Chương 39: Yêu thuật? Tiểu quỷ?

Chương 39: Yêu thuật? Tiểu quỷ?

Không đến một lát, ngoài sân nơi Liễu Thanh Vân đang đứng đã bị mấy chục thôn dân vây chật như nêm cối, hơn nữa dáng vẻ của những thôn dân kia thoạt nhìn đều hung thần ác sát.

Thôn của bọn họ vẫn luôn tương đối khốn cùng, vị trí lại xa xôi, rất ít có người đồng ý gả đến đây, cho nên thôn này ở vài thập niên trước liền có thói quen mua phụ nữ bé gái. Chỉ là vào thập niên 60, lúc ấy thiên tai không ngừng, cơm đều ăn không đủ no, nào có tiền đi mua người, lúc này mới ngừng nghỉ mấy năm.

Nhưng mấy năm nay cuộc sống của mọi người rộng thùng thình, trong tay nhiều ít cũng tích góp chút tiền, liền khôi phục tập tục mua người, mấy người Đại Quang từ trước liền thường xuyên tới đây.

Ở thôn này mặc kệ là nhà ai hộ nào mua người, người toàn thôn đều sẽ hỗ trợ nhìn chằm chằm, phòng ngừa người chạy trốn. Hôm nay người trong thôn nghe vợ nhà họ Trương nói, cha của bé gái mà nhà bọn họ muốn mua tìm tới. Này sao được, sao có thể làm người chạy đi được, cho nên người trong thôn liền cầm vũ khí tới đây.

Mấy người đàn ông dẫn đầu đánh giá Liễu Thanh Vân, nói với anh:

“Chính là mày muốn cướp người sao? Đừng có nằm mở, vào thôn chúng ta, chính là người của thôn Cục Sắt chúng ta, không có chuyện lại đi ra ngoài.”

“Nếu mày thức thời, liền buông người xuống, chạy nhanh cút đi, nếu không đừng trách chúng ta không khách khí với mày.”

“……”

Liễu Thanh Vân nhìn những người này, xem như bị bọn họ làm cho tức giận đến bật cười, nơi này là ma quật gì a, còn chỉ có thể vào không thể ra.

“Hôm nay ta muốn nhìn thử xem, mấy người có bản lĩnh gì mà ngăn cản ta mang người rời đi.”

Liễu Thanh Vân cõng Nhị Ni ở sau lưng, bảo Nhị Ni nhắm mắt lại, mặc kệ nghe thấy cái gì đều đừng mở mắt, ngay sau đó cắn chảy máu ngón tay của mình, bắt đầu vẽ phù giữa không trung. Lần này anh không dùng chu sa giấy vàng, mà lấy máu tươi thay thế chu sa, trực tiếp vẽ phù giữa không trung, này trên thực tế đây là một loại hiến tế.

Nhắc tới hiến tế, thường cảm thấy phương pháp này dùng nhiều trong tà thuật, nhưng trên thực tế hiến tế cũng là một loại thuật pháp, chỉ là sau lại bị tà tu lợi dụng, luôn là lấy hy sinh người vô tội vì đại giới để hiến tế.

Mà Liễu Thanh Vân hiến tế, chính là dùng tinh huyết của mình để tế, cũng là một bộ phận lực lượng tu hành của anh. Anh lấy điều này để triệu hoán tiểu quỷ và thao tác bọn họ, loại phương pháp này sẽ tổn thất không ít linh lực, Liễu Thanh Vân cũng sẽ không dễ dàng sử dụng, hôm nay là thật sự tức giận, mới làm như thế.

Từ trước anh giúp không ít người trừ tà bắt quỷ, trên cơ bản mỗi nhà đều có ân oán tình thù riêng, anh cũng coi như là gặp qua thế gian trăm thái, bình thường có rất ít chuyện có thể chọc anh tức giận. Nhưng hiện giờ anh nhìn những kẻ mua bán người này, hơn nữa là toàn bộ thôn đều tham dự vào trong đó, vẫn cứ cảm thấy sự ác độc của con người vượt qua mức tưởng tượng của anh.

