Chương 7: Cậu muốn gặp cô ta một lần sao?
Liễu Thanh Vân không chờ những người khác nói cái gì, liền nói với bức tranh kia: “Là chính cô tự mình ra tới, hay là chờ ta bắt cô ra tới?”
Sau một lúc lâu, khi Liễu Thanh Vân không kiên nhẫn muốn động thủ thì hồn phách của một nữ quỷ từ trong tranh bay ra. Làm người ngoài ý muốn chính là, tướng mạo của nữ quỷ kia cùng nữ sĩ trong bức tranh quá khác nhau, không những không xinh đẹp, thậm chí có thể nói là có chút xấu xí, ngũ quan bình phàm không nói, trên mặt còn có vết bớt.
“Đại sư đừng vội động thủ, ta thật sự không có ý muốn hại người.”
“Không có ý muốn hại người? Cô cũng biết người quỷ thù đồ, cô gửi thân ở trong tranh, Ngô Học Minh lại cả ngày mang theo bức tranh này, tương đương với ngày ngày bị âm khí xâm nhập, cô xem dáng vẻ hiện giờ của cậu ta, cô nếu còn ở lại, chỉ sợ thọ mệnh của cậu ta đều phải có tổn hại.”
Luồng khí đen giữa mày Ngô Học Minh, còn muốn nồng đậm hơn so với Liễu Văn Quân lúc trước. Liễu Văn Quân hàng năm làm việc nhà nông, thân thể cường tráng, lại ngày ngày ở dưới ánh mặt chạy qua chạy lại, bị âm khí quấn thân, nhiều nhất chính là làm anh ta tinh thần vô dụng, xui xẻo một đoạn thời gian.
Nhưng Ngô Học Minh không giống vậy, cậu ta vốn chính là người không thích hoạt động, thân thể lại gầy yếu, còn cả ngày ở trong phòng vẽ tranh, rất ít tiếp xúc với ánh mặt trời, tình huống như vậy lại cả ngày bị âm khí xâm nhập, bệnh nặng một trận đều là nhẹ, thời gian dài vô cùng có khả năng tổn hại số tuổi thọ.
Nữ quỷ nghe vậy trầm mặc một chút mới nói: “Ta kỳ thật không tính ở chỗ này lâu lắm.”
Nguyên lai này nữ quỷ tên là Vân Âm, sinh ra ở những năm cuối thời Thanh, gia đình giàu có từ nhỏ cũng là đọc đủ thứ thơ từ ca phú, học qua cầm kỳ thi họa, khuyết điểm duy nhất trong cuộc đời chính là tướng mạo không như ý muốn. Tuy rằng cô lớn lên không xinh đẹp, nhưng lại cực kỳ thích thu thập nữ sĩ đồ, rất là hâm mộ những nữ tử mỹ mạo trong tranh.
Bởi vì một hồi ngoài ý muốn, cha mẹ Vân Âm mất sớm, cô chỉ phải đi nhờ cậy vị hôn phu đính hôn từ trong bụng mẹ. Nhưng vị hôn phu của cô ngại cô không xinh đẹp, không thích cô, sau lại càng là khuynh mộ một vị nữ tử mỹ mạo khác, coi Vân Âm như là chướng ngại vật, hạ độc mưu hại cô.
Sau khi Vân Âm chết đi, bởi vì chấp niệm quá sâu, vô pháp nhập luân hồi, chấp niệm của cô thế nhưng không phải là tìm vị hôn phu báo thù, mà là muốn có mỹ mạo giống như những nữ sĩ trong tranh. Dưới loại chấp niệm này, cô có được năng lực tiến vào trong tranh, cô tiến vào bên trong một bức nữ sĩ đồ thời Minh mà cô thích nhất lúc còn sống. Từ đây cô liền gửi thân trong tranh, không muốn ra tới, điều này làm cô cảm thấy chính mình chính là nữ sĩ trong tranh kia, có được mỹ mạo làm người cực kỳ hâm mộ.
Mà bức nữ sĩ đồ này trằn trọc nhiều năm, cuối cùng bị thầy giáo dạy hội họa ở tỉnh thành của Ngô Học Minh cất chứa lên, trước đó không lâu còn đưa cho Ngô Học Minh quan sát.
Sau khi Ngô Học Minh nhìn bức tranh, sinh ra hứng thú rất lớn đối với bức nữ sĩ đồ kia, liền nghĩ đối chiếu nó vẽ một bức khác, tuy rằng khi cậu ta vẽ đã tham khảo bối cảnh ban đầu của bức nữ sĩ đồ kia, nhưng ở phần tướng mạo của nữ sĩ, lại là dựa theo tưởng tượng của chính mình vẽ ra nữ tử đẹp nhất trong cảm nhận của cậu ta.
