nhớ, không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng bỗng chạy vài bước nhào vào lòng Tịch sư gia: "Anh....... anh! Ô ô, em rốt cuộc tìm được anh, thật tốt quá thật tốt quá!......."

"......." Tịch Tử Hằng thần sắc bình tĩnh, giương tay lên lệnh bộ khoái đi làm việc, không tệ không tệ, hôm nay Chi Chi chưa gọi hắn là "Tam Cô".

Nước mắt Diệp Tư Nhụy chỉ dành cho người thân cận nhất, nàng ở trước mặt anh ruột luôn như vậy không chịu nổi một kích, anh trai là người che gió, che mưa, là cảng tránh gió (cảng để tàu thuyền tránh luồng gió mạnh, ví von với nơi có thể tạm lánh), vô luận ra ngoài có bao nhiêu can đảm dũng mãnh, về nhà, nàng chỉ muốn làm một tiểu cô nương thích trêu chọc làm nũng.

Tịch Tử Hằng ngồi xổm trước mặt nàng, ôn nhu thay nàng lau đi nước mắt, dắt tay nhỏ bé của nàng đi về hướng gia trạch, Diệp Tư Nhụy giống như tiểu bảo bảo ngoan ngoãn đi theo, dính lấy cánh tay anh trai, đây là cảm xúc chân thật, làm nàng không khỏi mừng chảy nước mắt.

Tịch Tử Hằng dẫn Diệp Tư Nhụy đi đến trước hàng bán kẹo hồ lô, chủ quầy hàng đối Tịch Tử Hằng rất nhiệt tình, không chờ Tịch Tử Hằng lấy bạc liền đưa lên một chuỗi kẹo hồ lô: "Tịch sư gia, mang Chi Chi về nhà ăn nha?"

"Đúng vậy." Tịch Tử Hằng tiếp nhận kẹo hồ lô, gỡ xuống một viên kẹo trên cây thăm bằng trúc đưa tới bên miệng Diệp Tư Nhụy, tuy rằng cử chỉ này giống dỗ tiểu hài, nhưng Diệp Tư Nhụy một chút cũng không ngại, còn cười híp mắt há to mồm muốn ngậm, nhưng hồ lô vừa dính vào bên miệng, Tịch Tử Hằng lại đem hồ lô giơ lên cao: "Chi Chi hôm nay không nghịch ngợm gây sự nha?"

"......." Diệp Tư Nhụy nghe hắn nói khẩu khí giống như cô dạy trẻ, mà nàng chính là tiểu thí hài (tiểu hài xấu xa) ba tuổi.

"Đương nhiên không có, ta còn bắt một tên tội phạm." Diệp Tư Nhụy bình tĩnh như nước đáp lại, nàng bất ngờ phối hợp với câu hỏi ngây thơ của anh.

Tịch Tử Hằng ôn nhu cười, đem kẹo hồ lô đỏ au đưa đến bên miệng Diệp Tư Nhụy, tùy tay vuốt vuốt mái tóc của nàng: "Như vậy ngoan, cha tối nay cho ngươi đồ ăn ngon hơn, ha ha......."

Diệp Tư Nhụy không kịp nhấm nuốt, đem kẹo hồ lô đẩy lên quai hàm, một bên má phồng lên, Tịch Tử Hằng thấy thế mím môi cười nhẹ, còn dùng ngón tay sờ sờ khuôn mặt "Nổi mụt" của nàng, vẻ mặt tràn ngập yêu thương. Nàng không khỏi đánh giá trên dưới anh trai một phen. Xem chừng cũng hai mươi sáu, hai mươi bảy, không kém anh đời trước của nàng nhiều, nhìn lại mình tại sao cũng không quá mười lăm tuổi? Cho dù người cổ đại kết hôn sớm, nhưng là không sớm đến mức này chứ? Chẳng lẽ linh hồn loạn chuyển, nàng thực sự thành con gái của anh?....... Diệp Tư Nhụy khẽ run run, hiển nhiên không tiếp thu được thực tế này, nàng mơ hồ không rõ hỏi: "Ca, ca thực biến thành cha ta rồi?"

Tịch Tử Hằng cười mà không nói, đem trọn chuỗi đường hồ lô đưa tới tay Diệp Tư Nhụy: "Cầm chắc, nếu như lại làm rơi, ngày mai cha cũng không mua cho Chi Chi mua đâu......."

Diệp Tư Nhụy ngây người nhìn chăm chú chuỗi hồ lô, nhất thời cảm thấy trời giáng mây đen thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội), cả người ở bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, bồi hồi phiền muộn, trời ơi trời ơi....... Chỉ chớp mắt, anh ruột biến cha ruột, tin tức này cũng quá chấn động a!

-------

Thêm Bình Luận