- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Niên đại văn
- Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70
- Chương 5: Cậu biết vẽ phù chú?
Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70
Chương 5: Cậu biết vẽ phù chú?
Chương 5: Cậu biết vẽ phù chú?
Liễu Thanh Vân bĩu môi, xoay người phát hiện Liễu Hòa Bình còn chưa đi.
“Vi Dân, căn nhà cũ của nhà cháu không dọn dẹp căn bản là không thể ở được, đã trễ thế này muốn dọn dẹp cũng không còn kịp rồi, vừa lúc con thứ hai nhà chú đi học ở thị trấn không có nhà, nếu không một nhà cháu đến nhà ta chắp vá ở một đêm đi.” Liễu Hòa Bình rất là đồng tình với một nhà Liễu Thanh Vân, buổi tối còn bị đuổi ra khỏi nhà, nhà cũ cũng ở không được.
“Vậy cảm ơn chú Hòa Bình.” Trời tối như vậy còn muốn dọn dẹp nhà ở quả thật không còn kịp rồi, vì vậy Liễu Thanh Vân liền mang theo vợ con đến nhà Liễu Hòa Bình chắp vá ngủ.
Ở trong nhà người khác một hai ngày còn được, ở lâu quá khẳng định là không thích hợp, cho nên sáng sớm, Liễu Thanh Vân liền chuẩn bị đi xem nhà cũ muốn sửa chữa như thế nào.
Chờ anh đến nơi liền phát hiện ngôi nhà này so với trong trí nhớ của chính mình còn cũ nát hơn, nóc nhà có lỗ thủng lọt gió không nói, cảm giác mùa đông tuyết rơi lớn chút là có thể đem nhà ở áp sụp.
Nhà ở như vậy căn bản không cần thiết sửa chữa, đẩy ngã xây mới càng thích hợp hơn, nhưng phân gia chỉ có 50 khối muốn xây nhà ở tự nhiên là không thể.
Liễu Thanh Vân không khỏi lại lần nữa cảm thán, cuộc sống của nguyên chủ thật là quá khổ, anh mới tới mấy ngày như vậy, không phải ăn đồ ăn xót cổ họng, chính là được căn nhà ở lọt gió, nghĩ đến đời trước anh khi nào phải chịu qua loại khổ này chứ.
“Vi Dân?”
Liễu Thanh Vân đang suy nghĩ miên man, thì nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại nhìn thấy là Liễu Văn Quân đang gọi mình.
“Vi Dân, nghe nói chú phân gia, đây là muốn sửa chữa nhà ở sao?” Liễu Văn Quân nhìn nhà gạch mộc cũ nát trước mắt, cảm giác đây là một công trình lớn.
“Anh Văn Quân, ta bây giờ có tiền đâu mà sửa chữa nhà ở, ta chuẩn bị đem nóc nhà sửa lại trước, chắp vá ở một thời gian, chờ trong tay có tiền lại đẩy ngã xây nhà mới.”
“Nếu chỉ cần sửa nóc nhà thì đơn giản, anh giúp chú sửa lại, người trong thôn xây nhà anh đều đi giúp đỡ hết.”
Liễu Thanh Vân nhìn dáng vẻ nhiệt tình của Liễu Văn Quân, mở miệng hỏi: “Anh Văn Quân, cách hôm trước ta cùng anh nói, anh có thử không?”
Liễu Văn Quân nghe anh hỏi cái này hai mắt lập tức tỏa sáng, thò qua tới nhỏ giọng nói: “Thử qua, hôm trước anh liền đi chặt một đoạn ngô đồng, sau khi làm theo cách chú nói, ngày hôm qua anh liền cảm thấy tinh thần khá hơn nhiều, cả ngày cũng chưa lại bị xui xẻo. Vi Dân này, xem ra lần này chú đi một vòng quỷ môn quan là có kỳ ngộ nha, chú yên tâm, nóc nhà anh nhất định giúp chú sửa tốt.”
Liễu Thanh Vân đối với thái độ ân cần của Liễu Văn Quân trong lòng có đế, liền không có từ chối, anh tuy rằng có ký ức của nguyên chủ, nhưng anh chưa từng sửa nhà bao giờ.