Bức tranh này trút xuống rất nhiều tình cảm của Ngô Học Minh, nữ sĩ trong tranh nhìn rất là thu hút, ít nhất là thu hút đến nỗi Vân Âm trong bức nữ sĩ đồ ban đầu, đã lần đầu tiên rời đi bức tranh mà cô ta ở vài thập niên, thay đổi nơi gửi thể, tiến vào trong bức tranh của Ngô Học Minh.
Bức nữ sĩ đồ ban đầu, người khác mặc dù cất chứa, nhưng phần lớn cũng là đặt ở chỗ ẩn nấp trong nhà, ngẫu nhiên lấy ra thưởng thức một chút, cho nên Vân Âm liền tính ẩn sâu trong đó, lại bởi vì thời gian tiếp xúc không dài, đối với người cũng sẽ không có ảnh hưởng quá lớn.
Chính là Ngô Học Minh không giống như vậy, nữ sĩ dưới ngòi bút của cậu ta là dựa theo thẩm mỹ của chính mình vẽ ra, cậu ta càng xem càng thích, cả ngày đem tranh đặt ở trong tay vuốt ve, tự nhiên đã chịu âm khí trên người Vân Âm ăn mòn. Dẫn tới sắc mặt cậu ta xanh xao, thể hư khí nhược, giống như bệnh nặng, giáo viên cùng bạn bè trong trường học đều không yên tâm cậu ta, lo lắng cậu ta xảy ra chuyện, liền cho cậu ta xin nghỉ về nhà điều dưỡng.
Sau khi Ngô Học Minh trở về nhà, không hề giống trong ký túc xá là nhiều người ở cùng nhau, mà là có không gian độc lập của chính mình. Điều này làm cho Vân Âm không kìm nén được, bắt đầu thử ở buổi tối phát ra tiếng cùng cậu ta nói chuyện.
Lúc mới bắt đầu Ngô Học Minh rất hoảng sợ, nhưng sau đó chính là rất vui mừng, cậu ta còn tưởng rằng nữ tử trong tranh cậu ta vẽ sống lại. Hơn nữa sau khi cậu ta cùng người trong tranh giao lưu liền phát hiện, nữ tử trong tranh không chỉ đầy bụng thi thư, còn tinh thông tài nghệ, bởi vì cảnh trong tranh mà cậu ta vẽ là đang đánh đàn, nữ tử trong tranh thế nhưng thật sự có thể đánh ra tiếng đàn mỹ diệu, mọi thứ đều giống với tưởng tượng của cậu ta.
Cứ như vậy, một người một quỷ từ thơ từ ca phú nói tới nhân sinh triết học, rất nhanh cả hai liền sinh ra cảm tình. Mỗi lần hai vợ chồng Lữ Hà nghe được động tĩnh ra tới xem xét, Vân Âm đều nhanh chóng im lặng, còn Ngô Học Minh cũng làm bộ đang ngủ say.
Sau khi Vân Âm nói xong chuyện xưa của mình, liền thỉnh cầu Liễu Thanh Vân: “Ta biết âm khí quấn thân đối với cậu ta là không tốt, mỗi lần khi ta muốn rời đi, đều nói cho chính mình lại ở một ngày cuối cùng, lúc này mới kéo xuống dưới, là ta sai, hại thân thể cậu ta bị hao tổn. Đại sư muốn xử trí ta như thế nào đều được, ta chỉ cầu một việc, đừng làm cho cậu ta nhìn thấy dáng vẻ chân thật của ta.”
Mắt âm dương của Liễu Thanh Vân là trời sinh, xem quỷ vật không cần mượn dùng linh lực, nhưng những người khác trong phòng này đều là người thường, Vân Âm lại không cố ý hiện hình, cho nên bọn họ cũng chỉ thấy Liễu Thanh Vân nhìn một chỗ hư không, thường thường nói hai câu, trường hợp rất là quỷ dị.
Lúc này Lữ Hà thấy Liễu Thanh Vân rốt cuộc nhìn về phía bọn họ, cuống quít hỏi: “Đại sư, thế nào, là nữ quỷ quấn lấy con trai ta sao?”
Liễu Thanh Vân thấy Vân Âm không muốn lộ diện, liền đem những gì cô ta trải qua nói lại một lần, chỉ chưa nói lời thỉnh cầu cuối cùng.
“Cho nên nữ tử trong tranh cùng ta nói chuyện, vì ta đánh đàn cũng không phải là nữ tử trong tranh ta vẽ, mà là một mạt cô hồn vài thập niên trước?” Sau khi Liễu Thanh Vân nói toạc ra thân phận của người trong tranh, Ngô Học Minh vẫn luôn không phản ứng lại đây rốt cuộc mở miệng hỏi.
