Chương 36: Tốt nhất là dẫn quỷ anh kia ra

Chương 36: Tốt nhất là dẫn quỷ anh kia ra

Nếu biết rõ ràng rốt cuộc là chuyện như thế nào, Tôn Ứng Đức tự nhiên bắt đầu dò hỏi, làm thế nào để giải quyết rớt quỷ anh trong bụng Tôn Thụy Tuyết.

Liễu Thanh Vân trầm ngâm một lát, lúc trước khi chính mình gặp được cô gái kia, dung mạo cô gái kia tuy rằng chỉ có mười mấy tuổi, nhưng thực tế lại đã hơn 70 tuổi, cha mẹ người thân đã sớm chết hết, chỉ lưu lại một mình cô, nhìn thấu thế gian nóng lạnh. Cho nên cô đã sớm không muốn sống nữa, qua đi cô cũng không phải không có tự sát, nhưng bởi vì quỷ anh yêu cầu cơ thể mẹ, cô liền chết đều không chết được.

Cô gái kia chỉ hy vọng Liễu Thanh Vân có thể giúp cô giải quyết quỷ anh trong bụng, cô biết chính mình sẽ như thế nào, cô căn bản là không để bụng, hơn nữa không có quỷ anh, cô gái kia cũng sẽ khôi phục thành bà lão hơn 70 tuổi. Bởi vì cô một lòng muốn chết, khi đó Liễu Thanh Vân là mạnh mẽ tróc quỷ anh từ trong bụng mẹ ra tới. Cuối cùng quỷ anh là giải quyết, nhưng cô gái kia đồng dạng cũng mất mạng, cũng coi như là được giải thoát.

Hiện giờ tình huống của Tôn Thụy Tuyết lại không giống như vậy, cô còn không đến 20 tuổi, nhân sinh mới vừa bắt đầu, liền tính mấy năm nay bị không ít tội, cũng xa không đến muốn chết nông nỗi. Tôn Ứng Đức cũng sẽ không muốn con gái bởi vì quỷ anh mà mất mạng, vậy chỉ có thể áp dụng một chút phương pháp vu hồi.

“Kế tốt nhất chính là dẫn quỷ anh kia ra tới, ta có thể bảo đảm ở dưới tình huống không thương tổn con gái ông, khống chế được quỷ anh.”

“Vậy làm thế nào để dẫn nó ra?”

“Quỷ anh này nói trắng ra là, lúc ban đầu cũng là từ oán khí mà đến, oán khí kia là bởi vì sau khi thành hình lại bị cha mẹ xoá sạch mới sinh ra. Nếu là có thể biết được cha mẹ của đứa bé bị xoá sạch là ai, liền có biện pháp dẫn quỷ anh kia ra tới.”

Cô gái ở kiếp trước mang thai quỷ anh 60 năm, muốn đi tìm nơi oán khí phát ra, hiển nhiên là không có khả năng. Tôn Thụy Tuyết lại vẫn có hy vọng, đây là phương pháp đơn giản lại nhanh chóng nhất, xác suất thành công cũng rất cao, nếu muốn dùng biện pháp khác để dẫn quỷ anh ra tới, sợ là sẽ không dễ dàng như vậy.

Nghĩ đến đây, Liễu Thanh Vân nói với Tôn Ứng Đức: “Cô gái trong câu chuyện của ta tuy rằng là bị người làm hại, nhưng cũng là có manh mối để tra xét. Mà con gái của ông, trừ phi là quá xui xẻo, đánh bậy đánh bạ đυ.ng phải, nếu không quỷ anh này chỉ cần vào trong bụng cô, mà không phải trong bụng người khác, đoán chừng cũng là có nguyên nhân.”

Tôn Ứng Đức nghe xong lời này, như suy tư gì, ông ta thấy Liễu Thanh Vân muốn rời đi, vội vàng mời Liễu Thanh Vân tạm thời ở lại nhà họ Tôn. Từ khi biết được trong bụng Tôn Thụy Tuyết chính là quỷ anh, ông ta luôn cảm thấy nếu Liễu Thanh Vân không tọa trấn ở nơi này, trong lòng liền không yên ổn.

