Chương 40: Cơ linh hơn nhiều những đứa nhỏ cùng tuổi tác

Chương 40: Cơ linh hơn nhiều những đứa nhỏ cùng tuổi tác

Vùng ngoại thành huyện Bàn Thủy, trong một ngôi nhà cũ, có hai nam hai nữ đang ăn cơm sáng, trong lòng ngực một người phụ nữ còn ôm một đứa bé mới sinh, thường thường đút đứa nhỏ một ngụm, nhìn thoáng qua còn tưởng rằng đây là hai mẹ con, nhưng người phụ nữ kia không bao lâu liền không kiên nhẫn, oán giận nói: “Đứa bé nhỏ như vậy chính là phiền toái, động một chút liền khóc.”

“Chị Phân, dù sao lúc này cũng chỉ có một đứa trẻ con như vậy, chị bị liên luỵ liền vất vả chút, chờ Đại Quang trở về, chúng ta liền xuất phát đi Nguyên Giang, nhanh chóng sang tay mấy đứa nhỏ.” Người nói chuyện chính là người đàn ông lúc trước đi cùng Đại Quang, gọi là A Hải.

“Sao lần này Đại Quang đi lâu như vậy còn chưa trở về, anh ta đưa bé gái kia đến thôn Cục Sắt, lẽ ra đêm qua đã nên trở lại mới đúng chứ?” Một người phụ nữ khác nhíu mày nói, cô ta chính là Quyên Tử vợ của Đại Quang.

“Phỏng chừng là ở thôn Cục Sắt trì hoãn thời gian hơi lâu, không kịp chuyến xe đi. Không có việc gì, dù sao cũng không phải lần đầu tiên anh ta đi, cũng quen thuộc với người trong thôn, ở nhờ một ngày cũng không có gì, Đại Quang hẳn là sẽ ngồi chuyến xe sáng hôm nay trở về.” Một người đàn ông khác gọi là Lão Ngũ lên tiếng.

“Ừ, khi Đại Quang trở về chúng ta liền đi, lần này đi Ngọc Thành mấy người nghe nói không, bên kia muốn xây dựng nhà xưởng, xem ra sau này người sẽ càng ngày càng nhiều.”

“Người nhiều thật tốt nha, người nhiều phụ nữ và trẻ em cũng nhiều, chúng ta không phải càng dễ dàng ra tay……”

Sau khi ăn cơm xong, Quyên Tử và Lão Ngũ đi ra ngoài mua vé xe, trong phòng chỉ còn lại A Hải và chị Phân, hai người tiếp tục nói về đề tài vừa rồi, trung gian còn xen kẽ tiếng khóc của đứa bé mới sinh.

Bên trong căn phòng bên cạnh bị khóa cửa, nhốt ba bé trai, trong đó liền có Tiểu Phong và Tam Bảo, còn có một bé trai khác khoảng sáu bảy tuổi, cậu bé tự giới thiệu nói mình tên là Thành Hạo, so với Tiểu Phong kinh hoảng thất thố và Tam Bảo khóc sướt mướt, đứa nhỏ này có vẻ trầm ổn hơn nhiều.

Đêm qua, sau khi Tam Bảo tỉnh lại không thấy Liễu Thanh Vân và Nhị Ni, liền bắt đầu khóc nháo không thôi, kẻ buôn người Lão Ngũ ngại Tam Bảo ầm ĩ, liền đi vào tát Tam Bảo một cái, vẫn là Thành Hạo ở bên cạnh kéo Tam Bảo một chút, Tam Bảo mới không bị đánh trúng, nhưng chính Thành Hạo lại bị Lão Ngũ tát một cái, nửa bên mặt hiện tại vẫn còn sưng đỏ.

Náo loạn thành như vậy, tuy nói Thành Hạo liền một giọt nước mắt cũng chưa rớt, nhưng Tiểu Phong và Tam Bảo cũng bị dọa sợ, Tiểu Phong liền nói chuyện cũng không dám nói, Tam Bảo chính là khóc cũng không dám lớn tiếng.

Lúc này Thành Hạo nghiêng tai nghe động tĩnh ngoài phòng, nhận thấy được bên ngoài chỉ còn lại hai người A Hải và chị Phân. Cậu bé cảm thấy thời cơ tới rồi, liền ném cái chăn cũ nát vẫn luôn đắp trên người sang bên cạnh, bắt đầu hô lớn: “Ta bụng đau quá, cứu mạng!”

Ngoài cửa A Hải nghe thấy động tĩnh, không kiên nhẫn mở cửa đi vào.

“Kêu cái gì chứ, mấy đứa nhãi ranh chúng mày lại làm ầm ĩ, tao liền lấp kín miệng chúng mày.”

“Ta bụng đau, đau chết đi được.” Thành Hạo vừa nói, vừa rớt hai giọt nước mắt.