Liễu Thanh Vân cho Vân Âm một cái ánh mắt an tâm, sau đó nói với Ngô Học Minh: “Không sai, cậu muốn gặp chân chính cô ta sao, ta có thể vẽ phù làm cậu mở mắt âm dương trong thời gian ngắn, chỉ là tướng mạo của cô ta có chút bất nhã, cậu phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”
Vân Âm ở bên cạnh nhịn không được tâm sinh chờ mong, tuy rằng cô không nghĩ làm Ngô Học Minh nhìn đến dáng vẻ vốn có của cô, nhưng giờ phút này cô cũng hy vọng đối phương có thể không thèm để ý bề ngoài của cô, nguyện ý cùng cô gặp mặt.
Bởi vì việc này ít nhất có thể nói rõ, so với dung mạo trong tranh, Ngô Học Minh càng thích người mà ban đêm cùng cậu ta nói chuyện phiếm.
Chỉ là Ngô Học Minh trầm mặc thật lâu, rốt cuộc không có ra tiếng, ánh sáng trong mắt Vân Âm cũng chậm rãi biến mất.
“Cô nhìn thấy đi, mặc kệ cô ở trong tranh bao lâu, dung mạo trong tranh cũng trước sau như một là của người khác, không phải cô, cô ở trong tranh vĩnh viễn cũng không làm được chính cô, như vậy cô còn muốn tiếp tục ở lại sao?” Vân Âm bị người hại, sau khi chết lòng có chấp niệm tiến vào trong tranh, nhiều năm qua lại chưa từng có hại người nào, lần này tuy rằng đối với Ngô Học Minh tạo thành nhất định ảnh hưởng, cũng may còn có đường sống để vãn hồi. Liễu Thanh Vân vẫn là hy vọng cô ta có thể buông chấp niệm, nhập vào luân hồi.
Sau một lúc lâu, Vân Âm cười khổ một tiếng, nói với Liễu Thanh Vân: “Đại sư nói phải, là ta ma chướng, ta đây liền đi đến nơi ta nên đến.” Nói xong Vân Âm cũng không nhìn Ngô Học Minh một cái, thân ảnh chậm rãi biến mất.
Liễu Thanh Vân vừa lòng gật gật đầu, nói với mấy người ở trong nhà: “Được rồi, chấp niệm của nữ quỷ kia đã tiêu tán, hồn về địa phủ, mọi người không cần lo lắng. Đến nỗi âm khí trên người Ngô Học Minh, ta sẽ vẽ một tấm phù đuổi âm giúp cậu ta, người nhà làm cậu ta sau này nhiều phơi nắng một chút, lại tẩm bổ thân thể là được.”
Hai vợ chồng Lữ Hà thấy sự việc đã giải quyết, rất là cao hứng, cảm kích Liễu Thanh Vân không thôi. Lữ Hà dưới sự chỉ bảo của ông Dư, thừa dịp lúc Liễu Thanh Vân vẽ phù, trở về phòng ngủ của mình một chuyến, sau khi ra tới ôm mấy miếng vải cùng một túi bông. Hai vợ chồng bọn họ đều là công nhân lâu năm trong xưởng dệt, trong nhà cái khác không nhiều lắm, nhưng bông cùng vải dệt là luôn có.
“Đại sư, đây là một chút tâm ý của chúng ta.” Lữ Hà đem đồ vật đang ôm cộng thêm 50 khối tiền đưa cho Liễu Thanh Vân.
Ánh mắt Liễu Thanh Vân sáng lên khi nhìn đến vải dệt cùng bông, mùa đông đã bắt đầu, mùa đông năm rồi một nhà nguyên chủ chỉ có một cái áo bông cũ rách, xác thật yêu cầu làm một cái mới, nhưng niên đại này cái gì cũng đều cần phiếu, anh muốn mua vải dệt nhưng có tiền cũng mua không được, Lữ Hà đưa mấy thứ này nhưng thật ra giúp anh giải quyết chuyện lửa sém lông mày này.
Lúc Liễu Thanh Vân chuẩn bị rời đi, Ngô Học Minh vẫn luôn sững sờ nhìn chằm chằm vào bức tranh của chính mình đột nhiên đuổi theo, hỏi Liễu Thanh Vân: “Đại…… Đại sư, cô ấy thật sự đi rồi sao?”
Liễu Thanh Vân tâm tình khá tốt cầm vải dệt cùng bông, nghe Ngô Học Minh hỏi như vậy, cho rằng cậu ta là lo lắng sau này sẽ còn biến cố khác, liền sảng khoái trả lời: “Đúng vậy, đã đi đầu thai rồi, cậu yên tâm đi, ta ở tại thôn Liễu Gia, công xã Trạch Sơn, nếu là còn có vấn đề khác cứ việc tới tìm ta.”
Ngô Học Minh ngơ ngác không nói lời nào, chỉ là lại lần nữa nhìn về phía bức tranh của chính mình, nữ tử trong tranh trước sau như một minh diễm mỹ lệ, so sánh với lúc trước thì cũng không có khác biệt gì lớn, khác biệt duy nhất chính là thiếu một mạt linh động.