“Đúng rồi, anh là ở chỗ nào bị lây dính âm khí thế, anh có biết chuyện gì xảy ra không?” Giải quyết xong chuyện nhà ở, Liễu Thanh Vân bệnh nghề nghiệp lại tới nữa, người thường đi đến mồ mã hay những nơi có âm khí nặng, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ lây dính chút âm khí, nhưng bình thường đều sẽ không nghiêm trọng, phơi nắng nhiều thì tốt rồi.
Nhưng âm khí quấn quanh Liễu Văn Quân rõ ràng lợi hại hơn rất nhiều, đều có thể ảnh hưởng đến tinh thần của anh ta, còn có thể làm anh ta xui xẻo, thường là cùng quỷ hồn từng có tiếp xúc trực tiếp hoặc là đi qua nơi có oán linh mới có thể dính lên.
Hôm trước Liễu Thanh Vân liền quan sát qua, giữa mày của người trong nhà Liễu Văn Quân đều không có khí đen, chuyện này có thể nói rõ nhà bọn họ là không có vấn đề gì, vậy nhất định là bản thân anh ta đi nơi nào đó mới có thể như vậy.
“Anh không biết nữa, lần cuối cùng anh đi viếng mồ mã vẫn là nửa năm trước.” Liễu Văn Quân đối với chuyện này cũng rất là khó hiểu.
Liễu Thanh Vân nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy gần nhất anh có đi qua chỗ nào có người chết người không?”
"Nói đến chuyện này, chị cả của vợ anh gả đến nhà họ Trương ở thôn Lâm Trang cách vách, mới chết cách đây mấy ngày, vợ anh không phải đang mang thai sao, không tiện đi qua, anh liền thế cô ấy đi một chuyến, mặt khác liền không có lại đi qua chỗ nào có người chết cả.”
Liễu Thanh Vân trầm ngâm gật đầu, chuẩn bị hai ngày này rút ra thời gian đi thôn Lâm Trang một chuyến xem xét tình huống thế nào.
Sau khi cùng Liễu Văn Quân nói xong việc sửa nhà, anh trở về tìm Liễu Hòa Bình, Liễu Hòa Bình nói nếu chỉ cần sửa nóc nhà, vậy không cần chuyên môn đi mua mái ngói, lúc trước nhà ông Thường trong thôn xây nhà còn dư một ít ngói đỏ, bảo Liễu Thanh Vân đưa nhà ông Thường một chút tiền mua tới dùng là được.
Có lẽ là vì Liễu Hòa Bình đưa anh đến đó, nhà ông Thường chỉ tượng trưng mà thu chút tiền. Cùng ngày Liễu Văn Quân liền giúp anh sửa xong mấy cái lỗ trên nóc nhà, Diêu Tú Anh lại thu dọn nhà cửa một phen, bọn họ liền dọn vào nhà cũ, nhân tiện dùng xe lừa của đội sản xuất kéo lương thực của hai vợ chồng bọn họ về nhà.
“Cha, về sau chúng ta liền ở chỗ này sao?” Đại Võ nhìn nhà gạch mộc trước mắt dò hỏi.
Liễu Thanh Vân cho rằng con cả ngại nhà ở quá cũ, liền an ủi nói: “Đúng vậy, chúng ta ở tại nơi này trước, chờ về sau có tiền lại xây nhà mới.”
“Tốt quá rồi, như vậy bà nội liền không cần mỗi ngày đều mắng cha, cha nhát gan như vậy, lỡ như bị bà nội mắng khóc làm sao bây giờ.”
Liễu Thanh Vân: “……” Hình tượng của nguyên chủ thật sự là ăn sâu vào lòng người.
Nhà cũ có một cái giường đất rất lớn, một nhà năm người bọn họ đều có thể ngủ được, mấy ngày nay anh đều là làm ba đứa nhỏ ngủ ở giữa, anh và Diêu Tú Anh mỗi người ngủ một bên, nhưng thật ra miễn cho xấu hổ.
Lúc sáng sớm, Diêu Tú Anh do dự hỏi Liễu Thanh Vân: “Hôm nay anh còn đi làm việc sao?” Ngày hôm qua bởi vì muốn dọn dẹp nhà ở, bọn họ ai cũng chưa đi làm việc.
“Không đi, hiện tại anh làm việc cũng không được, anh xem trong nhà này còn thiếu vài thứ, anh đi huyện thành tìm chú Giang nhìn xem có thể tìm được đồ vật gì hữu dụng không, không được lại đi Cung Tiêu Xã mua.”
