Chương 30: Con trai của bà là bị người mượn vận

Chương 30: Con trai của bà là bị người mượn vận

Liễu Thanh Vân có chút ngoài ý muốn Liễu Bảo Tài sẽ hỏi cái này, anh nghĩ nghĩ, vẫn là nói: “Bình thường là sẽ không, nếu một người sinh ra liền có vận khí tốt, như vậy người kia hẳn là có thể tốt cả đời mới đúng. Xuất hiện loại tình huống này, có thể là bởi vì người kia làm việc gì nghịch thiên đi, ông trời đều xem không được, thu hồi vận khí tốt trở về, nhưng loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, càng nhiều có thể là……”

“Có thể cái gì?” Liễu Bảo Tài vội vàng hỏi.

“Có thể là bị người sửa mệnh hoặc là mượn vận, loại tình huống này càng nhiều một chút.”

“Vậy có biện pháp giải quyết sao?”

“Tùy ý sửa mệnh người khác là nghịch thiên, nhưng là sửa trở về cũng không phải là vấn đề lớn, nếu là mượn vận, trả trở về là được.”

Liễu Bảo Tài nghe vậy ánh mắt sáng lên, thần thần bí bí mà thò qua tới hỏi Liễu Thanh Vân: “Anh cả, lần đó ở cửa xưởng sắt thép, em nghe chủ nhiệm Dư gọi anh là đại sư, anh còn biết nhiều chuyện có quan hệ vận khí mệnh lý như vậy , có phải là anh có bản lĩnh đặc biệt gì hay không?”

Liễu Thanh Vân đoán được anh ta đại khái là có sở cầu, nghe anh ta hỏi, cũng không có giấu anh ta, liền chuyện đem chính mình hôn mê được đến kỳ ngộ, nói lại một lần.

“Như vậy a, chủ nhiệm Dư đều mời anh hỗ trợ, có thể thấy được bản lĩnh của anh cả nhất định không thấp.” Liễu Bảo Tài không quan tâm bản lĩnh của Liễu Thanh Vân là như thế nào tới, cũng không nhắc tới chuyện Liễu Bảo Căn trúng tà, anh ta chỉ chú ý năng lực của Liễu Thanh Vân cao hay thấp.

“Có thấp hay không cũng phải xem là người nào, chuyện gì mới được.”

Cũng không biết Liễu Bảo Tài ở trong lòng cân nhắc cái gì, dù sao anh ta cũng không nói chuyện tiếp với Liễu Thanh Vân, Liễu Thanh Vân thấy thế cũng không hỏi nhiều, nếu Liễu Bảo Tài muốn nói cái gì, sớm hay muộn gì cũng sẽ tìm tới.

Quả nhiên, cuối năm Liễu Bảo Tài lại tới nữa. Khi anh ta tới còn mang theo kẹo hồ lô cho ba người Đại Võ, làm ba đứa nhỏ rất là vui vẻ. Sau đó anh ta liền cùng Liễu Thanh Vân nhắc tới đề tài lần trước chưa nói xong.

“Em nói em quen biết một người vận khí từ tốt biến thành xấu, muốn anh đi nhìn xem người đó?”

“Đúng vậy, nhưng không phải em quen biết, là cha vợ tương lai của em quen biết.” Liễu Bảo Tài cười tủm tỉm nói.

Liễu Bảo Tài là người thích luồn cúi, loại người này thông thường đều sẽ không bỏ qua bất luận cơ hội gì, nếu không lúc trước mấy đứa nhỏ trong nhà, như thế nào liền một mình anh ta học tới cao trung (trung học phổ thông). Sau khi tốt nghiệp anh ta vào xưởng sắt thép, không biết như thế nào lại quen biết Phương Phương đối tượng hiện tại của anh ta, nhà của Phương Phương ở huyện thành, cha làm việc ở chính phủ trong huyện, anh trai nhập ngũ làm binh, lẽ ra điều kiện như vậy mạnh hơn nhiều so với nhà họ Liễu, nhưng Liễu Bảo Tài chính là theo đuổi được Phương Phương, hiện giờ hai người đều bàn chuyện cưới hỏi. Cha Phương Phương không nói có bao nhiêu vừa lòng Liễu Bảo Tài, ít nhất cũng không có phản đối bọn họ ở bên nhau.

