Chương 3: Một luồng khí đen ở giữa hai đầu lông mày
Ban ngày ở bệnh viện, Liễu Thanh Vân lại vô thêm hai bình nước biển, buổi chiều anh ta liền xuất viện về nhà.
Người nhà họ Liễu đều đi làm việc, chỉ có Liễu Diệp phải nấu cơm nên đi về trước, cô nhìn thấy Liễu Thanh Vân liền kích động nói: “Anh cả, anh đã về rồi, thân thể có sao không?” Nói xong còn chạy ra ngoài cửa nhìn một chút, thấy bên ngoài không có ai, liền chạy về phòng bếp, từ phía dưới bệ bếp lay ra một củ khoai lang, đưa cho Diêu Tú Anh.
Trong nhà này Liễu Diệp cùng nguyên chủ quan hệ tốt nhất, Triệu Thải Hoa là người trọng nam khinh nữ, đối xử với Liễu Diệp xa xa không bằng hai người anh trai Liễu Bảo Căn và Liễu Bảo Tài, cũng chỉ so nguyên chủ tốt hơn một chút, cho nên hai người liền ôm đoàn sưởi ấm.
Ngày hôm qua khi Diêu Tú Anh cầm dao đuổi theo người nhà họ Liễu cũng là đuổi theo Liễu Tiểu Binh cùng hai vợ chồng Liễu Bảo Căn, Liễu Bảo Tài đi làm trong huyện không ở nhà, Liễu Diệp ngay từ đầu đã bị Diêu Tú Anh dặn dò, làm cô mang theo mấy đứa nhỏ trốn ở trong phòng, mặc kệ xảy ra chuyện gì đều đừng ra tới.
Diêu Tú Anh tiếp nhận khoai lang, lo lắng hỏi Liễu Diệp: “Tiểu Diệp, mấy anh em Đại Võ sao rồi?” Ngày hôm qua cô muốn cùng Liễu Thanh Vân đi bệnh viện, chỉ có thể nhờ Liễu Diệp chăm sóc mấy đứa nhỏ.
“Đều tốt, Đại Võ mang theo hai đứa nhỏ ở trong phòng chơi đùa.”
Đều nói con cái nhà nghèo hiểu chuyện sớm, Đại Võ tuy rằng mới 7 tuổi, đã rất hiểu chuyện, biết cha mẹ ở trong cái nhà này sống không dễ dàng, ngày thường luôn giúp đỡ Diêu Tú Anh chăm sóc em trai em gái, làm cô giảm bớt không ít chuyện.
Diêu Tú Anh yên tâm, cùng Liễu Thanh Vân đi đến nhà ở của bọn họ. Ba đứa nhỏ nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng chạy tới, Tam Bảo còn nhỏ, nhưng Đại Võ cùng Nhị Ni đã hiểu chuyện, trước đó vài ngày bọn họ nhìn thấy nguyên chủ hôn mê bất tỉnh, sợ chính mình không có cha, hiện giờ thấy Liễu Thanh Vân êm đẹp mà đứng đó, kích động đến không được, một ngụm một ngụm mà kêu “Cha”.
Liễu Thanh Vân nhìn ba đứa nhỏ xếp hàng trước mặt chính mình, lúc này mới nhớ tới nguyên chủ vẫn là cha của ba đứa nhỏ. Chính mình không riêng gì muốn duy trì nhân thiết nhát gan, còn phải làm cha của mấy đứa nhỏ, này quả thật rất hiếm lạ.
Thân phận mới này đều phải có tính khiêu chiến hơn so với những nhân vật trước kia anh đã diễn qua, anh cười tủm tỉm vuốt đầu mấy đứa nhỏ nói: “Ngoan, ngoan.”
“Cha Đại Võ, hai ngày nay anh cũng chưa ăn cái gì, mau ăn củ khoai lang này đi, nếu không lát nữa bị mẹ nhìn thấy, Tiểu Diệp cũng sẽ bị mắng theo.” Diêu Tú Anh đứng bên cạnh đưa củ khoai lang qua.
Nguyên chủ từ khi hôn mê liền không ăn qua cái gì, lúc này Liễu Thanh Vân đúng là rất đói bụng. Ngày hôm qua Triệu Thải Hoa đem bọn họ ném tới bệnh viện, thanh toán tiền chữa bệnh hai ngày liền mặc kệ, cơ bản là không muốn cho bọn họ tiền ăn cơm, cho nên hai người từ ngày hôm qua đến bây giờ cũng chưa ăn cái gì.
