Chương 31: Các người cho là giẫm cầu bập bênh chắc

Chương 31: Các người cho là giẫm cầu bập bênh chắc

Sắc mặt Trịnh Hiển Xương âm trầm như có thể tích ra mực, ông ta hiểu được ý tứ của Liễu Thanh Vân, chính là bởi vì như vậy, sắc mặt mới khó coi đến như vậy, có đôi khi người ngoài muốn hại mình cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là thương tổn đến từ người thân cận.

Vợ ông ta đột nhiên hét lớn: “Có phải là Trịnh Mộc hay không? Nhất định là cậu ta, trước kia thành tích của cậu ta thường thường, năm trước lại đột nhiên thi đậu đại học, lúc ấy ta liền cảm thấy kỳ quái, hơn nữa mẹ cậu ta luôn luôn xem Tiểu Hải chúng ta không vừa mắt.”

Trịnh Mộc là con trai của anh cả Trịnh Hiển Xương, cũng chính là anh họ của Trịnh Hải, cậu ta chỉ lớn hơn Trịnh Hải nửa tuổi, được xem như là trưởng tử trưởng tôn của nhà họ Trịnh, lẽ ra ở nhà họ Trịnh hẳn là được coi trọng nhất, chính là bởi vì Trịnh Hải từ nhỏ liền thông minh lễ phép, tự thân lại mang theo phúc vận, cho nên ông nội nhà họ Trịnh rõ ràng càng thích Trịnh Hải hơn. Chuyện này làm cho mẹ Trịnh Mộc rất là bất mãn, thêm chuyện xấu xa giữa chị em dâu, cho nên mẹ Trịnh Mộc và mẹ Trịnh Hải đều thực coi thường đối phương.

Cũng chính là mấy năm nay, Trịnh Hiển Xương mang theo vợ con tới chỗ khác đi làm, hai bên không thường thấy mặt, mới tốt hơn một chút. Năm trước Trịnh Mộc thi đậu đại học, vẫn là một trường đại học tốt ở Bắc Kinh, Trịnh Hải lại ngay cả thi đại học cũng chưa có thể tham gia, mẹ Trịnh Mộc vì thế chuyên môn gọi điện thoại lại đây, âm dương quái khí khoe ra một phen.

“Chuyện không có chứng cứ, bà không cần nói hươu nói vượn.” Trịnh Hiển Xương ngăn lại suy đoán lung tung của vợ.

“Ta sao lại nói hươu nói vượn, Tiểu Hải khi còn nhỏ, chúng ta còn ở Bắc Kinh, lúc ấy chị dâu của ông không có việc gì tìm việc số lần còn ít sao? Bà ta còn luôn là nhằm vào Tiểu Hải của chúng ta, lần đó mừng thọ cha, ta liền không nên nghe ông làm Tiểu Hải một người trở về Bắc Kinh, khẳng định là nữ nhân kia ghen ghét Tiểu Hải của chúng ta vận khí tốt, âm thầm hạ độc thủ.”

Mắt thấy hai vợ chồng bởi vì chuyện này mà cãi nhau, Liễu Thanh Vân chỉ phải khuyên nhủ: “Hai người bình tĩnh một chút, kỳ thật nếu người mượn vận thật là người thân cận của các người, vậy muốn biết là ai cũng không khó. Chờ một lát ta sẽ thi thuật dời trở về vận khí đã bị đoạt lấy, đến lúc đó người mượn vận có thể sẽ hôn mê, còn người thi thuật sẽ lọt vào phản phệ.”

Vợ Trịnh Hiển Xương nghe vậy, đột nhiên an tĩnh lại, không tiếp tục tranh chấp với Trịnh Hiển Xương, giống như chờ xem kết quả có phải giống như lời bà nói hay không.

Liễu Thanh Vân thấy thế, liền bắt đầu chuẩn bị thi thuật, anh kêu người nhà họ Trịnh chuẩn bị giấy hoa, trên giấy vẽ ngũ phương đồng tử, vừa thi thuật vừa nói: “Ngũ phương đồng tử về ngũ phương, bổn sư thu vận về văn đường. Tinh thần vận khí trả như cũ, nhân tự như vận thủy tự lưu.”

