Chương 10

“Tiên nhân phủ ta đỉnh, kết tóc thụ trường sinh*.”

Thế nhưng, khi ta mở mắt ra lần nữa, ta vẫn đang co ro trong địa lao tối tăm.

Sư tôn vẫn chưa trở về.

Tiếng bước chân ngày càng gần, đúng là có người đang tiến đến, nhưng đó là Đại Trưởng Lão.

Sau lưng hắn là tiểu sư muội Dận Nguyên đang lơ lửng giữa không trung.

Trong ba năm qua, Dận Nguyên là tiểu sư muội được cưng chiều nhất trong tông môn.

Trong khi đó, đại trưởng lão đã lánh đời suốt nhiều năm, một lòng bế quan tu luyện.

Nhưng lúc này nàng lơ lửng sau lưng ông ta, trông có vẻ rất thân thiết.

Dận Nguyên là người của đại trưởng lão.

Nàng ta bay đến trước mặt ta, mỉm cười nói với ta: “Sư tỷ, đã lâu không gặp.”

Ta chỉ hận không thể nghiền nát nàng ta thành tro.

Đáng tiếc, tay chân của ta đã bị khóa bằng xích sắt đặc biệt, ta thậm chí không thể động đậy được.

Huống chi, cho dù không có sợi xích sắt này, với chút tu vi nhỏ bé của ta cũng không thể làm được gì.

Như đoán được những suy nghĩ trong lòng ta, Dận nguyên tiến lên một bước, từ trên cao nhìn xuống ta:

“Ngươi biết tại sao ngươi luôn nổi tiếng là một kẻ phế vật không?”

Nàng ta cười nói: “Bởi vì phụ thân ta đã hạ một bí thuật trên người của ngươi, che đậy bản nguyên linh căn của ngươi.

Phụ thân của… nàng ta?

Ta hiểu ra gì đó, đưa mắt nhìn về đại trưởng lão phía sau nàng ta.

Nhiều năm về trước, ta từng nghe sư tôn nhắc đến khi say rượu.

Khi đại trưởng lão còn là một người bình thường chưa bắt đầu tu luyện, ông ta có một nữ nhi ở dưới chân núi, nhưng đã bị thất lạc từ rất lâu rồi.

Thật không ngờ nữ nhi của ông ta lại chính là Dận Nguyên.

Dòng suy nghĩ của ta bị nàng ta cắt ngang.

“Sư tỷ, ta còn phải cảm ơn ngươi đã bồi dưỡng cho ta một tiên thiên thánh thể tốt như vậy.”

Tiên thiên thánh thể? Sao có thể chứ? Rõ ràng ta có linh căn tệ nhất, thiên phú kém cỏi, tu vi yếu kém. Ta chỉ có cái danh là đại sư tỷ, nhưng lại không có thực lực để người khác tôn kính.

Ở nơi coi trọng thực lực này, đây chính là một trong những lý do khiến người khác luôn bất mãn với ta.

Là bọn họ…

Đều là do bọn họ giở trò…

Ta không thể kìm nén được, toàn thân run rẩy, hận ý dâng tràn trong lồ ng n.g.ự.c gần như sắp tràn ra ngoài.

Thế nhưng người trước mặt còn mỉm cười đắc ý nói với ta:

“Sư tỷ yên tâm, các sư huynh đệ mà người yêu quý nhất sau này cũng sẽ yêu quý ta.”