Bên phía Liễu Bảo Tài cũng là nghĩ hết mọi biện pháp lấy lòng cha vợ, liền nghĩ sự nghiệp phát triển trong tương lai còn muốn trông cậy vào nhân mạch nhà vợ. Có một lần khi Liễu Bảo Tài đến nhà cha vợ tương lai, nghe cha Phương Phương nói chuyện phiếm nhắc tới, nói là con trai của lãnh đạo ông ta, từ nhỏ liền rất lanh lợi, phẩm học kiêm ưu không nói, vận khí còn rất tốt, nhưng hai năm trước sau khi đứa nhỏ kia từ quê quán trở về, liền giống như bị người sửa lại vận khí vậy, làm gì đều không thuận.

Dựa theo thành tích của đứa nhỏ kia, năm trước hai lần thi đại học, như thế nào cũng có thể thi đậu. Nhưng sự thật là mùa đông lần đó thi đại học, đứa nhỏ kia đột nhiên tiêu chảy, ngày đầu tiên liền thi không được. Vốn dĩ nghĩ mùa hè lại tiếp tục thi, nhưng mùa hè càng tà môn, hai ngày trước khi thi đại học đứa nhỏ kia đột nhiên từ thang lầu ngã xuống, gãy xương tay, tự nhiên lại thi không được. Chuyện như vậy thỉnh thoảng lại xảy ra, tóm lại chính là sau khi từ quê quán trở về, đứa nhỏ kia giống như bị vận đen bám vào người, làm cái gì cũng không thuận.

Bởi vậy lãnh đạo của cha Phương Phương sinh ra hoài nghi, trong lén lút hỏi thăm khắp nơi, muốn tìm một chút xem có đại sư nào có thể cho người ta xem vận khí hay không, giúp con trai của ông ta nhìn xem, lại vô dụng cho con trai của ông ta chuyển vận cũng được.

Cái gọi là người nói vô tâm, người nghe cố ý, cha Phương Phương thuận miệng nói ra chuyện này, Liễu Bảo Tài lại ghi tạc trong lòng, chỉ là anh ta cũng hoàn toàn không quen biết đại sư lợi hại, tùy tiện đi tìm người, lỡ như tìm tới kẻ lừa đảo, chẳng phải là ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Cho đến khi anh ta gặp phải Liễu Thanh Vân, anh ta nghĩ Dư Quốc Cường tốt xấu gì cũng là chủ nhiệm xưởng sắt thép, tất nhiên không dễ dàng bị lừa gạt, nếu anh ta đều tin tưởng Liễu Thanh Vân, vậy khẳng định Liễu Thanh Vân có chút tài năng, hơn nữa nghe nói chuyện của Liễu Bảo Căn, Liễu Bảo Căn nói chính mình giống như không thể tự khống chế được, ở trước mặt mọi người trong thôn la hét muốn đi làm công trình trị thuỷ, bởi vậy Liễu Bảo Tài càng thêm xác định suy đoán của mình, ngày đó anh ta mới thử Liễu Thanh Vân. Anh ta thấy Liễu Thanh Vân nói nhẹ nhàng, hẳn là có chút nắm chắc, liền đi tìm cha Phương Phương, đề cập đến chuyện này.

Cha Phương Phương làm người cẩn thận, nghe Liễu Bảo Tài nói xong, cũng không có lập tức đáp ứng, mà là nói muốn gặp Liễu Thanh Vân, cho nên Liễu Bảo Tài liền tìm tới cửa.

“Anh cả, anh thấy thế nào? Điều kiện trong nhà lãnh đạo của cha vợ em không tồi, nếu có thể giải quyết vấn đề của con trai ông ta, khẳng định sẽ có lễ cảm ơn.” Liễu Bảo Tài ân cần nói.

Liễu Thanh Vân nghĩ nghĩ, Liễu Bảo Tài chạy trước chạy sau như vậy, tất nhiên là có chỗ lợi cho anh ta, anh ta còn trông cậy vào nhà vợ anh ta đâu, rõ ràng là muốn lấy lòng cha vợ anh ta.

