Chương 37: Bằng vào sức một người kéo đầy giá trị thù hận

Chương 37: Bằng vào sức một người kéo đầy giá trị thù hận

Tôn Kiến Quân nói xong, trong phòng im lặng trong chốc lát, Tôn Ứng Đức nhìn quanh khắp nơi, cầm lấy chổi lông gà đặt gần đó, vung lên đánh Tôn Kiến Quân.

“Ta đánh chết mày kẻ súc sinh này, chuyện lớn như vậy đều không nói với ta một tiếng, hại con gái người ta không nói, làm không tốt còn hại em gái mày.”

Tôn Ứng Đức đánh Tôn Kiến Quân vài cái, Tôn Kiến Quân cũng không dám trốn tránh, trong phòng vang lên tiếng anh ta bị đánh kêu “Ngao ngao”.

Bên cạnh, khi vợ Tôn Kiến Quân vừa mới biết được chuyện này cũng tức giận đến không được, nhưng nhìn anh ta bị Tôn Ứng Đức đánh đến thảm như vậy, nhiều ít cũng ra chút buồn bực trong lòng, lại nghĩ chuyện của anh ta và Hoa Lê là xảy ra trước khi bọn họ kết hôn, cuộc sống này dù sao cũng phải tiếp tục xuống, cũng không thể thật sự nhìn người bị đánh hỏng rồi.

Cho nên vợ Tôn Kiến Quân vẫn là ra tiếng: “Cha, xin cha bớt giận, khi nào giáo huấn Kiến Quân đều có thể, vẫn là giải quyết chuyện của Thụy Tuyết trước đi.”

Hai vợ chồng Tôn Kiến Thiết nghe vậy cũng đi theo khuyên: “Cha, chuyện này là Kiến Quân không đúng, nhưng trước mắt giải quyết quỷ anh mới là việc cấp bách.”

Tôn Ứng Đức đánh trong chốc lát cũng mệt mỏi, cảm thấy bọn họ nói có lý, liền ngừng lại, hỏi Tôn Kiến Quân: “Con còn có thể tìm được Hoa Lê kia sao?”

“Năm trước, thanh niên trí thức cùng cắm đội ở đó với con, trước khi thi đại học có viết thư cho con, có để lại số điện thoại ở đó, nếu không con gọi qua hỏi một chút, xem Hoa Lê có trở về không?” Tôn Kiến Quân đề nghị.

“Vậy còn không mau đi, còn chờ cái gì nữa?”

“Cha, đã trễ thế này bưu điện đều tan làm, con muốn đi cũng chỉ có thể sáng mai lại đi.”

Tôn Ứng Đức nhìn sắc trời bên ngoài, biết lúc này xác thật là không còn kịp rồi, liền không nói gì nữa.

Đêm nay mọi người ăn cơm chiều xong, từng người về phòng ngủ, đến nỗi có thể ngủ được hay không, vậy tùy người mà khác nhau.

Sáng sớm hôm sau, Liễu Thanh Vân mới vừa ra khỏi phòng, liền nhìn thấy Tôn Kiến Quân mặt ủ mày ê ngồi ở trong sân, biểu cảm hoài nghi nhân sinh.

Hóa ra, sáng sớm nay Tôn Kiến Quân liền lật ra thư từ trước kia, cầm thư đến bưu điện gọi điện thoại. Lúc đầy anh ta còn tưởng rằng không nhất định có thể tìm được Hoa Lê, ai biết Hoa Lê rất nhanh liền tới tiếp điện thoại, điều này làm Tôn Kiến Quân ngây ngẩn cả người.

Anh ta im lặng trong chốc lát, mới hỏi dò: “Hoa Lê?”

Người đối diện sửng sốt, ngay sau đó cười lạnh một tiếng: “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, rốt cuộc khi nào anh sẽ gọi điện thoại đến?”

Tôn Kiến Quân thấy Hoa Lê một chút đều không có ngoài ý muốn, trong lòng nặng trĩu, không nhịn được mà hỏi: “Có phải là cô hay không? Có phải là cô hại em gái của tôi hay không?”

“Để tôi tính từ lần trước gặp mặt đến bây giờ đã bao lâu, à, hơn hai năm đi, mấy năm nay em gái anh sống như thế nào nhỉ? Người nhà các người lại nhìn cô ta như thế nào?” Tuy rằng Hoa Lê không có trực tiếp thừa nhận, nhưng cô ta nói như vậy, chẳng khác gì biến tướng nói chuyện này là do cô ta làm.