A Hải vốn dĩ không muốn quản cậu ta, nhưng nhìn thấy trên đầu cậu ta đều toát mồ hôi lạnh, thật sự không giống giả bộ. Lại nói đứa nhỏ chỉ lớn như vậy biết cái gì đâu, hẳn là không đến mức biết giả vờ đau bụng.

Lúc này A Hải có chút chần chờ, lo lắng đừng thật sự xảy ra chuyện gì đi, thiếu một đứa nhỏ, chính là thiếu rất nhiều tiền a.

“Làm sao bây giờ?” Chị Phân đi theo vào hỏi.

“Đứa nhỏ này vẫn luôn làm ầm ĩ như vậy cũng không phải cách, như vậy đi, ta đến trạm y tế phía trước mua thuốc cho nó, chị xem mấy đứa bọn họ.”

“Một mình ta xem không được mấy đứa nhỏ này.”

“Có gì mà xem không được, chị khóa cửa bên ngoài không phải được rồi sao, trạm y tế cũng không bao xa, ta nhanh chóng trở về.” Nói xong A Hải liền đi ra ngoài.

Chị Phân chỉ đành khóa cửa lại, chờ bên ngoài phòng.

Thành Hạo thấy bọn họ đều đi ra ngoài, trong miệng tiếp tục kêu đau bụng, người lại đi đến bên cửa sổ, thật cẩn thận bẻ gãy mấy thanh gỗ chắn trên cửa sổ.

Nguyên bản cửa sổ của căn phòng này là dùng mấy thanh gỗ chắn lại, nhưng đại khái là do trời mưa nên hư hỏng, có hai thanh gỗ bị đứt gãy. Tối hôm qua Thành Hạo đã quan sát qua, phát hiện sau khi thanh gỗ đứt gãy lộ ra khe hở cũng đủ một đứa nhỏ thông qua. Nhưng ngày hôm qua đêm khuya tĩnh lặng, bên ngoài lại vẫn luôn có người canh chừng, cậu ta sợ làm ra động tĩnh quá lớn, cho nên cái gì cũng không làm, lúc này mới tìm được cơ hội.

“Chúng ta chạy mau!” Thành Hạo nhỏ giọng nói với Tiểu Phong và Tam Bảo.

Tiểu Phong đã sớm bị một loạt thao tác của Thành Hạo làm kinh sợ, lúc trước không rõ nguyên nhân vì sao cậu ta vẫn luôn quấn chăn, lúc này mới phản ứng lại đây, cậu ta muốn chạy trốn. Tiểu Phong có chút do dự nhìn thoáng qua ngoài cửa, Tam Bảo do tuổi còn nhỏ, rất là ngây thơ.

“Lúc này bên ngoài chỉ có một người, lại không chạy liền phải bị bọn họ bán vào trong núi. Nếu hai người không chạy, một mình ta chạy, chờ ta tìm được cảnh sát lại trở về cứu hai người.” Thành Hạo nói.

Tiểu Phong nghĩ đến chính mình bị bán vào trong núi, liền hoảng sợ không thôi, lại sợ hãi Thành Hạo đi rồi, chỉ còn lại bọn họ, vội vàng lôi kéo Tam Bảo đi theo.

Thành Hạo hành động rất nhanh nhẹn, cậu ta lưu loát từ cửa sổ nhảy xuống, lại tiếp được Tam Bảo, Tiểu Phong cũng theo sau chui ra ngoài. Ba đứa nhỏ thấy trong sân không có ai, liền nắm tay lẫn nhau, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài sân, sau khi ra khỏi sân liền bắt đầu chạy như điên.

Lúc này chị Phân ở bên ngoài cảm thấy không thích hợp, bé trai vẫn luôn kêu đau bụng kia không kêu nữa, trong phòng giống như có tiếng động kỳ quái. Cô ta vội vàng mở cửa ra nhìn xem, lúc này mới phát hiện ba đứa nhỏ kia đã chạy trốn.

Chị Phân nhanh chóng chạy ra ngoài đuổi theo, sau đó liền đυ.ng phải A Hải từ trạm y tế trở về.

“Có chuyện gì vậy? Sao chị lại chạy ra ngoài?” A Hải nhìn thấy chị Phân chạy ra ngoài liền cảm thấy không ổn.

“Không xong rồi, ba đứa nhãi ranh kia từ cửa sổ chạy trốn.”

A Hải thầm mắng một tiếng, lại hỏi: “Còn đứa bé mới sinh đâu?”

“Nó còn ở trong phòng, nó lại không chạy được, vẫn là đuổi theo ba đứa kia trước đi.”