“Quỷ thần quỷ thần, bất tri tính danh, ngô kim sắc nhữ, đáo ngô đàn đình, phụ ngô liễu đạo, khuông ngô thành hình.” Liễu Thanh Vân vừa vẽ phù vừa niệm chú, sau khi vẽ phù xong, không trung chợt lóe kim quang, phương pháp huyết tế liền xem như thành công.

Thôn dân thôn Cục Sắt nhìn Liễu Thanh Vân ở trong không trung khoa tay múa chân không biết làm cái gì, sau đó liền quát tới một trận gió lạnh. Lúc này đã là buổi tối, lẽ ra buổi tối mùa xuân cũng không có lạnh bao nhiêu, nhưng bọn họ lại đột nhiên cảm thấy giống như đang ở buổi tối mùa đông, lạnh lẽo đều thấm vào tận xương tủy.

Vẫn là kẻ buôn người Đại Quang có chút kiến thức, tuy rằng anh ta không biết Liễu Thanh Vân làm cái gì, nhưng trực giác cảm thấy không thích hợp, vội vàng hô to: “Đừng vô nghĩa với anh ta, nhanh chóng bắt anh ta lại rồi nói.”

Mọi người nghe vậy đang muốn động thủ, liền thấy trước mắt chính mình bay lơ lửng mấy tiểu quỷ dáng vẻ khủng bố, đây chính là cô hồn dã quỷ trong phạm vi mấy dặm bị Liễu Thanh Vân đưa tới. Những tiểu quỷ này có rất nhiều là treo cổ, đầu lưỡi duỗi thật dài. Có như là bị đè ở dưới cục đá, đầu đều thiếu một nửa. Còn có càng khủng bố, thất khiếu đổ máu, dáng vẻ chết không nhắm mắt.

“A!” Mọi người kêu to, mắt thấy những tiểu quỷ đó nhào tới, muốn lấy mạng chính mình, bọn họ vội vàng múa may công cụ trên tay, muốn ngăn cản lại. Nhưng những tiểu quỷ này tuy là lộ hình, lại không có thật thể, bọn họ lung tung múa may cuốc xẻng, không đánh trúng quỷ không nói, không ít người đều trực tiếp đánh trúng những người bên cạnh, trong lúc nhất thời tiếng kêu rên thảm thiết liên tục vang lên.

Nhưng lúc này các thôn dân đã không nhìn thấy những người khác, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy tiểu quỷ trước mặt bọn họ đang không ngừng bay tới gần chính mình. Cứ như vậy, trong tình cảnh mọi người nhìn thấy những tiểu quỷ đó đang tới gần, giống như điên rồi mà ẩu đả lẫn nhau, kẻ buôn người Đại Quang và vợ chồng nhà họ Trương cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Liễu Thanh Vân nhìn cảnh tượng “Quần ma loạn vũ” trước mặt, mặt không biểu cảm. Nhị Ni ngoan ngoãn vùi mặt vào vai Liễu Thanh Vân, nghe tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên bên tai, run rẩy một chút, lại không dám ngẩng đầu.

Những người khác trong thôn nghe thấy động tĩnh cũng chạy tới, thôn này không lớn, chỉ có hơn 100 người, lúc trước cầm công cụ chạy tới đều là thanh niên trai tráng, cũng là mọi người cảm thấy chỉ có một mình Liễu Thanh Vân, không cần phải xuất động toàn thôn.

Nhưng bọn họ nhìn thấy cảnh tượng máu chảy thành sông trước mắt, đều bị dọa choáng váng, có người nhìn thấy con trai hoặc là chồng mình bị thương, muốn đi tới xem xét tình huống, nhưng bọn họ tiến vào phạm vi Liễu Thanh Vân vẽ định không gian, liền bị tiểu quỷ quấn lên, hơn nữa bọn họ không có mang theo công cụ, chỉ có thể trở thành đối tượng bị những người khác ẩu đả, lúc này toàn bộ thôn càng thêm náo nhiệt.