“Tại sao cô lại làm như vậy? Lúc đó không phải cô cũng đồng ý phá thai sao, liền tính là tôi xin lỗi cô, cô cũng không cần phải làm như vậy đi, hơn nữa cô muốn trả thù, không nên là trả thù tôi sao, liên quan gì tới Thụy Tuyết chứ?”

“Các người làm hại tôi không thể mang thai được nữa, chẳng lẽ tôi không nên trả thù các người sao?”

“Cái gì, cô có ý gì?”

“Sao hả, em gái anh không có nói cho anh sao? Lần giải phẫu đó tôi bị chảy máu nhiều, bác sĩ nói sau này tôi không thể mang thai được nữa.”

Hoàn cảnh chữa bệnh khi đó có hạn, trình độ của bác sĩ mà Tôn Kiến Quân tìm cũng chẳng ra gì, khi Hoa Lê giải phẫu xuất hiện chảy máu nhiều, sau khi thật vất vả cầm máu, bác sĩ lại nói Hoa Lê không thể mang thai được nữa.

Đổi thành người bình thường khi nhìn thấy Hoa Lê đã thảm như vậy, liền tính không an ủi cô ấy hai câu, cũng không đến mức bỏ đá xuống giếng. Nhưng Tôn Thụy Tuyết quen nghĩ sao nói vậy, căn bản là không suy xét đến tình cảnh của người khác, biết được tình huống này, phản ứng đầu tiên chính là sợ Hoa Lê mượn chuyện này quấn lên nhà bọn họ.

Cho nên cô từ trên cao nhìn xuống nói với Hoa Lê: “Chuyện này cô muốn trách cũng chỉ có thể trách chính cô, ai làm cô không kiềm chế, tùy tiện cùng đàn ông làm ra loại chuyện này, xứng đáng có kết cục như vậy. Tôi nói cho cô, cô đừng nghĩ mượn việc này quấn lên anh tôi, nhà chúng tôi không có khả năng cưới một người đến từ nông thôn như cô vậy. Cũng không nhìn xem điều kiện của cô là gì, nếu tôi là cô, dứt khoát chết cho rồi, nào còn có mặt mũi chạy tới tìm người...”

Tôn Thụy Tuyết cứ như vậy mà nhục nhã Hoa Lê một phen, thành công bằng vào sức một người kéo đầy giá trị thù hận, ngay cả Tôn Kiến Quân vốn là người có trách nhiệm chủ yếu trong chuyện này đều bị cô ta đè bẹp.

Khi đó chính là lúc Hoa Lê yếu ớt nhất, lại bị Tôn Thụy Tuyết đả kích như vậy, cô tự nhiên ghi hận Tôn Thụy Tuyết, cũng ghi hận nhà họ Tôn.

Thôn xóm nằm biên giới Tây Nam nơi cô ở, trước kia liền có rất nhiều bí thuật, chỉ là năm rộng tháng dài, rất nhiều đồ vật đều thất truyền, nhưng vẫn là có một hai cái lưu truyền xuống dưới. Khi Hoa Lê còn nhỏ, từ chỗ bà nội của cô nghe nói qua một loại thuật quyển dưỡng quỷ anh, tổ tiên quyển dưỡng quỷ anh đều là lợi dụng lực lượng để thao tác quỷ anh, Hoa Lê nhìn đứa con trai đã hình thành vừa bị lấy ra, trong lòng liền có kế hoạch.

Cô mang đứa con trai đã hình thành kia về thôn của mình, dựa theo bí thuật trước kia truyền xuống, đem oán khí đã bắt được luyện chế thành lời dẫn quỷ anh, phong ấn vào một viên kẹo.

Chờ sau khi tất cả chuẩn bị xong, Hoa Lê lại tới Ngọc Thành, cô ở cửa trường chờ Tôn Thụy Tuyết, nhờ người đem viên kẹo đã đóng gói đưa cho Tôn Thụy Tuyết. Tôn Thụy Tuyết nhận được kẹo, cũng không tưởng nhiều, chỉ tưởng người khác đưa cho chính mình, liền ăn vào, như vậy mới có chuyện sau này.