Chỗ bọn họ đang ở là vùng ngoại thành của huyện thành, tương đối hẻo lánh, chỉ có một đường lớn đi ra ngoài, vừa rồi A Hải chính là từ con đường này lại đây, lại không gặp được mấy đứa nhỏ kia. Hai người đoán ba đứa nhỏ nhất định là đi đường nhỏ phía sau, liền nhắm ngay hướng đó đuổi theo.

Bên này Thành Hạo và Tiểu Phong lôi kéo Tam Bảo, thật sự là đi đường nhỏ phía sau, nhưng bởi vì Tam Bảo tuổi còn nhỏ, chân lại ngắn, căn bản là chạy không nhanh, Thành Hạo chỉ có thể cõng trên lưng, nhưng chính cậu ta cũng chỉ là một đứa nhỏ, chạy không được bao xa, liền mệt thở hổn hển.

Cho nên A Hải và chị Phân rất nhanh đã đuổi theo ba đứa nhỏ, Thành Hạo không có cách nào, liền nói với Tiểu Phong: “Chúng ta chạy tách ra, ai chạy ra được liền đi tìm cảnh sát.” Nói xong cậu ta cõng Tam Bảo chạy đến một đường nhỏ khác.

Tiểu Phong thấy thế, chỉ có thể cắn răng tiếp tục chạy.

A Hải thấy ba đứa nhỏ chạy tách ra, liền nói với chị Phân: “Chị đuổi theo đứa chạy một mình, ta đi bắt hai đứa kia.”

A Hải là người lớn, không bao lâu liền đuổi kịp Thành Hạo, duỗi tay muốn bắt Tam Bảo trên lưng trên Thành Hạo. Thành Hạo lại thuận thế xoay người một cái, cắn cánh tay A Hải một cái.

A Hải bị cắn đau, thẹn quá thành giận vung tay đánh qua, đường nhỏ này là sườn dốc đi lêи đỉиɦ núi, Thành Hạo bị một cái tát của A Hải đánh ngã vào ruộng dốc bên cạnh, cậu ta và Tam Bảo trực tiếp lăn xuống dưới.

Độ dốc này tuy rằng không cao, nhưng phía dưới trải rộng cây cối đá vụn, lẽ ra hai đứa nhỏ lăn xuống dưới, cũng phải té bị thương một chút mới đúng, nhưng trong túi áo của Tam Bảo chợt lóe ánh sáng, hai đứa nhỏ té lăn xuống dưới lại không hề bị thương. Sau khi Thành Hạo phản ứng lại đây, liền kéo Tam Bảo tiếp tục chạy.

A Hải thấy bọn họ còn muốn chạy, tức giận không thôi, cũng từ trên ruộng dốc đuổi theo xuống dưới. Lúc này anh ta phát ngoan, nhặt một cục đá trên mặt đất, nhắm thẳng về phía sau đầu của Thành Hạo. Anh ta cảm thấy đứa nhỏ này rất phiền toái, lúc này anh ta mặc kệ người có thể bị thương hay không, một hai phải thu thập đến thành thật mới được.

Chỉ là không biết từ nơi nào bay tới một đồng tiền xu, thẳng tắp đánh trúng cổ tay A Hải đang cầm cục đá, cục đá trong tay anh ta lập tức rơi xuống đất.

“Là ai?” A Hải cảnh giác nhìn xung quanh.

Lại nói sau khi Liễu Thanh Vân đuổi tới huyện Bàn Thủy, cảm ứng được vị trí đại khái của Tam Bảo, liền đến đồn công an báo án trước, nói chính mình từ trong miệng bọn buôn người Đại Quang biết được vị trí của đồng lõa anh ta. Cảnh sát nhanh chóng hành động, Liễu Thanh Vân bảo Nhị Ni ở đồn công an chờ chính mình, liền dẫn cảnh sát đi đến hang ổ của bọn buôn người.

Nhưng bọn họ tới chậm một bước, khi đến nơi mấy đứa nhỏ đã chạy trốn, A Hải và chị Phân đều đuổi theo, trong phòng chỉ còn lại đứa trẻ con mới sinh. Bọn họ để lại một nửa người canh giữ trong phòng, còn lại liền đuổi theo đường nhỏ phía sau.

Vừa rồi khi A Hải muốn hành hung Thành Hạo, vẫn là Liễu Thanh Vân tay mắt lanh lẹ dùng đồng tiền chắn một chút. Mấy cảnh sát đi cùng Liễu Thanh Vân thấy thế nhanh chóng tiến lên chế phục A Hải.

Thành Hạo còn đang tiếp tục chạy về phía trước nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại thấy cảnh sát tới, lúc này mới thở phào một hơi, lập tức ngồi bẹp xuống đất. Tam Bảo bị Thành Hạo nắm tay, từ đầu tới đuôi đều là bị người khác mang theo, còn không hiểu rõ là chuyện gì, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, cũng không dám nói chuyện, thẳng đến lúc này thấy Liễu Thanh Vân, mới “Oa” một tiếng khóc rống lên.

