Chương 34: Nguyện ý chắp tay đưa tặng Chuông Tam Thanh

Chương 34: Nguyện ý chắp tay đưa tặng Chuông Tam Thanh

Dựa theo ý tưởng của Liễu Thanh Vân, anh chuẩn bị đi tìm chú Giang, ông Dư và Mai Quảng Tài hỏi thăm chuyện cha mẹ ruột của Diêu Tú Anh. Chú Giang và ông Dư đều là người ở huyện thành cả đời, tình huống của huyện thành hẳn là tương đối hiểu biết. Nhà họ Mai trước kia cũng là nhà giàu có ở huyện thành, đại khái nhiều ít cũng sẽ biết chút tình huống năm đó huyện thành nhà ai có tiền.

Chỉ là Liễu Thanh Vân còn chưa kịp đi tìm người đâu, Mai Quảng Tài liền tìm tới trước, anh ta là người cực thông nhân tình lõi đời, vì em gái anh ta cũng coi như là hao hết tâm tư, trước khi ăn tết còn chuyên môn tới thôn Liễu Gia một chuyến, tặng cho Liễu Thanh Vân không ít ăn dùng.

“Liễu đại sư, lúc trước khi ăn tết ta tới, lúc ấy không phải anh nhờ ta giúp anh lưu ý một chút, nơi nào có pháp khí sao? Trước đó không lâu ta đi phương nam Ngọc Thành bàn chuyện làm ăn, một người chú ở Ngọc Thành là bạn tốt của cha ta, ta đến nhà chú ấy thăm hỏi, kết quả nhìn thấy nhà chú ấy cất chứa một cái Chuông Tam Thanh, phỏng chừng là dùng để trấn trạch trừ tà.”

“Ta liền thuận miệng hỏi chú ấy có bằng lòng bỏ thứ yêu thích hay không, vốn dĩ ta nghĩ chú ấy nếu là cất chứa để trừ tà, sợ là sẽ không dễ dàng qua tay, cũng không ôm hy vọng gì. Ai biết chú ấy dò hỏi ta là ai muốn cái Chuông Tam Thanh này, ta liền nói đại khái cho chú ấy nghe chuyện lúc trước Ngọc Xu gặp được và tình huống của Liễu đại sư anh. Chú ấy nghe xong lúc sau nói muốn mời Liễu đại sư tự mình đi một chuyến, bàn lại chuyện Chuông Tam Thanh, cho nên, Liễu đại sư anh thấy thế nào?”

Liễu Thanh Vân trầm ngâm một lát, nói: “Ngọc Thành?”

“Không sai, bên kia là vùng duyên hải, cách chúng ta nơi này vẫn là có chút khoảng cách, ngồi xe cũng phải ngồi hai ba ngày. Qua chút thời gian ta còn phải lại đi một chuyến, Liễu đại sư nếu là muốn đi, chúng ta có thể cùng đi.”

Liễu Thanh Vân suy xét một chút, quyết định đi một chuyến, cơ hội như vậy chỉ có thể vô tình gặp được không thể cầu, khả ngộ bất khả cầu, muốn tìm pháp khí cũng không phải chuyện dễ dàng như vậy. Vì thế anh ta liền cùng Mai Quảng Tài định ra, hai người ước định chờ Mai Quảng Tài chuẩn bị tốt, liền cùng nhau đi Ngọc Thành.

“Đúng rồi, Mai đồng chí, nói đến cũng có chút ngượng ngùng, ta nguyên bản còn đang muốn đi tìm anh đâu, thật sự là có một chuyện khác tưởng nhờ anh hỗ trợ.”

“Liễu đại sư không cần khách khí như vậy, có chuyện gì nói thẳng là được, ta có thể giúp đỡ nhất định giúp.”

Liễu Thanh Vân dăm ba câu mà giải thích một chút thân thế của Diêu Tú Anh.

“Ta là tưởng nhờ Mai đồng chí hỗ trợ hỏi thăm một chút, huyện thành hơn 20 năm trước nhà ai có tiền, trong nhà lại có con gái, sau lại còn dời đi phương nam.”

Mai Quảng Tài nghĩ nghĩ nói: “Hơn 20 năm trước ta còn nhỏ tuổi, trong huyện thành nhà ai có tiền nhớ không rõ lắm. Đáng tiếc, nếu là cha ta còn ở, ông ấy nhất định biết.”