Tôn Kiến Quân đem tin tức tìm hiểu được từ chỗ Hoa Lê đều nói cho những người khác trong nhà, anh ta còn nhớ rõ câu cuối cùng Hoa Lê đã nói với anh ta trong điện thoại: “Tôi vĩnh viễn đều nhớ rõ em gái anh đã nhục nhã tôi như thế nào, cho nên tôi cũng muốn làm cô ta nếm thử cảm giác chưa kết hôn đã có thai, bị người khác xem thường là như thế nào, mấy năm nay, cô ta nhất định là đêm không thể ngủ được, mỗi ngày đều đề phòng lo lắng đi, nhà họ Tôn các người nhất định cũng bởi vậy mà không được bình an, đây đều là báo ứng của các người.”

Tôn Kiến Quân nghe Hoa Lê nói xong, phát hiện chính mình thế nhưng không lời gì để nói, ngay cả lập trường chỉ trích Hoa Lê anh ta đều không có, xét đến cùng chuyện này đều là bởi vì anh ta mới dựng lên. Anh ta cảm thấy rất là áy náy, cũng không biết nên đối mặt với người trong nhà như thế nào.

Sau khi biết được tiền căn hậu quả, những người khác trong nhà họ Tôn cũng là không biết nên nói cái gì. Cục diện như bây giờ rốt cuộc trách ai được? Trách Tôn Kiến Quân không có trách nhiệm, trách Tôn Thụy Tuyết nói chuyện quá khó nghe, vẫn là trách bọn họ từ trước quá nuông chiều Tôn Thụy Tuyết?

Mấy người nhà họ Tôn đều không khỏi bắt đầu suy nghĩ lại, Liễu Thanh Vân thấy bọn họ đều không nói lời nào, chỉ phải ra tiếng nhắc nhở nói: “Nếu đã xác định oán khí của quỷ anh kia đến từ chính đứa bé đã bị Hoa Lê xoá sạch, vậy đã có biện pháp dẫn quỷ anh ra, còn phải yêu cầu đồng chí Kiến Quân phối hợp một chút mới được.” Câu cuối cùng là Liễu Thanh Vân nói với Tôn Kiến Quân.

Tôn Kiến Quân nghe vậy, đột nhiên nghĩ tới cái gì, sắc mặt trắng bệch nói: “Nói như vậy, quỷ anh trong bụng Thụy Tuyết chính là đứa bé đã bị Hoa Lê xoá sạch, ta đây chẳng phải là thành cha của quỷ anh?” Tôn Kiến Quân bị nội dung chính mình liên tưởng đến dọa tới mức không nhẹ.

Liễu Thanh Vân nhìn anh ta: “Anh suy nghĩ nhiều, trong bụng Tôn Thụy Tuyết vốn dĩ không phải là em bé thật sự, càng không phải đứa bé đã bị xoá sạch kia. Xác thực mà nói, nó là dựa vào oán khí của đứa bé bị xoá sạch kia mà sinh thành, quỷ anh chỉ cần cơ thể mẹ dựng dục trưởng thành, cũng không có cha mẹ gì để nói. Bất quá bởi vì nó rốt cuộc là từ oán khí mà đến, oán khí lại là bởi vì bị cha mẹ xoá sạch mới có, có anh tự nhiên càng dễ dàng dẫn nó ra.”

“Nhưng mấy năm nay, ta vẫn luôn đều ở trong nhà, cũng không thấy quỷ anh có phản ứng gì với ta?”

“Đó là bởi vì anh cách nó không đủ gần, nó cảm giác không đến anh.” Tưởng cũng biết Tôn Thụy Tuyết như vậy, người nhà họ Tôn nhiều ít đều có chút trốn tránh cô ta, hơn nữa bọn họ cho dù là anh em, rốt cuộc nam nữ có khác, Tôn Kiến Quân cũng không có khả năng tới quá gần Tôn Thụy Tuyết.

Liễu Thanh Vân không hề nhiều lời, anh mang theo Tôn Kiến Quân đi đến phòng Tôn Thụy Tuyết, người nhà họ Tôn cũng đi theo qua.

“Vì tránh cho con gái ông một lát nữa có phản ứng quá mãnh liệt, ảnh hưởng đến hành động của ta, ta sẽ trước tiên dán cho cô ấy một tấm phù an thần, làm cô ấy rơi vào ngủ say.” Trước khi vào cửa, Liễu Thanh Vân nói với Tôn Ứng Đức.