Nhưng đối với Liễu Thanh Vân mà nói, chuyện này cũng không có tổn thất gì, cho nên anh liền đồng ý.

Liễu Bảo Tài rất là vui vẻ, lập tức mang Liễu Thanh Vân đến nhà họ Phương. Cha Phương Phương là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt vuông, rất nghiêm túc, ông ta thấy Liễu Thanh Vân, cũng không có tỏ vẻ hoài nghi, mà là cùng Liễu Thanh Vân trò chuyện sâu hơn về chuyện mượn vận sửa mệnh, đại khái là cảm thấy cơ sở lý luận của Liễu của Thanh Vân rất vững chắc, ông ta còn tính vừa lòng, làm bọn họ ở nhà chờ một chút, chính mình đi đến nhà lãnh đạo một chuyến.

Một lát sau, cha Phương Phương đã trở lại, mang theo mấy người Liễu Thanh Vân đi đến chỗ đại viện khác.

“Tiểu Hải cũng coi như là ta nhìn lớn lên, trước kia ai không nói đứa nhỏ này là phúc tinh, nhưng mấy năm nay thật sự kỳ quái, chính là người không tin tà như ta cũng sinh ra hoài nghi.” Cha Phương Phương ở trên đường nói với Liễu Thanh Vân.

Lãnh đạo của cha Phương Phương kêu Trịnh Hiển Xương, tuổi sắp xỉ với cha Phương, nhưng quê quán là ở Bắc Kinh, giống như còn rất có bối cảnh, dù sao cấp bậc cũng cao hơn cha Phương. Khi bọn họ đến, hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương đang sốt ruột chờ ở cửa.

“Ông Phương, đây là đại sư mà ông nói sao?” Ánh mắt Trịnh Hiển Xương nhìn Liễu Thanh Vân ẩn ẩn lộ ra chờ mong.

“Đúng vậy, đây là anh cả của con rể ta, từng có kỳ ngộ, nếu không làm đại sư xem trước cho Tiểu Hải?” Cha Phương cẩn thận nói, cũng không cam đoan.

“Được, được. Tiểu Hải bởi vì hai lần cũng chưa có thể tham gia thi đại học, đi ra ngoài còn luôn gặp phải chút chuyện xui xẻo, khó tránh khỏi có chút tự sa ngã, hiện tại cả ngày đều ở nhà không muốn ra cửa.” Hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương vừa dẫn Liễu Thanh Vân vào nhà, vừa nói.

Trịnh Hải con trai của bọn họ đang ở trong phòng xem tivi, lúc này trong nhà có tivi, điều kiện xác thật không tồi. Trịnh Hải thấy có người đi vào, rất lễ phép đứng dậy chào hỏi.

Liễu Thanh Vân hỏi sinh thần bát tự của Trịnh Hải, đầu tiên là suy tính một phen, sau đó bắt đầu xem vận cho Trịnh Hải, sau khi xem xong anh liền nhíu mày.

Vợ Trịnh Hiển Xương ở bên cạnh gấp không chờ nổi hỏi: “Đại sư, thế nào?”

“Con trai của bà là bị người mượn vận.” Liễu Thanh Vân khẳng định nói.

“Nghĩ đến, mặc dù là sửa mệnh hay là mượn vận, đều không phải là một chuyện dễ dàng, đối với người thi thuật tới nói thuộc về nghịch thiên mà làm, trên lưng muốn gánh nhân quả, bình thường sửa mệnh đều là sửa thành tốt, trừ phi có thâm cừu đại hận, nếu không ai sẽ xuất lực không lấy lòng mà đem mệnh sửa xấu. Cho nên con trai của bà là bị người coi trọng vận khí tốt của anh ta, sinh thần bát tự ban đầu của anh ta quả thật rất tốt, là người xuôi gió xuôi nước, mệnh cách phúc vận liên miên.” Mặc dù Liễu Thanh Vân không tính tinh thông đo lường tính toán, nhưng cũng có thể nhìn ra được sinh thần bát tự này rất tốt.