“Nhưng lần này ta đến đây còn mang theo một đứa con trai và một đứa con gái, hiện giờ bọn họ còn ở nhà khách chờ ta.”

“Không sao, nhà của chúng ta có thể ở được, Liễu đại sư có thể đón con cái tới, vừa vặn có thể cùng Tiểu Phong làm bạn.”

Liễu Thanh Vân nhìn bé trai đang chơi đùa ở trong sân, không có từ chối đề nghị của Tôn Ứng Đức, dù sao thì ở nơi nào, đối với anh mà nói cũng không có gì khác biệt.

Khi anh trở lại nhà khách thời gian còn không đến giữa trưa, Mai Quảng Tài nhìn thấy anh có chút ngoài ý muốn, nguyên bản còn tưởng rằng Liễu Thanh Vân sẽ ở lại nhà họ Tôn một thời gian dài.

Liễu Thanh Vân nhìn ra sự nghi hoặc của anh ta, chủ động giải thích nói: “Chuyện của nhà họ Tôn tương đối phiền toái, không phải một lát là có thể giải quyết được, người chú kia của anh mời ta mang theo con cái đến nhà ông ta ở hai ngày, cho nên chúng ta liền không ở nhà khách nữa.” Anh chính là chuyên môn lại đây đón Nhị Ni và Tam Bảo.

Mai Quảng Tài tỏ vẻ lý giải, vừa vặn anh ta cũng phải đi bàn chuyện làm ăn của chính mình, liền cùng Liễu Thanh Vân ước định, chờ chính mình bàn chuyện làm ăn xong, sẽ đến nhà họ Tôn tìm Liễu Thanh Vân, bọn họ lại thương lượng muốn cùng nhau trở về hay không.

Nói là tới đón con cái, Liễu Thanh Vân cũng không vội vã rời đi, anh mang theo Nhị Ni và Tam Bảo, ở gần đó đi dạo, vẫn luôn chờ đến trời sắp tối, mới dẫn theo hành lí đến nhà họ Tôn.

Khi bọn họ đến, con trai con dâu của Tôn Ứng Đức đều đã trở lại, người một nhà đang tập trung ở nhà chính, không biết đang nói chuyện gì.

Tiểu Phong, con trai của Tôn Kiến Thiết, nhìn thấy trong nhà lại tới hai đứa nhỏ, rốt cuộc có người chơi đùa cùng cậu ta, rất là vui vẻ. Chủ yếu là Tôn Kiến Quân con thứ hai của Tôn Ứng Đức, đã đưa con cái đến chỗ cha mẹ vợ, thế cho nên Tiểu Phong cả ngày đều là chơi một mình.

Liễu Thanh Vân nhìn thấy Tiểu Phong còn rất hiểu chuyện, mấy đứa nhỏ ở chung cũng không có vấn đề gì, khiến cho bọn họ ở một bên chơi đùa, chính mình đi vào nhà chính.

Tôn Ứng Đức đã đem chuyện của Tôn Thụy Tuyết nói cho hai đứa con trai và hai đứa con dâu, lúc này thấy Liễu Thanh Vân tới, lại chính thức giới thiệu Liễu Thanh Vân cho bọn họ.

“Căn cứ Liễu đại sư nói, nếu muốn giải quyết quỷ anh trong bụng Thụy Tuyết, hiện giờ tốt nhất là có thể tìm được, rốt cuộc là ai muốn hại Thụy Tuyết, người nọ lại là từ nơi nào thu thập được oán khí của thai nhi.” Tôn Ứng Đức nói. Ông ta cũng là nghĩ đem cả nhà đều tập trung lại cùng nhau, tiếp thu ý kiến của quần chúng một chút, nhìn xem có ai có thể nhớ tới cái gì không.

