Chương 35: Mang thai hai năm rưỡi

Chương 35: Mang thai hai năm rưỡi

Cô gái kia rất gầy yếu, nhìn giống như là suy dinh dưỡng lâu ngày, trừ bỏ cái bụng nhô cao, thân thể gầy đến mức có thể nhìn thấy xương cốt. Hơn nữa làn da của cô trắng nõn, vừa thấy liền biết là người quanh năm không thấy ánh mặt trời, cô dường như rất mẫn cảm đối với ánh mắt người khác nhìn bụng của cô, sau khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Thanh Vân, liền vô thức né đi.

Lúc này Liễu Thanh Vân mới phát hiện tinh thần của cô ấy giống như có chút không bình thường, sự tồn tại của Liễu Thanh Vân làm cô ấy không được tự nhiên, cảm xúc đều trở nên không ổn định. Tôn Ứng Đức thấy thế, lập tức dẫn cô trở về.

Chờ đến khi Tôn Ứng Đức quay lại, giọng điệu nặng nề nói: “Đại sư cũng thấy rồi đó, cô gái vừa rồi chính là con gái của ta, ta có hai trai một gái, khi con gái sinh ra, người đã đến tuổi trung niên, hơn nữa vợ ta mất sớm, cho nên ta đối với đứa con gái này từ nhỏ liền rất cưng chiều.”

“Khoảng hai ba năm trước, Thụy Tuyết, chính là con gái của ta, lúc ấy 17 tuổi. Con bé đột nhiên cảm thấy thân thể không thoải mái, ăn cái gì cũng buồn nôn ghê tởm, ta liền dẫn con bé đi bệnh viện kiểm tra một chút, kết quả thế nhưng tra ra con bé mang thai.”

Tôn Ứng Đức là người có tư tưởng tương đối bảo thủ, lúc ấy ông biết được tin tức này quả thực giống như sét đánh giữa trời quang, cho rằng con gái tuổi còn nhỏ lại làm ra chuyện không bị kiềm chế, quả thực không thể tiếp thu được, thiếu chút nữa muốn đánh chết Tôn Thụy Tuyết.

“Lúc ấy Thụy Tuyết thề thốt phủ nhận chính mình không có thân mật tiếp xúc với bất kì người đàn ông nào, nhưng bệnh viện làm kiểm tra tổng quát sẽ không làm lỗi, ta còn dẫn con bé đi tìm thầy thuốc trung y bắt mạch, mỗi người đều nói con bé đang mang thai.” Nói tới đây, Tôn Ứng Đức làm như lâm vào trong hồi ức.

Tuổi còn nhỏ chưa kết hôn đã có thai, chuyện này ở hiện tại cũng không phải là một chuyện nhỏ, sau khi người trong nhà biết được đều oán trách Tôn Thụy Tuyết mất mặt xấu hổ, bức cô nói ra cha đứa bé là ai, muốn đi tìm người tính sổ.

“Cũng trách ta không tốt, khi đó không tin con bé, con bé bị người trong nhà bức cho suýt chút nữa liền hỏng mất, nháo muốn tìm chết, nói là muốn lấy cái chết để chứng minh trong sạch. Ta thấy dáng vẻ kia của con bé không giống như là nói dối, liền rất là nghi hoặc, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Ta còn suy đoán có phải là Thụy Tuyết ở dưới tình huống chính mình cũng không biết bị người khi dễ, sau lại ta nghĩ nếu là tìm không thấy cha đứa bé, trước phá thai lại tính tiếp, tổng không thể làm con bé chưa kết hôn đã có con.”

“Đi bệnh viện phá thai còn phải khai chứng minh, cho nên ta liền tìm người mua mấy thang thuốc phá thai cho con bé uống, sau khi con bé uống thuốc xong không ngừng đau bụng, nhưng lại không thể phá thai. Chuyện này thật sự quá cổ quái, một thang thuốc như vậy lẽ ra như thế nào cũng đều có thể phá thai được, nhưng cái thai kia liền giống như tường đồng vách sắt, không chịu ảnh hưởng gì cả, ta không có biện pháp nào khác, qua mấy ngày lại đi mua một thang thuốc phá thai, lần này vẫn không thể phá thai được. Lúc này ta cũng không dám lại cho Thụy Tuyết uống thuốc, đừng đến cuối cùng không phá thai được lại làm người cũng không có.”

