Chương 5: Phát tiết

(5)

Uyển, em là của tôi, kẻ khác động vào em, tôi gϊếŧ!

...

Nghe câu hỏi của Trầm Uyển, Ngự Trầm Quân khựng tay lại, cúi đầu nhìn con bé. Hắn nhướn mày tỏ ý không vui:

- Sao? Muốn đi học?

- Vâng, con muốn đi học lắm luôn, muốn được làm quen với nhiều bạn mới cơ.

Từ khi được sinh ra, Trầm Uyển luôn ở trong căn biệt thự lộng lẫy như lâu đài công chúa này, cô lúc nào cũng ước ao được nhìn thấy thế giới bên ngoài, được kết bạn với những bạn cùng tuổi khác. Mặc dù Ngự Uyển Viên thật sự rất đẹp và hấp dẫn, nhưng Trầm Uyển cũng chỉ giống như cô công chúa nhỏ bị nhốt trong l*иg vàng mà thôi.

Trầm Uyển vui vẻ nói cũng không hề nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt của Ngự Trầm Quân. Mãi một lát sau, Ngự Trầm Quân mới lạnh giọng cất lời:

- Không được!

- Cha nuôi, tại sao lại không được ạ?

Trầm Uyển thắc mắc, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa nãy còn đang vui vẻ nay đã ỉu xìu. Cô bé chu mỏ ra làm nũng hỏi.

Ngự Trầm Quân nhướn mày, ôm chặt lấy cô, nhìn bằng ánh mắt chiếm hữu cực mạnh:

- Ta nói không được là không được. Về sau phải ngoan ngoãn nghe lời, làm trái lời ta hậu quả con tự chịu.

Ngự Trầm Quân nghiêm khắc nhìn Trầm Uyển, giọng điệu lạnh lẽo tột độ khiến cho Trầm Uyển không dám cất lời nữa. Cô không sợ cha nuôi, chỉ thấy tủi thân mà thôi. Cô ấm ức như con thú nhỏ đang ngồi trong vòng tay sói, xị mặt ra nhưng không dám nói gì.

Ngự Trầm Quân cũng nhận ra điều này, ngón tay thon dài tựa như ngọc đẽo đưa lên nâng cằm cô, ép cô phải nhìn thẳng vào mắt mình:

- Uyển, nên nhớ, tất cả những gì ta làm chỉ vì muốn tốt cho con.

Trầm Uyển ấm ức lắm, nhưng vẫn chu mỏ xị mặt gật đầu:

- Vâng, Trầm Uyển biết rồi.

- Ngoan, thế ta mới thương con chứ, Uyển!

Hắn nói rồi vươn thêm một tay nữa ôm cô thật chặt, hắn gục đầu xuống cổ cô như đang cố hít hà mùi hương hấp dẫn của trẻ nhỏ.

Uyển, em là của tôi, kẻ khác động vào em, tôi gϊếŧ!

...

Ánh đèn neon mờ mờ ảo ảo phản chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của một người phụ nữ quyến rũ. Cô trên người chỉ quấn mỗi khăn tắm mỏng manh, để lộ từng đường cong mềm mại quyến rũ, hai chân thon dài như ngọc uyển chuyển bước về phía người đàn ông đang lười biếng ngồi trên giường, làm vẻ phong tình vạn chủng.

- Ngự tiên sinh, hôm nay ngài không được vui sao?

Người phụ nữ đặt tay lên cơ ngực chắc rắn của Ngự Trầm Quân, mềm mại di chuyển. Giọng nói quyến rũ cất lên có chút nũng nịu.

Ngự Trầm Quân nhướn mày, khuôn mặt anh tuấn tỏ vẻ không vui lập tức đẩy người phụ nữ đó ra, thô lỗ nói:

- Cởi khăn tắm ra! Tự mình ngồi lên.