Tôn Kiến Thiết, con trai cả nhà họ Tôn tiêu hóa xong chuyện Tôn Ứng Đức nói, mặt ủ mày ê nói: “Này đã là chuyện của hai ba năm trước, ai còn có thể nhớ rõ chứ? Hơn nữa Thụy Tuyết lại là một cô gái, ngày thường rất là ngoan ngoãn, hẳn là sẽ không đắc tội người nào đi.”

Lý Tố Thu, vợ của Tôn Kiến Thiết nghe xong lời này, không nhịn được trợn mắt xem thường, miệng giật giật muốn nói cái gì, lại vẫn không có ra tiếng.

Chỉ là trong phòng vốn dĩ liền không có mấy người, động tác này của cô tự nhiên hấp dẫn sự chú ý của Tôn Ứng Đức. Tôn Ứng Đức không vui nói: “Tố Thu, có cái gì con liền nói, đừng làm ra dáng vẻ muốn nói lại thôi kia. Hiện tại chuyện này không riêng gì là vấn đề của một mình Thụy Tuyết, quỷ anh kia giải quyết không được, ảnh hưởng chính là cả nhà chúng ta.”

Lý Tố Thu nghĩ nghĩ cảm thấy cũng đúng, liền bất chấp tất cả, mở miệng nói thẳng: “Cha, em dâu vào cửa trễ, gả lại đây không bao lâu, Thụy Tuyết liền có chuyện, cho nên em dâu có thể là không rõ lắm. Nhưng con chính là gả vào nhà này có chút năm, con liền nói hai câu lời nói thật, cha đừng không vui. Thụy Tuyết ngày thường ở trước mặt cha cùng Kiến Quân và Kiến Thiết, mới hơi có chút ngoan ngoãn như vậy, đối với người khác, cho dù là con người chị dâu này, cũng chưa từng cho con sắc mặt tốt.”

“Khi con gả vào nhà này, Thụy Tuyết vẫn là một cô bé, mẹ lại mất sớm, con cũng coi như là nhìn Thụy Tuyết lớn lên, ngày thường không thiếu chăm sóc Thụy Tuyết. Nhưng Thụy Tuyết đối với con cũng là mặt sưng mày xỉa, hơi có chút không hài lòng, nói chuyện liền rất khó nghe, huống chi là đối với người ngoài đâu. Không phải con cố ý bẩn thỉu Thụy Tuyết, nhưng với thái độ kia của Thụy Tuyết, sẽ đắc tội người khác, thật sự là hết sức bình thường.”

Lý Tố Thu không nói rõ chính là, ở chính mình xem ra, Tôn Thụy Tuyết chính là người vô lý cũng muốn giảo ba phần, cô ấy ở trước mặt cha cùng anh trai còn tính thu liễm, đó là bởi vì cô ấy biết trong nhà này cô ấy muốn dựa vào ai, đối với chị dâu loại người ngoài này, cô ấy căn bản là không có cố kỵ. Khi Lý Tố Thu mới vừa gả tới, thấy cô ấy tuổi còn nhỏ không có mẹ, còn rất là chăm sóc cô ấy, nhưng thời gian dài cũng tâm lạnh, mặc dù là ai cũng đều sẽ không thích một người động bất động liền châm chọc chính mình không xứng với anh trai của cô, còn thích tìm chính mình chọn tật xấu. Chỉ là cha chồng rất nuông chiều Tôn Thụy Tuyết, sau lại Lý Tố Thu đơn giản liền tận lực tránh đi cô ấy, nhắm mắt làm ngơ.