“Bởi vì chuyện này Thụy Tuyết cũng không dám đi học, cả ngày trốn ở trong nhà, sau khi sức khỏe tốt hơn, liền bắt đầu điên cuồng nhảy dây, nhảy cầu thang, có lần thậm chí trực tiếp từ trên thang lầu lăn xuống dưới, nhưng ngoại trừ chính mình bị thương ra, cái bụng liền không có bất kì chuyện gì.”

“Qua mấy tháng, bụng của Thụy Tuyết chậm rãi lớn lên, chúng ta thấy phá thai không được, liền không hề mù quáng lăn lộn, bắt đầu tính toán chờ Thụy Tuyết sinh đứa bé ra liền trực tiếp tặng người.”

Chính là một chờ liền chờ ước chừng hơn hai năm, cũng đã hơn mười tháng, bụng của Tôn Thụy Tuyết nhìn còn to hơn bụng của phụ nữ mang thai, nhưng lại không có dấu hiệu sinh sản. Kỳ thật từ lúc bắt đầu phá thai như thế nào cũng phá không được, trong lòng người nhà liền có chút hoài nghi, chỉ là ai cũng chưa nói. Thấy cô mang thai lâu như vậy mà chưa sinh con, ai cũng cho rằng cô mang thai chính là quái thai. Hai con dâu của Tôn Ứng Đức, ngày thường đều không cho con cái của mình tới gần Tôn Thụy Tuyết, liền sợ trong bụng cô đột nhiên nhảy ra một con quái vật.

“Từ khi phát hiện Thụy Tuyết mang thai, đến nay đã hai năm rưỡi, hiện tại mọi người trong nhà đều trốn tránh con bé, ngày thường ăn cơm gì đó, đều là ta đưa đến chỗ con bé. Con bé một người cả ngày ở trong phòng, hơn nữa bị chuyện như vậy đè nặng, tinh thần cũng trở nên không quá bình thường, rất sợ hãi người khác nhìn bụng mình. Đây cũng là nguyên nhân sau khi ta nghe Quảng Tài nói đến, tưởng mời Liễu đại sư đến gặp mặt, ta muốn Liễu đại sư giúp nhìn xem chuyện của con gái ta là như thế nào. Chỉ là chuyện này không tốt để nói ra ngoài, ta liền không có nói rõ với Quảng Tài.”

Tôn Ứng Đức nói xong chuyện này, cả người đều như nhũn ra, chuyện này không riêng gì đè nặng một người Tôn Thụy Tuyết, toàn bộ nhà họ Tôn, mấy năm nay, cũng chưa nghe qua tiếng cười.

Hai năm rưỡi? Liễu Thanh Vân nghe xong toàn bộ sự việc, không khỏi cảm thán, nếu mang thai thật sự là em bé, có thể mang thai hai năm rưỡi, sinh ra chỉ sợ là có thể sánh vai cùng Na Tra. Chỉ là cũng không có ai thật sự mang thai hai năm rưỡi, chuyện của Tôn Thụy Tuyết rõ ràng là tình huống không bình thường.

Tôn Ứng Đức ổn định cảm xúc, đang muốn hỏi Liễu Thanh Vân có nhìn ra cái gì hay không, liền thấy hai vợ chồng con trai cả mang theo cháu trai từ bên ngoài đi vào.

“Cha, hôm nay bà ngoại của Tiểu Phong bị cảm, sợ lây bệnh cho Tiểu Phong, con liền dẫn Tiểu Phong về nhà, nhờ cha giúp chúng con xem đứa nhỏ này hai ngày.” Con dâu cả nhà họ Tôn nói.

Con dâu nhà họ Tôn cũng là bất đắc dĩ, mẹ chồng mất sớm, cô em chồng lại là dáng vẻ kia. Các cô ngày thường đi làm cũng không dám đem con cái đặt ở nhà, đều là đưa về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà mẹ đẻ cũng có lúc không rảnh. Cũng may con trai của con trai cả nhà họ Tôn đã sáu tuổi, sang năm liền có thể đi học.