Liễu Thanh Vân nhìn trong thôn không có người chạy ra nữa, đoán người trưởng thành có thể tự nhiên hành động phỏng chừng đều ở chỗ này, liền yên tâm lại chờ đợi.

Này một chờ liền chờ một lúc lâu, lúc đêm khuya tĩnh lặng, người trong thôn đều mất đi sức chiến đấu, mới an tĩnh lại. Những người này hoặc là thiếu cánh tay chặt đứt chân, hoặc là trên đầu bị tạp thành lỗ thủng, mặc dù những tiểu quỷ đó có đáng sợ, bọn họ cũng không có lực lượng tránh né.

Liễu Thanh Vân thấy thế liền không lại quản bọn họ, mà là đi đến từng nhà trong thôn này nhìn một chút, tìm được tám chín người phụ nữ bị nhốt hoặc khóa lại, hẳn là đều là người bị mua tới đây. Còn có rất nhiều trẻ em, xem ra đều là con cái của những thôn dân đó, trong đó cũng không biết có người bị lừa bán hay không.

Những phụ nữ và trẻ em này đều nghe thấy động tĩnh bên ngoài, lại sợ hãi không thôi, không dám đi ra ngoài nhìn xem. Liễu Thanh Vân cũng không nói thêm gì, chỉ thả những người phụ nữ bị nhốt lại, dặn dò các cô tự mình đi báo nguy, làm các cô chờ cảnh sát tới đón các cô.

Thôn Cục Sắt này cách huyện thành gần nhất vẫn là có chút khoảng cách, nếu Liễu Thanh Vân mang theo bọn họ cùng lên đường, liền quá chậm trễ thời gian. Cho nên anh không tiếp tục trì hoãn, sau khi đưa những tiểu quỷ kia đi, cõng Nhị Ni, tay xách Đại Quang đang hôn mê, liền chạy đến huyện thành.

Đại Quang này tuy nói không béo, nhưng thế nào cũng phải hơn 50 kg, Liễu Thanh Vân xách anh ta, lại giống như xách một túi bột mì. Đại Quang này ở lúc mọi người ẩu đả, tuy rằng cũng bị thương, nhưng cũng không chí mạng, anh ta may mắn được Liễu Thanh Vân bảo hộ vài lần.

Những người khác còn chưa tính, toàn bộ thôn đều tham dự vào chuyện mua người, cái gọi là pháp không trách chúng, nếu muốn cảnh sát bắt hết thôn dân, hiển nhiên là không hiện thực, ước chừng nhà tù cũng không chứa hết. Cho nên làm cho bọn họ trực tiếp nội đấu tiêu hao một chút, trải qua đêm nay, đại khái còn thừa chút lão nhược bệnh tàn, hơn nữa cho dù không chết, bị âm khí của tiểu quỷ quấn thân, về sau cũng là triền miên giường bệnh, sống không lâu.

Nhưng Đại Quang không giống nhau, bọn buôn người khẳng định phải bị hình phạt, anh ta có thể là kẻ có tổ chức, nhất định biết không ít tin tức, từ trong miệng anh ta hẳn là có thể đạt được không ít tin tức hữu dụng, Liễu Thanh Vân tự nhiên lưu trữ mạng sống của anh ta.

Ngày mới tờ mờ sáng, ông Triệu người trực ban của đồn công an huyện Dư, bởi vì lớn tuổi, giấc ngủ cũng không quá tốt, cho nên liền dậy sớm.

Ông ta đang ở trong sân hoạt động thân thể, chợt nhìn thấy từ bên ngoài đồn công an lăn vào một vật to lớn, dọa ông ta hoảng sợ, còn tưởng rằng có người tưởng tập kích ông ta, kết quả tập trung nhìn kỹ, lăn vào đồn công an lại là một người đàn ông bị bó.

Người đàn ông kia miễn bàn có bao nhiêu thảm, trên người bị không ít thương tích không nói, dưới đầu gối càng là huyết nhục mơ hồ, giống như là bị người xách một đường từ nơi xa kéo lại đây.