Nghe Lý Tố Thu nói xong, mọi người trong nhà một trận trầm mặc. Muốn nói ba cha con Tôn Ứng Đức thật sự không biết tính cách của Tôn Thụy Tuyết là như thế nào sao? Hiển nhiên là không có khả năng, chỉ là bọn họ đều thương tiếc cô tuổi nhỏ không có mẹ, khi đối mặt với cô luôn mang theo lự kính thật dày. Hơn nữa mấy năm nay Tôn Thụy Tuyết đều ở trong phòng của mình, sợ hãi gặp người, liền cơm cũng chưa ra tới ăn, thế cho nên bọn họ đều suýt chút nữa quên mất Tôn Thụy Tuyết từ trước cũng là cô gái có chút kiêu căng ngạo mạn.

Nói như vậy, Tôn Thụy Tuyết là thực sự dễ dàng đắc tội người khác, đặc biệt là trước kia khi cô ấy ở trường học hoặc là ở bên ngoài, không biết đều đã đắc tội những ai.

Liễu Thanh Vân nhìn thấy thảo luận rơi vào cục diện bế tắc, Tôn Thụy Tuyết này từ trước giống như vẫn là cô gái không thế nào được người ưa thích, muốn định cái mục tiêu là không dễ dàng, anh dứt khoát đưa ra một ý nghĩ khác.

“Nếu các người trong một lát cũng nghĩ không ra được cô ấy đều đã đắc tội những ai, vậy không bằng các người suy nghĩ một chút, ở khoảng thời gian trước khi cô ấy xảy ra chuyện, bên cạnh các người có người mang thai vài tháng sau đó lại phá thai hay không?”

Liễu Thanh Vân nói xong, mấy người đều rơi vào hồi ức. Sau một lúc lâu, Tôn Kiến Quân giống như nhớ tới cái gì, sắc mặt lập tức thay đổi.

“Kiến Quân, có phải con nhớ tới cái gì hay không?”

Tôn Kiến Quân nhìn còn rối rắm hơn so với Lý Tố Thu vừa rồi, anh ta nhìn thoáng qua vợ mình, cúi đầu không nói.

Tôn Ứng Đức đập mạnh cái bàn, bực bội nói: “Đều khi nào rồi, còn che che giấu giấu, các người rốt cuộc có hiểu hay không, nhà chúng ta chính là có cái quỷ anh, không giải quyết nó các người ngủ được sao?”

Tôn Kiến Quân lại do dự một hồi lâu, mới rốt cuộc hạ quyết tâm, ngẩng đầu nói: “Con…… Khi đó con không phải xuống nông thôn sao……”

Tôn Kiến Thiết, con trai cả nhà họ Tôn công tác sớm, không gặp phải chuyện xuống nông thôn, Tôn Thụy Tuyết tuổi lại còn nhỏ, cho nên nhà họ Tôn chỉ có con thứ hai Tôn Kiến Quân làm thanh niên trí thức, năm đó đi theo đại bộ đội xuống nông thôn, đi đến tỉnh Tây Lâm.

Tỉnh Tây Lâm ở biên giới Tây Nam, núi sâu rừng rậm là chủ yếu, người nơi đó ra ngoài một chuyến đều rất không dễ dàng, lại rất bài xích người ngoài. Mấy người thanh niên trí thức như Tôn Kiến Quân tới nơi đó, thực sự trải qua một khoảng thời gian khổ sở, hơn nữa ở một lần chính là nhiều năm. Tôn Kiến Quân cảm thấy không có hy vọng trở về thành, trong lòng thực sự buồn khổ, vừa lúc bên người lại có cô gái dân địa phương tên là Hoa Lê tỏ tình với anh ta, thường xuyên qua lại hai người liền cặp với nhau, có một lần còn trộm làm ra hành vi vượt rào.

Nhưng không nghĩ tới không bao lâu sau, Tôn Ứng Đức nhờ người ở Ngọc Thành sắp xếp công việc cho anh ta, giúp anh ta trở về thành. Ban đầu Tôn Kiến Quân lấy lý do về thăm người thân mà rời đi, nhưng vừa đi liền không trở về. Anh ta trở về thành, tự nhiên không muốn lại cùng Hoa Lê ở bên nhau, liền viết phong thư trở về nói rõ mọi chuyện, lại gửi chút tiền trở về xem như bồi thường.