Lúc trước khi nhà họ Liễu dọn đi, chính là đem đồ vật có thể sử dụng đều mang đi, hiện tại trong nhà này liền cái ghế đều không có.
Diêu Tú Anh nghĩ lại thấy cũng đúng, liền không nói cái gì nữa, dặn dò Đại Võ chăm sóc em trai em gái, chính mình đi làm việc.
Thôn Liễu Gia cách huyện thành không tính rất xa, đi đường cũng liền hơn một giờ, hiện tại Liễu Thanh Vân đả thông kinh mạch toàn thân, thân thể so với nguyên chủ tốt hơn không ít, trên đường bước đi như bay, rất nhanh liền đến trong huyện.
Liễu Thanh Vân đi đến chỗ chú Giang trước, chú Giang này là người quen của nguyên chủ, nguyên chủ là người hiền lành, có lần từ trong huyện trở về đυ.ng tới chú Giang bị trật chân đi đường không được, liền tốt bụng cõng người về nhà.
Chú Giang phụ trách trông cửa Trạm thu hồi phế phẩm ở trong huyện, bởi vì chính mình không có con cái, lại cảm thấy nguyên chủ là người thành thật, còn không được cha mẹ yêu thương, liền xem nguyên chủ như con cháu, thường thường làm nguyên chủ đến Trạm thu hồi tìm tòi chút đồ vật có thể sử dụng, người khác muốn đi vào còn phải trả tiền, nhưng chú Giang chưa từng thu tiền của nguyên chủ. Nhà họ Liễu từ trước đến nay không quan tâm đến nguyên chủ thiếu cái gì, hai vợ chồng nguyên chủ ngày thường dùng đồ vật có không ít đều là từ chỗ chú Giang tìm được.
Lúc này Liễu Thanh Vân nhìn đến chú Giang, quen cửa quen nẻo mà cùng ông chào hỏi.
“Vi Dân mấy ngày rồi không thấy cháu tới, mấy ngày hôm trước mới vừa thu một đám phế phẩm, cháu muốn vào xem không?” Chú Giang nhìn thấy Liễu Thanh Vân liền chủ động hỏi.
Liễu Thanh Vân ngượng ngùng mà đem chuyện chính mình phát sốt phân gia sau đó dọn đến nhà cũ nói cho chú Giang.
Chú Giang nhíu mày lại, tức giận nói: “Cái gì mà phân gia, này rõ ràng chính là đem một nhà cháu đuổi ra ngoài mà, cha mẹ của cháu cũng thật là nhẫn tâm, liền tính cháu không phải con ruột của bọn họ, nhưng cũng ở cùng một chỗ hơn 20 năm, luôn là có chút cảm tình đi.”
“Cũng trách bản thân cháu, khi làm việc liền cùng đầu óc đáp sai gân vậy, tay chân đều không phối hợp được, công điểm cũng không kiếm được.” Liễu Thanh Vân cúi đầu nói.
“Này không phải bởi vì lúc trước phát sốt kéo dài sao, nếu bọn họ sớm một chút đưa cháu đi bệnh viện, cháu có thể như vậy sao!” Chú Giang nói xong lại phát sầu: “Cháu bây giờ liền làm việc đều làm không được, về sau làm thế nào đây?”
Liễu Thanh Vân do do dự dự mà đem lý do lúc trước thoái thác Liễu Văn Quân lại nói một lần cho chú Giang nghe.
“Có chuyện như vậy?” Chú Giang kinh ngạc nói.
“Đúng vậy a chú Giang, cháu cũng không biết sao lại thế này, khoảng thời gian hôn mê kia giống như ở trong mộng học xong không ít đồ vật.”
“Việc này thật ra cũng không phải chưa từng xảy ra, cháu tuổi trẻ thấy việc ít, khi ta còn nhỏ liền nghe bà ngoại ta nói qua, ở quê quán của bà có người rớt xuống sông, sau khi cứu đi lên hôn mê vài ngày, vừa tỉnh lại liền đột nhiên trở nên đặc biệt có học vấn, nói là ở trong mộng đi theo thần tiên học thật nhiều bản lĩnh mà trước kia không biết, lúc đó còn có triều đình đâu, bà ngoại ta nói sau lại người nọ còn làm quan lớn nữa.” Nói xong chuyện xưa khi còn nhỏ nghe được, chú Giang còn không quên dặn dò nói: “Bất quá chuyện này cháu không cần tùy tiện nói cho người khác, hiện tại cũng không thịnh hành làm mấy chuyện thần quỷ này.”
