Chương 38: Nhị Ni và Tam Bảo bị người tách ra

Chương 38: Nhị Ni và Tam Bảo bị người tách ra

Hai ngày nay Liễu Thanh Vân mang theo Nhị Ni và Tam Bảo ở tại nhà họ Tôn, Tiểu Phong con trai của Tôn Kiến Thiết rất vui vẻ, hơn nữa Tam Bảo cũng là đứa bé không sợ người lạ, ba đứa nhỏ chơi đến còn khá tốt.

Sáng nay, Liễu Thanh Vân cùng người nhà họ Tôn đều vội chuyện của Tôn Thụy Tuyết, ba đứa nhỏ như bình thường chơi đùa ở trong sân.

Kết quả trong sân đột nhiên bay vào một con chim sẻ, Tam Bảo nhìn thấy con chim sẻ kia, ánh mắt sáng lên, liền nhào qua bắt lấy con chim sẻ kia, nhưng cậu bé làm sao có thể bắt được, con chim sẻ kia rất nhanh liền bay đi.

Lúc này Tam Bảo không vui, cậu bé hô to với Nhị Ni: “Chim, chim nhỏ, muốn!”

Nhị Ni nhìn chim sẻ bay xa, an ủi Tam Bảo: “Chim chóc bay đi rồi, chúng ta chơi cái khác đi.”

Nhưng Tam Bảo lại phát tính tình, nháo một hai muốn con chim sẻ kia, Nhị Ni hống cậu bé nửa ngày đều không dùng được.

Cuối cùng vẫn là Tiểu Phong nói: “Còn không phải là con chim sẻ sao, hai người chờ, ta bắt cho hai người một con.” Cậu bé chạy về trong phòng mình, cầm ra một cái ná, khoe khoang với hai người: “Khi ta ở nhà bà ngoại chơi đùa đã từng đi theo anh họ bắt chim sẻ, ta bắt chim sẻ rất lợi hại.” Nói xong, cậu bé liền mở cửa cổng, chạy ra ngoài, muốn nhìn xem bên ngoài chỗ nào có chim sẻ, bắt một con cho Tam Bảo chơi.

Tam Bảo thấy thế, lập tức hưng phấn đuổi theo. Nhị Ni do dự một chút, cũng chỉ có thể đi theo qua.

“Tiểu Phong, chúng ta vẫn là trở về đi, cha ta không cho chúng ta ra sân.”

“Không có việc gì, chúng ta bắt cho Tam Bảo một con chim sẻ liền trở về.”

Tam Bảo còn ở một bên ồn ào, không ngừng kêu “Chim nhỏ chim nhỏ”, Nhị Ni liền không hề nói gì nữa.

Ba đứa nhỏ vốn dĩ chỉ muốn ở trên đường phố trước cửa nhà bắt con chim sẻ để chơi đùa, nhưng sau khi ra ngoài, bọn họ không tự chủ được liền càng đi càng xa.

Chờ Tiểu Phong rốt cuộc bắt được một con chim sẻ, lúc xoay người muốn tranh công với Nhị Ni và Tam Bảo, lại phát hiện không thấy hai người đâu, cậu bé còn chưa kịp phản ứng lại đây, đã bị người che lại miệng mũi ôm đi.

Bên này, Liễu Thanh Vân đi ra phòng của Tôn Thụy Tuyết, vừa tới nhà chính, theo bản năng nhìn thoáng qua trong sân.

“A, ba đứa nhỏ đâu?” Anh nhớ rõ buổi sáng ba đứa nhỏ còn ở trong sân chơi đùa.

Người nhà họ Tôn nghe vậy cũng nhìn ra sân, chỉ thấy trong sân không có một bóng người, cửa cổng còn mở ra.

“Ba đứa nhỏ sẽ không chạy ra ngoài chơi đi? Tiểu Phong này, ta bảo nó ở trong sân chơi đùa, đừng ra ngoài, nó chính là không nghe lời.” Lý Tố Thu có chút buồn bực nói.

Mới đầu người nhà họ Tôn còn không có nghĩ quá nhiều, cho rằng mấy đứa nhỏ chính là chạy ra ngoài chơi, chỉ có hai vợ chồng Tôn Kiến Thiết và Liễu Thanh Vân đi ra ngoài tìm kiếm. Nhưng ba người ở xung quanh tìm nửa ngày, cũng chưa tìm được mấy đứa nhỏ, lúc này hai vợ chồng Tôn Kiến Thiết mới hoảng loạn lên.

“Ba đứa nhỏ này chạy đi đâu chứ? Sao không thấy bóng dáng đâu hết?”