Tôn Kiến Quân cứ tưởng rằng chuyện này liền như vậy mà trôi qua, anh ta thông qua người giới thiệu nhận thức người vợ hiện tại, mấy tháng sau liền kết hôn.

“…… Ai ngờ được Hoa Lê kia lại dựa theo địa chỉ mà con gửi thư, tìm tới nơi, lại còn đang mang thai mấy tháng. Khi cô ta tìm tới trong nhà, Thụy Tuyết lại dẫn cô ta tới tìm con.”

“Vì sao ta không biết chuyện này?” Mặt Tôn Ứng Đức tối sầm lại hỏi.

“Lúc đó không phải dượng ở quê quán đã qua đời sao? Hai ngày đó cha vừa vặn vội vàng trở về để tang.” Tôn Kiến Quân càng nói càng nhỏ giọng.

Nguyên lai Hoa Lê kia ở Tôn Kiến Quân rời đi ba tháng, mới phát hiện chính mình có thai, nhưng Tôn Kiến Quân lại viết thư nói sẽ không trở về. Cô chưa kết hôn đã có thai, ở trong thôn bị không ít xem thường cùng tin đồn nhảm nhí, dứt khoát liền nổi lên tâm tư đến Ngọc Thành tìm Tôn Kiến Quân.

Cô dựa theo địa chỉ gửi thư tìm được nhà họ Tôn, trong nhà chỉ có một mình Tôn Thụy Tuyết. Tôn Thụy Tuyết muốn đuổi cô đi, cô lại không chịu rời đi, kiên trì muốn ở cửa chờ Tôn Kiến Quân. Tôn Thụy Tuyết bất đắc dĩ, sợ hãi bị hàng xóm nhìn thấy, chỉ phải dẫn người đến bên ngoài tìm một chỗ chờ đợi, chính mình đi kêu Tôn Kiến Quân.

Tôn Kiến Quân thấy Hoa Lê tìm đến, cũng hết sức kinh ngạc, còn biết được cô đang mang thai, quả thực một cái đầu hai cái đại. Nếu Hoa Lê này trước tiên tìm tới, Tôn Kiến Quân có lẽ còn có thể vì đứa nhỏ trong bụng mà cưới cô ấy, nhưng vấn đề là anh mới vừa kết hôn.

Không có biện pháp, Tôn Kiến Quân chỉ có thể khuyên bảo Hoa Lê phá bỏ cái thai, mới đầu Hoa Lê còn không đồng ý. Nhưng Tôn Kiến Quân nói chính mình đã kết hôn, không có khả năng lại cưới cô, cô một mình sinh con, chỉ biết rước lấy sự phê bình của người khác, cũng làm đứa bé chịu tội theo.

Hoa Lê không muốn làm đứa bé cùng chính mình chịu khổ, lúc này mới đồng ý phá thai. Đi bệnh viện khẳng định là không được, không có chứng minh không nói, Tôn Kiến Quân cũng không muốn làm cho người khác phát hiện, anh ta liền tìm một người bác sĩ không chính quy, giúp Hoa Lê làm phẫu thuật. Mà ngay lúc đó cũng là lúc công việc của Tôn Kiến Quân đang hết sức bận rộn, anh ta thật sự là đi không được, chỉ có thể nhờ Tôn Thụy Tuyết giúp đỡ, nhờ Tôn Thụy Tuyết đi cùng Hoa Lê làm giải phẫu.

“…… Sau lại khi con vội xong công việc, hỏi Thụy Tuyết, Hoa Lê thế nào, Thụy Tuyết nói Hoa Lê không có việc gì, làm xong giải phẫu liền đi rồi, con liền hoàn toàn buông xuống việc này. Chuyện này xảy ra không lâu trước khi Thụy Tuyết xảy ra chuyện, con cũng không biết chuyện của Thụy Tuyết có quan hệ với việc này hay không.”