Lời nói là nói như vậy, nhưng vẫn có không ít người đối với chuyện thần quỷ là tin tưởng không nghi ngờ, đặc biệt là thế hệ trước, giống chú Giang như vậy, liền dễ như trở bàn tay mà tiếp nhận rồi.
Liễu Thanh Vân nhướng mày, không nghĩ tới còn có người trải qua tương tự chính mình, bất quá hiện tại anh càng quan tâm chuyện khác, lại hỏi: “Chú Giang, lần này cháu tới tìm chú còn muốn hỏi thăm một chút, chú có biết nơi nào trong huyện có bán giấy vàng, bút lông, chu sa mấy loại đồ vật này không.”
“Mấy thứ này trước kia nhưng thật ra chuyên môn có bán, hiện tại đều thành bốn cũ.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Liễu Thanh Vân ngẩn người.
Chú Giang nghĩ nghĩ nói: “Ở ngõ Tứ Bình trong huyện có một người gọi là ông Dư, tổ tiên nhà bọn họ chính là làm cái này, hiện tại tuy rằng không cho bán, nhưng rốt cuộc là có tay nghề, có thể còn có trữ hàng không chừng. Mấy năm nay tình thế trong huyện cũng không khẩn trương như vậy, cháu đi nói rõ ràng với người ta, ông ta có lẽ sẽ bán cho cháu.”
Liễu Thanh Vân đáp ứng xuống dưới, sau đó đi vào Trạm thu hồi tìm chút đồ vật trong nhà có thể sử dụng, đáng giá nhắc tới chính là, anh còn tìm được mấy cái đồng tiền, chờ anh trở về uẩn dưỡng tốt, tương lai có thể dùng để làm pháp khí.
Anh nhờ chú Giang giúp anh nhìn đồ vật, chính mình đi đến ngõ Tứ Bình tìm ông Dư kia.
Đoán chừng ngõ nhỏ này người họ Dư không nhiều lắm, Liễu Thanh Vân tùy ý hỏi một chút, rất nhanh liền tìm được nhà của ông Dư.
“Cậu tìm ai?” Sau khi Liễu Thanh Vân gõ cửa, một ông cụ mang mắt kính ngậm thuốc lá ra tới.
“Ta tìm sư phụ Dư.”
“Cậu tìm ông ta có chuyện gì sao?”
“Ta muốn mua chút giấy vàng chu sa……”
“Không có, nơi này không có vài thứ kia.” Liễu Thanh Vân còn chưa nói xong, đã bị ông cụ đánh gãy, ông cụ còn chuẩn bị trực tiếp đóng cửa lại.
“A, ông ơi, ta biết ông chính là sư phụ Dư, ta thật sự yêu cầu vài thứ kia, ông liền bán ta một chút đi.” Liễu Thanh Vân vội vàng chặn cửa.
“Cậu muốn những cái đó để làm gì?”
“Tất nhiên là vẽ phù chú.”
“Cậu biết vẽ phù chú?” Ông Dư dùng ánh mắt hoài nghi đánh giá Liễu Thanh Vân từ trên xuống dưới vài lần, đặc biệt là một thân quần áo đầy mụn vá của anh ta, thấy thế nào cũng đều giống là người trồng trọt.
“Biết, biết, ta cùng cao nhân học qua, bản lĩnh Huyền môn ta đều biết.” Ông Dư trước mặt không quen biết anh, Liễu Thanh Vân liền không cần thiết giả bộ, liền đem chính mình thổi phồng một phen.
Anh ta xem ông Dư vẫn là không quá tin tưởng, liền bổ sung: “Sư phụ Dư đầy mặt hồng quang, trong nhà gần nhất hẳn là có chuyện vui, căn cứ vào tướng mạo, nghĩ đến là ứng ở cung con cái.”
Ông Dư nghe xong lời này, mới nhả ra: “Cậu đi vào trước rồi nói sau.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Niên đại văn
- Diễn Tinh Huyền Học Đại Sư Ở 70
- Chương 5: Cậu biết vẽ phù chú?