“Có thể là đã xảy ra chuyện rồi.” Liễu Thanh Vân nhìn cái ná nằm trên mặt đất cách đó không xa, bên cạnh còn có một con chim sẻ bị bắn ngất đi.

Nhà họ Tôn đây là một đợt vừa mới bình, một đợt khác lại khởi, chuyện của Tôn Thụy Tuyết mới vừa giải quyết xong, Tiểu Phong lại mất tích.

“Ba, mấy đứa Tiểu Phong có thể là bị bọn buôn người bắt đi rồi, phải làm sao bây giờ?” Lý Tố Thu tưởng tượng đến Tiểu Phong bị bắt cóc, liền đứng ngồi không yên, nói hai câu liền muốn rớt nước mắt.

“Các người như thế nào biết bọn họ là bị bọn buôn người bắt đi? Nói không chừng bọn họ chỉ là chạy đến nơi xa chơi đùa thôi, nếu không chúng ta lại đi ra ngoài tìm xem.” Tôn Kiến Quân đề nghị.

“Khẳng định là đã xảy ra chuyện, chúng ta ở trên mặt đất tìm được ná của Tiểu Phong, cái ná này là ta tự mình làm cho Tiểu Phong, ta nhận ra được, nó ngày thường rất bảo bối cái ná này, căn bản là không có khả năng ném ở bên ngoài.” Tôn Kiến Thiết cho mọi người nhìn cái ná mới nhặt về tới.

“Vậy chúng ta có đến đồn công an báo án không?” Vợ Tôn Kiến Quân hỏi.

Tôn Ứng Đức vừa mới tiêu hóa xong sự thật cháu trai có khả năng bị bọn buôn người bắt cóc, lúc này mới nhớ tới Tiểu Phong không phải một mình bị bắt cóc, nó là cùng hai đứa nhỏ của Liễu đại sư cùng nhau không thấy.

Nghĩ đến đây, ông ta vội vàng nhìn về phía Liễu Thanh Vân, lại thấy Liễu Thanh Vân đang nhắm mắt không biết đang làm gì, so với hai vợ chồng Tôn Kiến Thiết hoảng loạn, có vẻ bình tĩnh nhiều.

Ông ta ổn định tâm thần, hỏi Liễu Thanh Vân: “Đại sư, cậu có biện pháp nào có thể tìm được bọn nhỏ không?”

Liễu Thanh Vân ở trên người Nhị Ni và Tam Bảo đều có đặt phù hộ mệnh, trong khoảng thời gian ngắn không cần lo lắng bọn họ bị thương. Hơn nữa thân thể này và hai đứa nhỏ có cảm ứng huyết mạch, chỉ cần không cách quá xa, Liễu Thanh Vân có thể bằng vào cảm ứng huyết mạch, suy tính ra vị trí đại khái của bọn họ. Sau khi phát hiện mấy đứa nhỏ có thể gặp được bọn buôn người, Liễu Thanh Vân liền bắt đầu dùng bí pháp tìm kiếm vị trí của hai đứa nhỏ.

Lúc này anh đã suy tính xong, ngẩng đầu nói với Tôn Ứng Đức: “Các người sắp xếp hai người đi đồn công an báo án, những người còn lại ở gần đây tìm kiếm hỏi thăm một chút, xem có người nào thấy cái gì không. Ta đuổi theo trước, có tin tức lại liên hệ với các người.”

Liễu Thanh Vân dặn dò xong, không đợi người nhà họ Tôn nói cái gì, liền nhanh chóng đẩy cửa đi ra ngoài.

“A, đại sư!” Người nhà họ Tôn phản ứng lại đây, tưởng đuổi theo Liễu Thanh Vân, cũng đã nhìn không thấy bóng người. Bọn họ không có cách nào, chỉ phải dựa theo Liễu Thanh Vân nói đi làm.

---------------

Bến xe Ngọc Thành, có hai nam một nữ từng người ôm một đứa nhỏ, đang xếp hàng chờ lên xe, mà bọn họ ôm ba đứa nhỏ đều hôn mê bất tỉnh.

Ba người nhìn trái nhìn phải một lát, thấy không có ai chú ý tới bọn họ, liền khe khẽ nói nhỏ nói: “Đứa nhỏ nhất còn được đi, nhưng hai đứa khác sợ là có chút lớn tuổi, ước chừng đều đã nhớ được.”

“Không có việc gì, có lớn cũng không lớn được bao nhiêu, nhiều nhất là năm sáu tuổi, thời gian dài liền nhớ không rõ chuyện trước kia. Mấu chốt là ba đứa nhỏ này dáng vẻ đều không tồi, vừa thấy chính là trong nhà điều kiện tương đối tốt, không giống mấy đứa gầy yếu, nhìn như chưa bao giờ ăn cơm no.”