Ông Triệu đang nghi hoặc, liền thấy chỗ cổ áo của người đàn ông kia nhét một phong thư, ông ta rút phong thư ra, mở ra nhìn nội dung bên trong.

Trong thư nói người đàn ông này là kẻ buôn người, bán con của người viết thư đến thôn Cục Sắt thuộc huyện Dư, anh ta một đường đuổi theo, tìm được con của mình.

Vào lúc anh ta muốn dẫn con mình rời đi, người thôn này lại giống như trúng tà, ẩu đả lẫn nhau, trường hợp thảm không nỡ nhìn, người trưởng thành trong thôn sợ là không thể may mắn thoát khỏi.

Anh ta hoài nghi tổ tiên của người thôn này phỏng chừng có bệnh tật về tinh thần, thế cho nên mỗi người bọn họ đều có khuynh hướng bạo lực, sẽ không khống chế được mà đánh người. Tóm lại nguyên nhân bọn họ gϊếŧ hại lẫn nhau không thể hiểu được.

Ở trong thôn anh ta còn gặp được mấy người phụ nữ bị lừa bán, bởi vì anh ta không tiện dẫn người đi cùng, muốn cảnh sát đi giải cứu bọn họ. Anh ta còn thuận tiện đưa bọn buôn người lại đây, nghĩ người này hẳn là biết không ít tin tức.

Người viết thư nói anh ta còn chuyện quan trọng khác trong người, phải đuổi theo một người con khác cũng bị lừa bán, cho nên không có biện pháp ở chỗ này trì hoãn thời gian, chờ trời sáng.

Cuối thư không có để lại tên, ông Triệu cũng không biết người báo án là ai. Nhưng mặc kệ như thế nào, nếu người viết thư nói là thật, chuyện này khẳng định là một cái án lớn. Ông ta vội vàng đi tìm sở trưởng báo cáo tình huống, đồn công an nhanh chóng hành động, lập tức đi đến thôn Cục Sắt.

Ông Triệu vốn đang cho rằng người viết thư nói quá lên, nhưng khi bọn họ tới thôn Cục Sắt, nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết trong thôn, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm.

Giải quyết hậu quả tự nhiên là không cần phải nói, nhưng hỏi nguyên nhân tạo thành chuyện này, những phụ nữ trẻ em bị nhốt trong phòng, đều nói chính mình không thấy được, chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.

Mà những thôn dân ban đầu gặp được Liễu Thanh Vân hơn nữa còn may mắn tồn tại, đều vẫn luôn chắc chắn là Liễu Thanh Vân dùng yêu thuật, đưa tiểu quỷ tới, hại bọn họ thành như vậy.

Yêu thuật? Tiểu quỷ?

Sau khi ông Triệu nghe xong những lời này, nói sở trưởng: “Ta cảm thấy người viết thư nói thật sự có lý, vết thương của những người này rõ ràng đều là do bọn họ ẩu đả lẫn nhau mới bị, có thể là bọn họ thật sự có bệnh về tinh thần, thời gian phát tác không chừng cũng nên.”

“Chú nói đúng, một cái thôn ẩu đả lẫn nhau, đây là sự kiện ác tính, hơn nữa bọn họ còn tham dự mua dân cư. Giải cứu những người phụ nữ kia ra trước, lại đi thẩm vấn kẻ buôn người Đại Quang, xem anh ta có đồng lõa hay không.”

“Người viết thư kia đâu?”

“Lại tìm đi, dù sao anh ta cũng là người báo án, không phải anh ta nói muốn đi tìm một người con khác của anh ta cũng bị bắt cóc sao? Đại Quang kia không chừng biết được tin tức.”

Mà lúc này, Liễu Thanh Vân đã ở trên đường đi đến huyện Bàn Thủy, từ chỗ Đại Quang tìm hiểu tin tức quá chậm trễ thời gian, cho nên anh vẫn là dùng thuật tìm người của mình, tìm đến vị trị của Tam Bảo.