Một lát sau, năm đồng tử trên giấy hoa, như là có thân hình, vây quanh Trịnh Hải dạo một vòng.

Sau đó Liễu Thanh Vân đem sinh thần bát tự của Trịnh Hải viết lên tấm phù, hô to một tiếng: “Phá!” Sau đó tấm phù tự cháy, Trịnh Hải lập tức hôn mê bất tỉnh.

Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà ở Bắc Kinh, một ông già đột nhiên phun ra một búng máu, kinh hãi nói: “Không tốt, chú thuật bị người phá.” Ông ta sờ sờ trên mặt chính mình nhiều ra nếp nhăn, xem ra không chỉ đã bị phản phệ, lúc trước thi thuật kế che trời cũng bị phá.

ông ta tức giận không thôi, âm u nhìn về phía ngoài cửa sổ, suy đoán xem nơi nào tới người nhiều chuyện phá thuật mượn vận của chính mình, ông ta tất nhiên muốn xử lý đối phương.

Nhà họ Trịnh bên này, hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương thấy Trịnh Hải hôn mê bất tỉnh, vội vàng tiến lên đỡ cậu ta.

“Đại sư?”

“Không sao, vận khí quay lại luôn phải có quá trình, không bao lâu sau cậu ấy liền có thể tỉnh lại.” Liễu Thanh Vân an ủi bọn họ.

Trịnh Hiển Xương nhẹ nhàng thở ra, đỡ con trai trở về phòng, mới vừa ra tới liền thấy vợ ông ta mặc áo bông vào, hùng hổ mà đi ra ngoài. Nhất thời ông ta không phản ứng lại đây, khó hiểu hỏi: “Bà đi đâu vậy?” Khách trong nhà còn chưa có đi đâu, nào có chuyện chủ nhân chạy trước.

“Ta đi bưu điện gọi điện thoại.” Vợ Trịnh Hiển Xương không chờ Trịnh Hiển Xương nói cái gì, liền hấp tấp đi ra ngoài.

Trịnh Hiển Xương sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh liền hiểu được, vợ ông đây là muốn gọi điện thoại tới Bắc Kinh, muốn biết trong nhà có người té xỉu hay không. Trong khoảng thời gian ngắn cảm xúc của ông ta rất là phức tạp, đừng nhìn khi ông ta mới vừa biết chuyện này, tức giận đến muốn cùng người liều mạng, nhưng hiện tại chân tướng sắp bị vạch trần, ông ta ngược lại có chút không dám đối mặt.

Cha của Phương Phương và Liễu Bảo Tài vẫn luôn ở bên cạnh đứng nhìn, chỉ cảm thấy chính mình giống như đánh vỡ việc tư của nhà người khác, rất là xấu hổ, liền do dự mà đưa ra phải đi về. Liễu Thanh Vân cảm thấy thuật pháp đã hoàn thành, kế tiếp hẳn là không có chuyện của mình, cũng tính toán cùng nhau rời đi.

Trịnh Hiển Xương cũng không muốn để cho người khác xem trò cười của nhà mình, liền không có ngăn cản, chỉ là nói: “Thật là ngượng ngùng, hôm nay trong nhà còn phải xử lý chút việc tư, ta liền không lưu mọi người. Liễu đại sư, thật là phiền toái cậu, bởi vì chuyện hôm nay xảy ra đột nhiên, khi ông Phương tới tìm ta, ta cũng không có chuẩn bị trước, ngày mai ta nhờ ông Phương đem thù lao chuyển cho cậu.”

Liễu Thanh Vân không có ý kiến, đi theo mấy người Liễu Bảo Tài rời đi. Ở trên đường cha Phương Phương không khỏi thổn thức cảm thán vài câu.

Liễu Bảo Tài xem như mở rộng tầm mắt, cảm giác chính mình mở ra cánh cửa của thế giới mới. Tuy rằng anh ta cảm thấy anh cả biến hóa rất lớn, lại không có tìm hiểu nguyên nhân, anh ta là người chủ nghĩa công lợi, mọi việc càng để ý kết quả hơn, nghĩ thầm chính mình nhất định phải cùng đùi vàng anh cả làm tốt quan hệ mới được.