Chỉ là cha Mai Quảng Tài đã không còn nữa, cũng không có biện pháp gì. Liễu Thanh Vân chỉ phải nói: “Không sao, chuyện này chúng ta cũng không vội.”

Mai Quảng Tài đáp ứng sẽ hỗ trợ hỏi thăm, liền đi trước.

Chờ trễ chút Diêu Tú Anh trở về, Liễu Thanh Vân liền nói cho cô chính mình muốn đi Ngọc Thành một chuyến.

“Ngọc Thành? Này vừa đi chính là mấy ngày đi.”

“Có thể là vậy, đi đường đều mất vài ngày đâu.”

“Vậy chờ Đại Võ đi học, trong nhà chẳng phải chỉ còn lại Nhị Ni và Tam Bảo.” Diêu Tú Anh có chút phát sầu. Đại Võ ở nhà còn đỡ, cậu bé tuổi còn nhỏ liền rất có dáng vẻ anh cả, để bọn họ ở nhà, cậu bé cũng có thể quản Tam Bảo. Nhưng Đại Võ đi học, chỉ còn Nhị Ni, mang theo Tam Bảo sợ là không quá được.

Liễu Thanh Vân cũng cảm thấy đây thật là một vấn đề, mấy ngày nay, Diêu Tú Anh đi huyện thành vừa đi là cả ngày, Đại Võ cũng đi học, trong nhà liền dư lại anh và hai đứa nhỏ. Thời buổi này có con cái, người ta đều là lớn mang nhỏ, Đại Võ vừa đi học, Nhị Ni liền tự giác gánh vác trách nhiệm làm chị gái, ngày thường liền chăm sóc Tam Bảo, Tam Bảo cũng sắp ba tuổi, cơ bản không cần anh lo lắng nhiều, nhưng trong nhà có người lớn cùng không có người lớn vẫn là không giống nhau.

Anh nghĩ nghĩ liền nói: “Nếu không anh mang theo hai đứa nhỏ đi cùng.”

“A?” Diêu Tú Anh kinh ngạc, “Anh đi Ngọc Thành không phải để làm việc sao? Mang theo hai đứa nhỏ được không? Em xem vẫn là bỏ đi, cùng lắm thì trong khoảng thời gian này em không đi bán bánh bao, cũng chậm trễ không được bao lâu.”

Liễu Thanh Vân lại không đồng ý, trong khoảng thời gian này Diêu Tú Anh thay đổi, chính mình là xem ở trong mắt. Cô mỗi ngày bận rộn đi ra ngoài bán bánh bao, tuy rằng vất vả, lại trở nên có sức sống nhiều, trạng thái rất khác biệt với lúc chính mình vừa tới.

Liễu Thanh Vân hy vọng Diêu Tú Anh có thể đi làm chuyện chính mình muốn làm, mà không phải là cả ngày bị buộc ở trong nhà. Lại nói anh thật không cảm thấy mang theo hai đứa nhỏ có phiền toái gì, hiện tại anh đã bắt đầu dạy Tam Bảo học khẩu quyết, chỉ xem như thông qua hứng thú để giáo dục.

“Không có việc gì, bọn họ còn chưa từng đi ra bên ngoài đâu, bên kia chính là thành thị vùng duyên hải, nghe nói không giống với nơi này của chúng ta. Anh cùng với người ta cũng chỉ là nói chuyện mà thôi, nói xong liền không có việc gì, vừa vặn mang theo bọn họ chơi hai ngày.”

Diêu Tú Anh còn muốn nói cái gì, nhưng cô vừa quay đầu, liền nhìn thấy ba đứa nhỏ đang nghe bọn họ nói chuyện, mở to đôi mắt nhìn bọn họ, trong ánh mắt chờ mong nhìn không sót gì.

Đại Võ giống như bởi vì đi không được còn rất tiếc nuối, Nhị Ni lại không nhịn được liền nói: “Mẹ, chúng ta có thể đi cùng sao? Con sẽ xem kĩ Tam Bảo.” Tam Bảo cái khác nghe không hiểu, nhưng nghe hiểu có thể đi ra ngoài chơi, cũng ở một bên hưng phấn mà kêu muốn đi ra ngoài.

Diêu Tú Anh thấy vậy, lời nói muốn phản bác liền tạp ở trong cổ họng. Cô rốt cuộc vẫn là không bẻ quá Liễu Thanh Vân, Liễu Thanh Vân vẫn là mang theo hai đứa nhỏ cùng nhau đi rồi.