Muốn nói ba đứa nhỏ sở dĩ có thể bị bọn buôn người theo dõi, không riêng bởi vì bọn họ không có người lớn bên cạnh, cũng có quan hệ với việc bọn họ lớn lên không tồi. Điều kiện của nhà họ Tôn ở Ngọc Thành xem như không tồi, Nhị Ni và Tam Bảo trước kia tuy rằng gầy yếu chút, nhưng từ sau khi phân gia, Liễu Thanh Vân thường thường hầm gà, trứng gà, gạo và mì càng là mỗi ngày đều ăn, hai đứa nhỏ hiện giờ cũng bị dưỡng da thịt mượt mà.

“Đúng vậy, bằng dáng vẻ này, mấy đứa nhỏ này đoán chừng có thể bán được giá tốt.”

“Hai đứa bé trai còn dễ xử, chờ trở lại nơi ở của chúng ta, cùng mấy đứa nhỏ khác cùng nhau bán cho những nhà không có con cái ở Nguyên Giang, nhưng bé gái này làm sao bây giờ?” Một người trong đó lại đưa ra nghi vấn.

“Ta nhớ rõ lần trước Lão Ngũ nói qua, thôn Cục Sắt có một nhà muốn mua con dâu nuôi từ bé, chăm sóc đứa con trai ngốc nhà bọn họ, dứt khoát đưa bé gái này đến chỗ đó đi thôi, nhiều lắm chính là lấy thiếu chút tiền, cũng không đến mức lỗ vốn.”

Sau khi ba người thương lượng thỏa đáng, liền mang theo mấy đứa nhỏ lên xe buýt, xe chạy về phía huyện Bàn Thủy địa bàn của bọn họ.

Huyện Bàn Thủy là một huyện nhỏ ở tỉnh bên cạnh, cách Ngọc Thành khoảng bảy giờ chạy xe, xe buýt chạy đến huyện Bàn Thủy đã là buổi tối. Chờ xe dừng lại, một nam một nữ xuống dưới, từng người ôm một đứa nhỏ, là Tiểu Phong và Tam Bảo. Còn Nhị Ni bị một người đàn ông khác ôm đi, đã xuống xe trước, đi đến thôn Cục Sắt mà lúc trước bọn họ đã nhắc tới.

Bởi vì chuyện của Tôn Thụy Tuyết, khi mấy người Liễu Thanh Vân phát hiện mấy đứa nhỏ không thấy, cũng đã trễ. Cho nên chờ Liễu Thanh Vân đuổi tới bến xe, bọn buôn người ngồi chiếc xe buýt kia đã chạy đi rồi. Anh đành phải ngồi xuống tại chỗ, một lần nữa suy tính, sau đó dựa theo hướng tây tiếp tục đuổi theo.

Nếu lúc này có người ở ven đường, là có thể nhìn thấy một bóng người lấy tốc độ cực nhanh đi lại trên đường, thế nhưng không chậm hơn ô tô là bao, mặc dù có người thực sự thấy được, đoán chừng cũng sẽ cho rằng chính mình nhìn hoa mắt, chứ tốc độ của người thường không có khả năng nhanh như vậy.

Đây cũng là nguyên nhân một mình Liễu Thanh Vân đuổi theo, những người khác đi theo anh ngược lại là liên lụy, anh không biết đích đến của bọn buôn người đó là nơi nào, tự nhiên không thể ngồi xe buýt, chỉ có thể tự mình chạy bộ đuổi theo, để có thể tùy thời điều chỉnh phương hướng.

Anh dọc theo đường đi đi hơn năm giờ, đột nhiên ngừng lại, nhìn phía trước một chút, lại nhìn bên phải, nhíu mày.

Lúc này phiền toái, Nhị Ni và Tam Bảo thế nhưng lại bị người tách ra.

Liễu Thanh Vân nghĩ nghĩ, ở chỗ bọn buôn người, bé trai giống như đều có thể bán được giá tốt, Tam Bảo một chốc một lát hẳn là sẽ không có chuyện gì, Nhị Ni là bé gái liền khó nói. Cho nên sau khi suy xét, anh quyết định chạy theo phía bên phải trước.

Lúc này thôn Cục Sắt, Nhị Ni đã tỉnh, co rút trong một góc sân chảy nước mắt, một đôi vợ chồng đứng trước mặt cô bé, dùng ánh mắt bắt bẻ hàng hóa nhìn cô bé từ trên xuống dưới, bên cạnh còn có một bé trai không ngừng chảy nước miếng ngậm ngón tay.