Người phụ nữ bị sự lạnh lẽo của Ngự Trầm Quân làm cho hoảng sợ, nhưng nghe thấy hắn nói câu đó, lập tức vui vẻ tháo khăn tắm ra. Cô ngồi lên trên thân của người đàn ông, hai chân thon dài quấn lấy thắt lưng hắn.

Ngự Trầm Quân dường như không có kiên nhẫn, lập tức dùng sức nhấn mạnh cả cơ thể của người phụ nữ xuống. Vật đàn ông to lớn đột ngột đâm sâu khiến người phụ nữ kinh hãi hét lên, từng tiếng rêи ɾỉ phóng đãng cũng vang lên theo đó.

- Aa...ưʍ...Ngự tiên sinh, ngài thật mạnh mẽ...

Ngự Trầm Quân hừ lạnh, dùng sức liên tục luận động trong cơ thể mềm mại của người phụ nữ, đầu óc hắn thế nào mà lại lơ đãng nhớ tới khuôn mặt nhỏ đang tủi thân ấm ức của Trầm Uyển.

Đáng chết, đã 8 năm rồi.

Tới giờ hắn mới nhận ra sự kiên nhẫn của mình như đã hóa sông hóa biển khi từng ngày chứng kiến sự trưởng thành của Trầm Uyển, nhất là khi chạm vào cơ thể non nớt mềm mại như nước kia.

Vì nhẫn nhịn chịu đựng nên hắn phải đi tìm phụ nữ để phát tiết. Hắn ra sức chà đạp người phụ nữ ngồi trên hạ thân của mình để thỏa mãn bản thân, khiến cho người phụ nữ đó không ngừng kêu rên.

- Aa...ưʍ...

- Hừ!

Không biết cuộc hoan ái đã trải qua bao nhiêu lâu, khi Ngự Trầm Quân đã phát tiết thỏa mãn, hắn lập tức đẩy người phụ nữ ra, bước vào phòng tắm. Người phụ nữ thì nằm rũ rượi kiệt sức trên giường như con rối.

Trong phòng tắm, Ngự Trầm Quân xả nước nóng lên thân hình vạm vỡ, ánh mắt hướng tới gương lớn. Hắn giơ tay lên lau giương, đột nhiên hình ảnh Trầm Uyển xuất hiện trong gương. Hình ảnh cô bé có cơ thể non nớt đang ngồi trên bồn tắm, được Ngự Trầm Quân tỉ mỉ tắm cho. Bàn tay to lớn của hắn đã chạm qua khắp cơ thể cô, ngay cả nụ hoa nhỏ mềm mại e dè cũng đẹp như vậy. Mà Trầm Uyển cũng chỉ là một đứa trẻ, hoàn toàn không hề phát giác ra ánh mắt kì lạ đầy nóng bỏng của cha nuôi.

Chết tiệt!

Ngự Trầm Quân tắm xong bước ra mặc quần áo cẩn thận, ném một tờ chi phiếu mệnh giá lớn xuống cùng với lọ thuốc tránh thai. Khuôn mặt hắn lạnh lùng không chút cảm xúc, không thèm nhìn người phụ nữ đó lấy một lần, mặc dù vừa nãy hắn còn đang hăng say hoan ái cùng cô nàng.

- Uống thuốc vào, từ giờ không được phép xuất hiện trước mặt tôi. Nếu cô dám không uống thuốc, tôi sẽ gϊếŧ cô.

Con người Ngự Trầm Quân trước giờ lúc quan hệ ghét nhất là sử dụng "áo mưa", chỉ có phụ nữ là phải chịu thiệt, uống thuốc tránh thai mà thôi.

Người phụ nữ đó cho dù có mệt mỏi đi chăng nữa vẫn cố gượng dậy, uống viên thuốc ngay trước mặt Ngự Trầm Quân. Cô ta coi như cũng biết điều, không dám chọc giận Ngự Trầm Quân.

Ngự Trầm Quân hừ lạnh rồi rời khỏi biệt thự. Chiếc xe thể thao sang trọng chạy thật nhanh về Ngự Uyển Viên.