Liễu Thanh Vân vội vàng đi qua bế Tam Bảo lên, an ủi cậu bé vài câu.

“Liễu đồng chí, cảm ơn cậu đã cung cấp manh mối, lúc này mới có thể tìm được hang ổ của bọn buôn người, chúng ta còn phải mau chóng trở về bắt giữ những người còn lại.” Cảnh sát Chu mang đội nói với Liễu Thanh Vân.

Thành Hạo ở bên cạnh thở hổn hển, mở miệng nhắc nhở: “Còn một cậu bé kêu Tiểu Phong, chúng ta chạy tách ra, có một người phụ nữ đoán chừng đang đuổi theo cậu ta. Trong phòng còn có một đứa nhỏ, cũng là bị bọn họ bắt cóc. Mặt khác còn có một nam một nữ đi ra ngoài, không biết còn trở về hay không. A, đúng rồi, bọn họ nói giống như phải đợi một người kêu Đại Quang trở về, sau đó lập tức rời đi.”

Sau khi Liễu Thanh Vân nghe xong, không khỏi kinh ngạc nhướng mày, đứa nhỏ này khoảng chừng sáu bảy tuổi, nhưng lại cơ linh hơn nhiều so với những đứa nhỏ cùng tuổi tác, không riêng ý nghĩ rõ ràng, vừa rồi nguy hiểm như vậy cũng chưa bỏ xuống Tam Bảo, còn vẫn luôn lôi kéo Tam Bảo cùng chạy.

Cảnh sát Chu hiển nhiên cũng là tưởng như vậy, nhưng anh ta không có thời gian nhiều lời, chỉ dặn dò Liễu Thanh Vân dẫn hai đứa nhỏ về, anh ta lại nhìn A Hải bị trói nằm trên mặt đất, tính toán để hai người đội viên áp giải người trở về.

“Không cần, người này ta mang về là được, không phải còn có bọn buôn người và đứa nhỏ không tìm được sao? Các người đều đi tìm người đi.” Nói xong Liễu Thanh Vân một tay ôm Tam Bảo, một tay xách A Hải lên, giống như lúc trước đã xách Đại Quang.

Cảnh sát Chu nghĩ nghĩ, vẫn là để lại một người đội viên đi theo mấy người Liễu Thanh Vân, các đội viên khác đều đi tìm người.

“Wow, sức lực của chú thật lớn.” Thành Hạo thấy mấy người cảnh sát Chu đi rồi, không nhịn được giật mình cảm thán.

“Cháu cũng không kém, đã lôi kéo Tam Bảo mà còn có thể chạy xa như vậy.”

“Ông nội và cha của cháu đều là quân nhân, từ nhỏ cháu đã đi theo bọn họ huấn luyện.” Thành Hạo kiêu ngạo ưỡn ngực nói.

“Không tồi, vậy tại sao cháu lại bị bọn buôn người bắt được?”

Nói đến chuyện này, ngực Thành Hạo bẹp xuống, buồn bực nói: “Cháu đi theo mẹ về quê, khi mẹ nói chuyện với người khác, cháu nhìn thấy một người phụ nữ ôm đứa nhỏ lén lút đi vào ngõ nhỏ ven đường, cháu liền đi theo phía sau nhìn một chút, ai biết người phụ nữ kia còn có đồng lõa, cháu đã bị bắt được.”

Hóa ra là chính mình đưa tới cửa, Liễu Thanh Vân có chút buồn cười, lá gan của đứa nhỏ này cũng thật lớn, phát hiện không thích hợp, không nói cho người lớn, một mình liền dám đi theo sau.

Người cảnh sát đi cùng bọn họ nghe đến đó, nhíu mày nói chen vào: “Tiểu đồng chí, sau này không thể lại như vậy, phát hiện tình huống không thích hợp nhất định phải nói cho người lớn biết, cháu làm như vậy cũng quá nguy hiểm.”

“Cháu đã biết.” Thành Hạo thành thật đứng ứng, lần này cậu cũng xem như đã bị giáo huấn. Lúc ấy cậu chỉ cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ kia có chút khả nghi, cũng không xác định người phụ nữ kia thật sự có vấn đề hay không, mới thừa dịp lúc mẹ cậu nói chuyện với người khác, đi theo vào ngõ nhỏ nhìn nhiều vài lần, kết quả chính mình cũng liên lụy vào trong đó.

Chờ đến khi mấy người Liễu Thanh Vân trở lại ngôi nhà lúc trước, phát hiện cảnh sát dùng phương pháp ôm cây đợi thỏ đã bắt được Lão Ngũ và Quyên Tử, rất nhanh Tiểu Phong và chị Phân cũng bị tìm trở về, cuối cùng cũng không có cá lọt lưới.