Lẽ ra đứa nhỏ sáu tuổi cũng không cần chăm sóc đặc biệt, con dâu cả nhà họ Tôn chuyên môn dặn dò một câu như vậy, thực ra là muốn Tôn Ứng Đức coi chừng con trai, đừng cho cậu bé tiếp xúc với Tôn Thụy Tuyết.

Tôn Ứng Đức tự nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của con dâu cả, chỉ là ông ta nhìn về phía Liễu Thanh Vân, do dự nói: “Trước làm Tiểu Phong ở sân trước chơi đi, chỗ cha còn có khách.”

Tôn Kiến Thiết, con trai cả nhà họ Tôn vừa đi vào liền nhìn thấy Liễu Thanh Vân, đánh giá Liễu Thanh Vân từ trên xuống dưới vài lần. Anh ta thấy Tôn Ứng Đức cũng không có ý tứ giới thiệu cho bọn họ, liền biết người này không phải thân thích hay bạn cũ linh tinh. Anh ta có chút đoán được thân phận của Liễu Thanh Vân, thật sự là mấy năm nay tới nhiều, Tôn Ứng Đức cũng không phải lần đầu tiên tìm người đến xem. Có một lần, không biết từ nơi nào tìm được một bà cốt ở nông thôn, ở nhà vừa hát vừa nhảy, lúc ấy còn quản nghiêm, bà cốt kia làm ra động tĩnh lớn, suýt chút nữa liền bị hàng xóm cử báo.

Nghĩ đến đây, Tôn Kiến Thiết nhịn không được nhắc nhở một câu: “Cha, đừng lại làm ra động tĩnh quá lớn, ảnh hưởng không tốt.”

Anh ta đương nhiên cũng hy vọng chuyện của Tôn Thụy Tuyết có thể được giải quyết, bụng của Tôn Thụy Tuyết cứ như vậy, trong nhà ai không hoảng sợ. Chỉ là muốn làm gì cũng phải chú ý ảnh hưởng, đừng lại bị người cử báo, hơn nữa anh ta cũng lo lắng Liễu Thanh Vân rốt cuộc có năng lực này hay không.

Lúc trước tìm người tới, bà cốt kia liền không nói, hát nhảy một phen, nói chút lời nói cố lộng huyền hư sau đó liền đi rồi. Sau lại cha của anh ta còn tìm tới một cao nhân, nhìn như rất có bản lĩnh, kết quả vừa thấy bụng của Tôn Thụy Tuyết, sợ tới mức té ngã lộn nhào chạy đi.

“Được rồi, cha đã biết, hai đứa chạy nhanh đi làm đi.” Tôn Ứng Đức có lệ mà ứng hai câu.

Hai vợ chồng Tôn Kiến Thiết vừa mới rời đi, Tôn Ứng Đức lập tức nhìn sang Liễu Thanh Vân dò hỏi: “Đại sư, đại sư có nhìn ra chuyện của Thụy Tuyết là như thế nào không?”

Liễu Thanh Vân không có lập tức trả lời câu hỏi của Tôn Ứng Đức, mà là hỏi: “Mai đồng chí nói nhà các người cất chứa Chuông Tam Thanh là dùng để trừ tà, vậy ông có sử dụng Chuông Tam Thanh trước mặt con gái của ông hay không?”

“Sao lại không có, ta thử qua, ta lắc Chuông Tam Thanh, Thụy Tuyết liền kêu đau bụng, ta thấy con bé đau như vậy, cũng không dám lại làm cái gì.” Cũng do bụng của Tôn Thụy Tuyết có phản ứng đối với Chuông Tam Thanh, người nhà họ Tôn càng thêm nhận định thứ trong bụng cô đang mang chính là tà vật.