Tuy rằng suy đoán được chứng thực, nhưng hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương vẫn cứ thay đổi sắc mặt. Suy đoán là một chuyện, sự thật là một chuyện khác, lúc trước không có được chứng thực, luôn cảm thấy có phải chính mình đa tâm hay không. Nếu đúng là Trịnh Hải đã dùng hết vận khí trong mười mấy năm qua thì bọn họ chỉ có thể nhận, nhưng bây giờ biết được có người âm thầm làm hại, hai vợ chồng Trịnh Hiển Xương đều nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cùng người sau màn này liều mạng.

Sau một lúc lâu, vẫn là Trịnh Hiển Xương trước tiên bình tĩnh lại, hỏi: “Vậy đại sư có biện pháp nào cướp về vận khí của Tiểu Hải không? Có thể biết được người phía sau màn là ai sao?”

Liễu Thanh Vân trầm ngâm một lát, nhìn về phía Trịnh Hải, thiếu niên này vẻ mặt mê mang mà nhìn bọn họ, hình như là nghe hiểu, lại có chút không dám tin tưởng.

“Hai năm trước sau khi cậu trở về từ quê quán, vận khí mới biến xấu phải không, là trở về từ Bắc Kinh đúng không?”

Trịnh Hải ý thức được Liễu Thanh Vân là đang nói chuyện với chính mình, vội vàng đáp: “Đúng vậy, nghỉ hè năm kia ông nội của ta mừng thọ, ta về Bắc Kinh một chuyến.”

Trịnh Hiển Xương bổ sung thêm: “Lúc ấy công việc của hai vợ chồng chúng ta đều vội, không cùng nhau trở về, chúng ta nghĩ đứa nhỏ này là con trai, cũng đã lớn như vậy, bên Bắc Kinh lại có người tiếp, cho nên làm đứa nhỏ này tự trở về.”

Liễu Thanh Vân gật đầu, như cũ dò hỏi Trịnh Hải: “Vậy trong lúc cậu ở Bắc Kinh, có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không, ví dụ như đột nhiên hôn mê bất tỉnh linh tinh?”

Trịnh Hải suy nghĩ trong chốc lát, đáp: “Có, có một lần ta mới vừa đi đến trong sân, đột nhiên liền ngất đi, nhưng rất nhanh liền tỉnh lại, cũng không cảm thấy khó chịu gì. Mọi người đều nói có thể là ta bị cảm nắng.”

“Mọi người là ai?”

“Anh chị em họ của ta.” Nhà họ Trịnh ở thế hệ của Trịnh Hiển Xương có hai trai một gái, phía trên Trịnh Hiển Xương có một anh trai, phía dưới có một em gái.

Vợ Trịnh Hiển Xương nhịn không được chen vào nói: “Tiểu Hải, chuyện con ngất xỉu tại sao không nói với cha mẹ?”

“Con…… Con nghĩ chỉ là bị cảm nắng, liền không để trong lòng.”

“Đại sư, Tiểu Hải bị người mượn vận có phải có quan hệ với chuyện té xỉu hay không?”

“Có khả năng rất lớn, loại chú thuật mượn vận này, trong lúc thi thuật, người bị mượn vận khí sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn đại lượng xói mòn, đích xác có thể sẽ đột nhiên hôn mê. Còn có……” Liễu Thanh Vân chần chờ một chút, vẫn là nói: “Loại chú thuật này là cần sinh thần bát tự của người bị mượn vận, hơn nữa người mượn vận cùng người bị mượn vận nếu có quan hệ huyết thống, xác suất thành công sẽ càng cao.”

“Đương nhiên chuyện này cũng không phải tuyệt đối, cũng không ngoại trừ chuyện có người ngoài tìm mọi cách biết được sinh thần bát tự của con trai bà, cố tình còn thi thuật thành công.”

Liễu Thanh Vân lại bổ sung một câu, nói đến cũng là bất đắc dĩ, loại chú thuật này bởi vì cần sinh thần bát tự của người bị hại hoặc là đồ vật bên người, thường thường đều là người thân cận ra tay. Giống Mai Ngọc Xu em gái của Mai Quảng Tài, nếu không phải mẹ kế của cô ta nổi lên ác niệm, người ngoài cũng không thể dễ dàng hạ chú được.