“Thế nào? Bé gái này lớn lên không tồi đi? Tuổi này đã có thể làm không ít việc, về sau chăm sóc con trai các người nhất định không thành vấn đề.” Người nói chuyện chính là một trong ba bọn buôn người ở bến xe lúc trước, gọi là Đại Quang.

“Lớn lên tốt lại không thể đương cơm ăn, nhìn vẫn là có chút gầy yếu đi.” Người vợ liếc mắt nói.

“Ta nói chị Trương, thời buổi này có mấy bé gái được ăn đến trắng trẻo mập mạp, chị tìm cho ta một người đi, đứa nhỏ này đã xem như không tồi.”

Kỳ thật người phụ nữ kia cũng biết điểm này, cô ta còn rất vừa lòng Nhị Ni, chính là muốn chọn chút tật xấu, áp giá một chút.

“Đại Quang, cậu cũng không phải lần đầu tiên tới, chúng ta đều đã quen thuộc, giá của bé gái này tất nhiên không thể giống với giá của bé trai đi.”

Ngay sau đó ba người liền bắt đầu anh một lời ta một câu cò kè mặc cả, chờ đến cuối cùng nói hợp giá cả, người chồng đi vào nhà lấy tiền, người phụ nữ thì nói với bé trai đang chảy nước miếng bên cạnh: “Lâm Tử, mẹ mua cho con một cô vợ, con nhìn xem có thích không, về sau làm nó hầu hạ con.”

Bé trai ngây ngốc kia cũng nghe không hiểu mẹ cậu ta đang nói cái gì, chỉ liên tiếp cười ngây ngô, nhìn thấy mẹ cậu ta chỉ vào Nhị Ni, liền muốn đi tới lôi kéo Nhị Ni cùng nhau chơi đùa.

Việc này làm Nhị Ni rất sợ hãi, liền xoay người muốn chạy ra ngoài sân. Người phụ nữ kia thấy vậy, tính bắt Nhị Ni trở về, tàn nhẫn đánh một đốn, để sau này cô bé có thể thành thật nghe lời, nhưng lại nghe thấy ngoài sân có người hô: “Nhị Ni?”

Hóa ra là Liễu Thanh Vân tìm đến đây, anh vừa mới đến gần nhà này, liền mơ hồ nghe thấy tiếng Nhị Ni khóc, xuyên thấu qua tường rào tre vây sân liền thấy, thật đúng là Nhị Ni, đơn giản một chân đá văng cửa cổng.

Người phụ nữ trong sân và chồng của cô ta vừa cầm tiền ra tới, nhìn thấy Liễu Thanh Vân sửng sốt một chút, tức giận hỏi: “Cậu là ai?”

“Cha!” Liễu Thanh Vân còn chưa có trả lời đâu, Nhị Ni đã khóc lóc chạy về phía anh.

Lúc này đến lượt Đại Quang kinh ngạc, vốn tưởng rằng là việc riêng của nhà này, không nghĩ tới lại là cha của đứa nhỏ bị bắt cóc tìm đến đây.

Mặc dù anh ta rất nghi hoặc Liễu Thanh Vân sao có thể tìm tới đây, nhưng trước tiên vẫn là nhìn về phía sau Liễu Thanh Vân, phát hiện chỉ có một mình Liễu Thanh Vân, không có người khác, lúc này mới yên tâm. Anh ta đưa mắt ra hiệu cho hai vợ chồng mua Nhị Ni, người phụ nữ hiểu ý, lập tức đi vào nhà, từ cửa sau đi ra ngoài.

Đại Quang trong lòng có đế, nhìn về phía Liễu Thanh Vân đang ôm Nhị Ni hỏi: “Anh bằng cách nào tìm được nơi này?”

Trước không nói bọn họ từ Ngọc Thành ra tới, liền ngồi xe buýt 5 giờ, thôn Cục Sắt này còn rất xa xôi, trên đường anh ta mang theo Nhị Ni ngồi xe lừa hơn 1 giờ, sau đó rẽ trái rẽ phải rất lâu, mới đến được thôn Cục Sắt này. Anh ta thật sự nghĩ không ra, trừ phi Liễu Thanh Vân vẫn luôn đi theo phía sau, nếu không sao có thể tìm được nơi này.

Nhưng Liễu Thanh Vân chỉ lo hống Nhị Ni, căn bản là không phản ứng anh ta.

Đại Quang thấy thế, trong mắt hiện lên một tia tàn nhẫn, uy hϊếp: “Mặc kệ mày là như thế nào tìm được nơi này, hôm nay mày đừng hy vọng mang đứa nhỏ này đi.”

Anh ta vừa mới nói xong, ngoài sân mênh mông cuồn cuộn đi tới mấy chục người, mỗi người đều cầm công cụ cuốc xẻng linh tinh.