Tâm trạng của Liễu Thanh Vân lại không quá tốt, khi anh vừa tới, cảm thấy thế giới này linh khí loãng, còn nghĩ thuật sư nơi này hẳn là sẽ không quá nhiều, kết quả trước có di thái thái nhà họ Mai, dùng chú thuật thêm cổ thuật hại người, sau có thuật sư không biết từ đâu tới đây, liền loại tà thuật mượn vận đều dám lung tung thi triển, còn có Ân Danh kia, không biết đang một góc nào đó ám chọc chọc mà làm chuyện xấu.

Nghĩ tới chuyện này đầu anh đều lớn, nhưng trước mắt cũng chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó. Rốt cuộc thuật sư đều thực am hiểu che giấu, thế giới rộng lớn, anh muốn tìm người cũng không dễ dàng như vậy. Anh tạm thời buông xuống những chuyện phiền não, buổi tối tu luyện một suốt đêm, lúc này mới bình tĩnh lại.

Sáng ngày hôm sau, Liễu Bảo Tài lại tới nữa, khi anh ta tới dưới chân như có gió, biểu tình phấn khích. Anh ta không muốn phấn khích cũng khó, bởi vì hôm nay cha vợ tương lai của anh ta khích lệ anh ta, nói anh ta ở xưởng sắt thép làm việc cho tốt, về sau có rất nhiều cơ hội.

Anh ta liền lâng lâng lên, hơn nữa anh ta sờ một chút phong bì nhà họ Trịnh nhờ cha Phương Phương chuyển giao cho Liễu Thanh Vân, tuy rằng anh ta không dám mở ra, nhưng nhìn độ dày kia liền biết có không ít tiền, anh ta không biết phải làm bao lâu mới có thể tích góp được nhiêu đó tiền. Trong khoảng thời gian ngắn anh ta không nhịn được hâm mộ trong lòng, anh cả của anh ta sao lại có thể có được kỳ ngộ, chính mình lại không có mệnh tốt như vậy? Nhưng anh ta lại nghĩ đến cha vợ anh ta nói, liền vui vẻ lên.

“Anh cả, đây là nhà họ Trịnh nhờ cha vợ em đưa cho anh.” Liễu Bảo Tài đưa phong bì cho Liễu Thanh Vân.

Liễu Thanh Vân cũng không có mở ra, trực tiếp cất vào túi áo, thuận miệng hỏi: “Ngày hôm qua sau khi xong việc đã xảy ra chuyện gì, em biết không?”

Liễu Bảo Tài lập tức hứng thú bừng bừng bát quái: “Anh cả đoán thế nào? Thật đúng là Trịnh Mộc. Chú Trịnh nhất định tâm trạng buồn bực, tối hôm qua còn đi tìm cha vợ em uống rượu. Ngày hôm qua thím Trịnh không phải đi bưu điện gọi điện thoại sao? Bà giả bộ lơ đãng, hỏi thăm từng người ở quê quán bên kia, sau đó biết được Trịnh Mộc không biết vì nguyên nhân gì, đột nhiên té xỉu, liền ở ngay lúc ngày hôm qua anh đang thi thuật, chuyện này không phải chứng thực rồi sao. Trịnh Mộc tuổi còn trẻ, đoán chừng là không có khả năng chính mình tìm người làm chuyện này, dựa theo thím Trịnh suy đoán, khẳng định là mẹ Trịnh Mộc tìm người. Đến nỗi anh cả của chú Trịnh rốt cuộc có biết chuyện này hay không, em cũng không biết."

Tuy rằng hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương đã biết chân tướng, nhưng xử lý như thế nào cũng là một chuyện phiền toái. Ngày hôm qua hai vợ chồng bọn họ giống như còn cãi nhau một trận, Trịnh Hiển Xương mới đi tìm cha Phương Phương uống rượu.

Bát quái xong chuyện nhà người khác, Liễu Thanh Vân nhìn Liễu Bảo Tài nói: “Em ba, em sắp kết hôn, lễ hỏi còn không có tích góp đủ phải không? Gần nhất mẹ luôn muốn phải cho em tích góp lễ hỏi đó.”