Liễu Thanh Vân xác định ý nghĩ của chính mình, lúc này mới nói: “Đạo môn chúng ta truyền lưu một câu chuyện xưa, là ở thật lâu trước kia tổ tiên đã gặp được. Có một cô gái xuất thân từ gia đình giàu có, khi cùng bà vυ" đi dạo chơi công viên, bà vυ" ở trên một thân cây phát hiện một quả trái cây độc đáo, trái cây kia trước nay chưa từng thấy qua, hình dạng cũng không giống với những quả trái cây khác trên cây đó. Bà vυ" liền hái trái cây độc đáo đó đưa cho cô gái, cô gái cảm thấy mới mẻ, liền ăn quả trái cây kia. Qua hơn một tháng, cô gái kia vẫn là con gái chưa gả chồng, lại bị phát hiện có thai. Cha mẹ dưới sự kinh hãi, dò hỏi cô gái chuyện này rốt cuộc là như thế nào, cô gái thề thốt chính mình tuyệt đối chưa từng làm ra việc cẩu thả. Hơn nữa cái thai này dù có làm cách nào đi nữa thì cũng không thể phá được, cô gái cùng người nhà đều không có cách nào, chỉ phải chờ đến khi đứa bé này được sinh ra. Nhưng này một chờ chính là 60 năm, 60 năm sau, cha mẹ cùng bà vυ" đều đã chết, chỉ còn lại cô gái, diện mạo vẫn giống như lúc mười mấy tuổi, vẫn như cũ đang mang thai.”

Liễu Thanh Vân nói tới đây liền dừng lại, chuyện này kỳ thật cũng không phải là chuyện xưa truyền lưu gì đó, mà là chuyện thật anh đã gặp qua ở kiếp trước. Khi anh gặp được cô gái kia, cô gái kia đã hơn 70 tuổi, lại vẫn cứ duy trì được dáng vẻ thiếu nữ.

“6…… 60 năm?” Tôn Ứng Đức trợn mắt há hốc mồm. Ông ta nghe xong câu chuyện xưa tương tự này, phản ứng đầu tiên chính là bị thời gian 60 năm kia làm cho khϊếp sợ, ngay sau đó lại hỏi: “Cho nên tình huống của Thụy Tuyết cũng là giống như vậy? Con bé bị như vậy là bởi vì ăn phải đồ vật kỳ quái?”

“Phụ nữ mang thai, sau sáu bảy tháng, nếu thai nhi đã thành hình mà bị phá bỏ, đều sẽ có một cổ oán khí. Chỉ là thai nhi còn nhỏ, ý thức mơ hồ, cổ oán khí này bình thường rất nhanh liền sẽ tan đi. Nhưng nếu có người bắt giữ cổ oán khí này, lấy bí pháp luyện chế, có thể làm thành lời dẫn quỷ anh, lời dẫn này lại bị người khác ăn phải, ở trong bụng chậm rãi lớn lên, cuối cùng liền sẽ trở thành quỷ anh chân chính.”

“Cũng chính là tình huống của cô gái kia cùng con gái của ông. Mà cô gái trong chuyện xưa kia, kỳ thật là bị người khác hại, có một người đàn ông thích cô gái kia, nhưng cô gái kia đã có hôn ước, liền từ chối người đàn ông kia. Người đàn ông kia vì yêu sinh hận, không biết từ nơi nào bắt được oán khí của thai nhi, luyện chế thành lời dẫn, mua được bà vυ", dụ dỗ cô gái ăn vào.” Nói xong, Liễu Thanh Vân nhìn về phía Tôn Ứng Đức, “Đến nỗi con gái ông là như thế nào ăn lời dẫn quỷ anh, bởi vì nguyên nhân gì mà ăn vào, ta không biết.”

Tôn Ứng Đức nghe Liễu Thanh Vân nói xong, sắc mặt thay đổi thất thường. Ông ta không có vội vã truy tìm nguyên nhân, mà là hỏi: “Thụy Tuyết mang thai quỷ anh gì đó, cũng sẽ mang thai 60 năm sao?”

“Cái này không chắc, tình huống này không có thời gian chuẩn xác, có thể không lâu như vậy, cũng có thể thời gian càng dài, nói chung là phải xem quỷ anh trong bụng khi nào muốn xuất thế.” 60 năm chỉ là thời gian mà Liễu Thanh Vân gặp được cô gái kia.

“Vậy, khi quỷ anh được sinh ra, tình huống lúc ấy sẽ thế nào?”

“Một khi quỷ anh xuất thế, nó sẽ hút khô toàn bộ năng lượng của cơ thể mẹ, cơ thể mẹ sẽ nhanh chóng già cả sau đó liền chết đi. Mà quỷ anh thì có được năng lực có thể điều khiển quỷ bình thường, thông thường thời gian nó ở trong bụng dựng dục càng dài, sau khi xuất thế năng lực càng lớn, cho nên trong tình huống bình thường, quỷ anh đều sẽ không nguyện ý dễ dàng xuất thế.”