Khi Mai Quảng Tài ở ga tàu hỏa huyện thành, nhìn thấy Liễu Thanh Vân trong lòng ngực ôm một đứa nhỏ, tay lại nắm một đứa nhỏ, hoàn toàn choáng váng.

Liễu Thanh Vân giải thích: “Vợ ta không phải đi huyện thành bán bánh bao sao, trong nhà không ai xem mấy đứa nhỏ, ta liền mang theo bọn họ đi cùng. Dù sao lần này trừ bỏ Chuông Tam Thanh, cũng không có chuyện gì khác, ta còn có thể mang theo bọn họ đi dạo Ngọc Thành.”

Mai Quảng Tài gật đầu, trong lòng lại có chút khó hiểu, bằng bản lĩnh của Liễu đại sư, nhà bọn họ hẳn là không thiếu tiền đi, vợ Liễu đại sư như thế nào còn muốn đi ra ngoài bán bánh bao, hơn nữa Liễu đại sư vì cái gì không cho vợ anh ta ở nhà xem con cái, một hai phải chính mình mang theo.

Không rõ về không rõ, Mai Quảng Tài lại không phải người lắm miệng. Anh ta cũng không nói gì nữa, cùng Liễu Thanh Vân lên xe lửa.

Lúc này Mai Quảng Tài vẫn là lấy quan hệ, mới mua được hai tấm phiếu giường nằm. Hiện nay nếu không phải công nhân viên chức đơn vị nhà máy, không có chứng minh công tác, chính là có tiền đều mua không được phiếu giường nằm, bởi vậy có thể thấy được nhà họ Mai vẫn là có chút nhân mạch.

Lên xe lửa, Mai Quảng Tài có chút phát sầu hỏi: “Ta chỉ mua hai giường nằm, Liễu đại sư mang theo đứa nhỏ có thể ngủ được sao?”

“Không có việc gì, bọn họ có thể ngủ là được, buổi tối ta có thể không nghỉ ngơi, ở một bên đả tọa là được.”

Mai Quảng Tài không hiểu biết gì về người tu luyện, thế mới biết nguyên lai còn có thể dùng đả tọa thay thế tu luyện.

Nhị Ni và Tam Bảo lần đầu tiên ngồi xe lửa, hưng phấn không thôi. Đặc biệt là Tam Bảo, ở trên giường nằm tung tăng nhảy nhót, Liễu Thanh Vân đánh một cái lên mông cậu, Tam Bảo mới yên tĩnh lại.

Một chuyến xe này bọn họ ước chừng ngồi hai ngày ba đêm mới đến Ngọc Thành, hai đứa nhỏ từ khi lên xe hứng thú bừng bừng, đến khi xuống xe cả người đều héo.

Khi bọn họ đến Ngọc Thành đã là buổi tối, lúc này lại đi đến nhà người khác cũng không thích hợp, bọn họ liền tìm nhà khách ở một đêm.

Người chú này của Mai Quảng Tài tên là Tôn Ứng Đức, làm người tương đối bảo thủ, yêu thích cất chứa, nhiều năm như vậy, trong nhà vẫn như cũ bảo tồn không ít cổ họa đồ cổ đồ vật linh tinh, Chuông Tam Thanh chính là một trong số đó.

Buổi sáng Liễu Thanh Vân dặn dò Nhị Ni nhìn Tam Bảo, ở nhà khách chờ chính mình, ai tới cũng đừng mở cửa, liền cùng Mai Quảng Tài đi đến nhà họ Tôn.

Tôn Ứng Đức có hai trai một gái, cả gia đình nhà họ Tôn đều ở cùng một chỗ, chỗ ở vẫn là nhà cũ.

Hai người Liễu Thanh Vân tới nhà họ Tôn, Mai Quảng Tài trước cho hai bên giới thiệu một chút. Tôn Ứng Đức thoạt nhìn hơn 50 tuổi, ông ta nghe Mai Quảng Tài giới thiệu xong, liền thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm Liễu Thanh Vân, không biết đang tính toán cái gì.

Liễu Thanh Vân thì không quản nhiều như vậy, đi thẳng vào vấn đề: “Nghe Mai đồng chí nói trong nhà ngài có cất chứa Chuông Tam Thanh, không biết cần bao nhiêu tiền ngài mới nguyện ý bỏ thứ yêu thích?” Lần này tới đây Liễu Thanh Vân mang theo tất cả tiền lúc trước kiếm được, chỉ cần Tôn Ứng Đức ra giá không phải quá đáng, anh đều có thể tiếp thu.