Tôn Ứng Đức không có dị nghị, sau khi Liễu Thanh Vân vào cửa liền trực tiếp dán một tấm phù an thần cho Tôn Thụy Tuyết, rất nhanh Tôn Thụy Tuyết liền ngủ say.

Liễu Thanh Vân lại cầm một cây kim, đâm vào ngón tay Tôn Kiến Quân, nói với anh ta: “Hiện tại anh đặt tay lên bụng Tôn Thụy Tuyết.”

Tôn Kiến Quân có chút sợ hãi, do dự không dám tiến lên, sau lại bị Liễu Thanh Vân thúc giục, mới cắn răng đi qua, đem ngón tay sắp chảy máu đặt lên trên bụng Tôn Thụy Tuyết.

Một lát sau, trên trán Tôn Kiến Quân đều bắt đầu đổ mồ hôi, quỷ anh kia mới có phản ứng. Một luồng khói đen chậm rãi từ trong bụng Tôn Thụy Tuyết xông ra, bay về phía Tôn Kiến Quân muốn quấn lên anh ta.

Liễu Thanh Vân thấy thế, nhanh chóng nhào tới, vươn tay túm lấy Tôn Kiến Quân, tay trái đánh ra Ấn Lôi Công, tay phải thừa cơ bắt lấy luồng khói đen kia, túm ra ngoài. Trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng thét chói tai thê lương, có chút giống em bé mới sinh khóc nỉ non, lại có chút giống tiếng kêu của ác điểu.

Chân Liễu Thanh Vân đạp hai chữ “Khôi cương”, tay bấm lôi quyết, miệng niệm chú ngữ: “Hách hách dương dương, nhật xuất đông phương, ngộ chú giả tử, đạo chú giả vong, ngô phụng bắc đế, lập trảm bất tường.”

Sau đó, tiếng kêu của quỷ anh kia càng thêm thê lương, người nhà họ Tôn đã sớm không chịu nổi mà trốn ra ngoài. Liễu Thanh Vân tụng chú bảy bảy bốn mươi chín lần, luồng khói đen chui ra từ trong bụng Tôn Thụy Tuyết mới rốt cuộc tiêu tán.

Lúc này lại xem bụng Tôn Thụy Tuyết, đã bằng phẳng lại, bởi vì thời gian chỉ có hai năm rưỡi, diện mạo của cô không có biến hóa quá lớn.

Người nhà họ Tôn thấy không có động tĩnh, lúc này mới dám thăm dò tiến vào, dò hỏi: “Đại sư, đã giải quyết xong rồi sao?”

“Đúng vậy, các người vào đi.” Cũng may mắn quỷ anh kia chỉ dựng dục hai năm rưỡi, lực lượng không tính cường đại, phải biết rằng lúc trước anh giải quyết quỷ anh dựng dục 60 năm, chính là phải tốn một phen công phu, không chỉ bị thương, còn hao tổn lượng lớn linh khí.

Quỷ anh thứ này có thể nhanh chóng giải quyết tự nhiên là tốt nhất, nếu không một khi xuất thế, là mối họa vô cùng, còn rất dễ dàng bị người tinh thông tà thuật lợi dụng, tổ tiên của Hoa Lê dùng loại phương pháp này, sợ là cũng không làm chuyện gì tốt.

Tôn Ứng Đức nhìn thấy con gái rốt cuộc khôi phục bình thường, không nhịn được lão lệ tung hoành.

Liễu Thanh Vân thấy vậy liền nhiều lời hai câu: “Tôn đồng chí, tuy nói con gái ông bị tội, nhưng rốt cuộc là có quan hệ với tiền căn cô ấy đã gieo, sau này ông nên dẫn đường cho cô ấy nhiều hơn, chớ lại kiêu căng ương ngạnh như vậy.” Chỉ hy vọng cô gái này chịu đủ giáo huấn, sau này có thể tu khẩu đức nhiều chút.

Tôn Ứng Đức liên tục đồng ý, ông nhìn Tôn Thụy Tuyết còn đang ngủ say, liền tiếp đón mọi người đến nhà chính. Tuy nói hai ngày nay tâm tình của người nhà họ Tôn đều không bình tĩnh, có thể thuận lợi giải quyết quỷ anh, bọn họ vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

Chỉ là còn chưa có thở phào xong đâu, bọn họ liền nghe thấy Liễu Thanh Vân kinh ngạc nghi hoặc nhìn trong sân hỏi: “A, ba đứa nhỏ đâu?”