Liễu Bảo Tài nghe vậy giật mình một cái, anh ta biết mẹ anh ta gần đây thấy cuộc sống của anh cả khá tốt, luôn nghĩ từ chỗ anh cả đòi tiền. Nhưng anh ta cũng không dám làm Liễu Thanh Vân cho anh ta lễ hỏi, anh ta thấy qua bản lĩnh của Liễu Thanh Vân, đừng đem người bức nóng nảy, làm chính mình giống như anh hai của anh ta, cầm cái loa, ở trước mặt mọi người trong xưởng giống như tiêm máu gà mà hô to “Ta không cần người khác cho ta lễ hỏi, ta muốn chính mình tồn tiền, ai cho ta ra tiền, chính là trở ngại ta tiến bộ”.

Liễu Bảo Tài suy nghĩ quá mức, anh ta bị hình ảnh mà anh ta tưởng tượng ra làm sợ toát mồ hôi lạnh, nếu điều này thật sự xảy ra, anh ta ở trước mặt mọi người xưởng còn có thể diện gì nữa.

Liễu Thanh Vân không biết Liễu Bảo Tài nghĩ tới cái gì, mặt mũi trắng bệch, nghi hoặc hỏi: “Em ba, em ba, làm sao vậy?”

Liễu Bảo Tài phục hồi tinh thần, lập tức nói: “Anh cả yên tâm, lễ hỏi em đã tồn đủ rồi.”

“A, vậy chỗ mẹ……”

Liễu Bảo Tài nghe huyền ca biết nhã ý, không chờ Liễu Thanh Vân nói xong, liền nói tiếp: “Em sẽ khuyên nhủ mẹ, anh cả còn phải trả tiền xây nhà đâu, cuộc sống cũng không dễ dàng, mẹ cũng sẽ không luôn tới tìm anh, chuyện này liền giao cho em đi.”

Liễu Thanh Vân vừa lòng gật đầu, anh đáp ứng Liễu Bảo Tài đến nhà họ Trịnh, chưa chắc không có suy xét tới tầng này, muốn nói ai có thể trị Triệu Thải Hoa, thì đó chính là Liễu Bảo Tài. Như vậy cũng đỡ phải chính mình ra tay, ngẫu nhiên đùa dai một chút còn chưa tính, thường xuyên thi thuật đối với người thường, cũng không phải chuyện tốt gì.

Bởi vì không biết người hạ chú thuật cho Trịnh Hải là ai, người nọ lại ở Bắc Kinh xa xôi, vốn dĩ Liễu Thanh Vân nghĩ làm đối phương chịu phản phệ, cho đối phương một cái giáo huấn, chuyện này liền tạm thời kết thúc, lại không nghĩ tới người bên kia giống như vẫn là người có lòng hiếu thắng rất nặng.

Vài ngày sau, Liễu Bảo Tài hoang mang rối loạn chạy tới, nói là Trịnh Hải đột nhiên hôn mê, người nhà họ Trịnh muốn Liễu Thanh Vân lại đến một chuyến, nhìn xem có phải là vận khí lại bị cướp đi hay không.

“Sao có thể? Các người cho là giẫm cầu bập bênh chắc, bên này lên, bên kia xuống, lặp lại nhảy tới nhảy lui. Thuật mượn vận chỉ có thể thi triển một lần trên một người, không thể có lần thứ hai.”

“A? Vậy tại sao Trịnh Hải lại hôn mê?” Liễu Bảo Tài mê mang hỏi.

Liễu Thanh Vân không nói chuyện, thuật mượn vận thật là chỉ có thể thi triển một lần trên một người, nhưng lại có thể ở trên người này thi triển chú thuật khác, phải biết rằng đối phương chính là biết được sinh thần bát tự của Trịnh Hải.

Chỉ là lần trước chính mình đã phá giải thuật mượn vận, lẽ ra đối phương nên biết được, bên này cũng tìm người, không cần thiết lại đuổi theo không bỏ mới phải. Nhưng hôm nay Trịnh Hải lại hôn mê, cũng không biết là nhà họ Trịnh có người không chịu bỏ qua, bám lấy Trịnh Hải, một hai phải tóm được một người kéo lông dê, vẫn là…… người thi thuật kia tức giận, muốn mượn chuyện này để khiêu chiến chính mình?