Tôn Ứng Đức nghe vậy cũng không có trả lời, mà là im lặng một lúc lâu, sau đó mới nói: “Em gái Quảng Tài lúc trước bị người hạ chú, nghe nói chính là Liễu đại sư giúp giải quyết, nghĩ đến Liễu đại sư ở phương diện này hẳn là rất có am hiểu?”

Liễu Thanh Vân không rõ chính mình hỏi Chuông Tam Thanh, như thế nào sẽ xả đến trên người Mai Ngọc Xu, nhưng anh vẫn là khiêm tốn trả lời: “Không nói cỡ nào am hiểu, chỉ có chút tâm đắc về trừ tà mà thôi.”

Liễu Thanh Vân nói xong, trong phòng lại là một trận im lặng thật lâu, chỉ còn lại tiếng ngón tay Tôn Ứng Đức gõ nhẹ mặt bàn. Làm cho Mai Quảng Tài ở bên cạnh đều có chút nghi hoặc, không rõ chú Tôn rốt cuộc là có ý đồ gì.

“Chú Tôn, chú xem Chuông Tam Thanh muốn bàn bạc thế nào?” Mai Quảng Tài không thể không ra tiếng nhắc nhở.

Tôn Ứng Đức giống như cuối cùng hạ quyết tâm, nhìn về phía Liễu Thanh Vân.

“Liễu đại sư chớ trách, Chuông Tam Thanh là từ ông cố ta một thế hệ truyền xuống dưới, chuyên môn đặt ở trong nhà trừ tà. Nguyên bản ta cũng không có ý muốn chuyển nhượng, chỉ là nghe Quảng Tài nói chuyện của Liễu đại sư, lúc này mới nhờ cậu ấy truyền lời mời Liễu đại sư đến gặp mặt, thật sự là nhà ta ra một việc lạ, Liễu đại sư nếu là có thể giúp chúng ta giải quyết việc này, Chuông Tam Thanh ta nguyện chắp tay đưa tặng.”

Liễu Thanh Vân nghe vậy, hiểu rõ Tôn Ứng Đức muốn nói chuyện gì, Chuông Tam Thanh này là tổ tiên nhà ông ta truyền xuống dưới, hiện giờ ông ta nguyện ý đem Chuông Tam Thanh đưa cho chính mình, chỉ cầu giúp ông ta giải quyết việc lạ trong nhà, như vậy xem ra, chuyện phiền toái của nhà ông ta khẳng định không nhỏ.

Nhưng với Liễu Thanh Vân mà nói, giao dịch này cũng không có gì tổn thất, nếu thật giải quyết không được, thì chính là không lấy được Chuông Tam Thanh mà thôi, cho nên anh suy nghĩ một lát, liền đồng ý điều kiện của Tôn Ứng Đức.

Tôn Ứng Đức thấy anh đồng ý rồi, mới ngượng ngùng nói với Mai Quảng Tài: “Quảng Tài, vốn dĩ cháu khó được tới một chuyến, chú hẳn là phải chiêu đãi tốt cháu, chỉ là hôm nay trong nhà thật sự có chút không tiện.”

Mai Quảng Tài là nhân tinh, thấy thế liền biết chuyện trong nhà Tôn Ứng Đức, sợ là không muốn làm quá nhiều người ngoài biết đến, lập tức tạm biệt rời đi.

Liễu Thanh Vân nguyên bản cho rằng nói xong chuyện Chuông Tam Thanh, rất nhanh là có thể trở về, hiện giờ xem ra là muốn trì hoãn một hồi lâu, anh liền nhờ Mai Quảng Tài giúp anh chăm sóc một chút hai đứa nhỏ ở tại nhà khách.

Mai Quảng Tài đáp ứng xong liền rời đi. Tôn Ứng Đức làm Liễu Thanh Vân lại ngồi trong chốc lát, chính mình một người đi đến hậu viện, một lát sau, dẫn đến một cô gái.

Nhìn diện mạo của cô gái kia nhiều lắm là mười mấy tuổi, lại đĩnh cái bụng to. Cô gái vừa ra tới, Liễu Thanh Vân ở trên mặt cô nhìn một cái, liền đem ánh mắt dừng ở cái bụng còn to hơn bụng phụ nữ mang thai của cô.