Liễu Thanh Vân xem củ khoai lang này còn rất lớn, liền từ giữa bẻ ra làm hai, một nửa cho mình một nửa đưa cho Diêu Tú Anh, mới đầu Diêu Tú Anh còn không ăn, muốn để lại cho Liễu Thanh Vân, Liễu Thanh Vân nói thân thể chưa hồi phục, ăn nhiều không tiêu hóa được, cô liền đưa cho ba đứa nhỏ, nhưng Đại Võ nói cô út vừa rồi trộm cho bọn họ ăn khoai lang, cô lúc này mới từ bỏ, ăn xong nửa củ khoai lang kia.
Bọn họ vừa mới ăn xong khoai lang không bao lâu, trong sân liền truyền đến tiếng động, là tiếng mắng chửi người mười phần có lực của Triệu Thải Hoa.
“Tiểu Diệp, thứ phá của ngoạn ý nhi, nấu cơm nhiều như vậy làm gì, hiện tại lương thực có bao nhiêu khan hiếm không biết sao hả!”
“Con thấy anh cả cùng chị dâu đã về rồi, mới nấu nhiều chút.” Liễu Diệp yếu ớt giải thích.
“Cả ngày không làm việc, liền biết ăn, nhiều ít lương thực đều có thể ăn, cũng không biết là thân mình kia có bao nhiêu quý giá, còn phải đi bệnh viện xem bệnh, tiêu tốn nhiều tiền trong nhà như vậy ……”
Liễu Thanh Vân nghe tiếng hùng hùng hổ hổ này, sờ sờ cằm, không để trong lòng. Diêu Tú Anh cùng mấy đứa nhỏ đều là tập mãi thành thói quen, bọn họ yên lặng mà đi theo Liễu Thanh Vân đi vào nhà chính, ngồi xuống chuẩn bị ăn cơm.
Kết quả Liễu Thanh Vân cúi đầu vừa thấy, đồ ăn đen tuyền, một chén canh dưa muối, trong trí nhớ của nguyên chủ giống như hàng năm ăn cơm đều là như bây giờ. Anh thử thăm dò cắn một ngụm đồ ăn, thiếu chút nữa liền bị nghẹn, quá xót cổ họng.
Đời trước anh có bối phận lớn nhất trong Vô Tướng Tông, có thể nói là quần áo tới duỗi tay, cơm tới há miệng cũng không khoa trương, từ trước đến nay đều ăn tốt hơn so với người khác, bây giờ vẫn là lần đầu tiên ăn đến đồ ăn khó có thể nuốt xuống như vậy.
Ngay sau đó anh ngẩng đầu nhìn nhìn những người khác, trừ bỏ Triệu Thải Hoa còn đang trách mắng anh ta cùng Diêu Tú Anh, cả nhà đều ăn đến mùi ngon, bao gồm Thiết Trụ con trai 4 tuổi của Liễu Bảo Căn.
Anh do dự một chút, cuối cùng vẫn là căng da đầu nuốt xuống bữa cơm này, nửa củ khoai lang kia căn bản là không đủ no, dù sao cũng phải lấp đầy bụng mới được. Anh một bên vẻ mặt đau khổ ăn cơm một bên ở trong lòng cảm thán, cái nhà này cũng quá nghèo đi, cả ngày ăn đồ ăn khó ăn như vậy, anh phải nhanh chóng nghĩ cách tìm đường ra mới được, sắm vai thành tính cách như nguyên chủ không thành vấn đề, nhưng anh thật sự không sống được cuộc sống như nguyên chủ.
Có cảm giác gấp gáp, buổi tối chờ Diêu Tú Anh cùng ba đứa nhỏ đều ngủ say, anh liền dựa theo tâm pháp của Vô Tướng Tông bắt đầu kết ấn tu luyện, cũng may tư chất tu luyện của anh là đi đôi với linh hồn, tiến độ vẫn trước sau như một mau, cả đêm qua đi, đã dẫn khí nhập thể, đả thông hơn phân nửa kinh mạch.
Chỉ là trong quá khứ điều kiện sinh hoạt của thân thể này quá kém, bệnh cũ năm xưa tương đối nhiều, sau khi khai thông kinh mạch, bài xuất ra không ít tạp chất, anh thừa dịp sáng sớm không ai, chạy đến trong sân dùng nước trong lu tắm rửa sạch sẽ, sau đó lại bị Triệu Thải Hoa mắng cho một trận, nói anh lãng phí nước, bởi vì nhà họ Liễu không có giếng nước, muốn múc nước phải tới giếng nước trong thôn múc, ngày thường dùng nước rất là tiết kiệm.
Liễu Thanh Vân vâng vâng dạ dạ mà ứng vài tiếng, trở lại trong phòng liền đối diện ánh mắt không tán đồng của Diêu Tú Anh.
“Cha Đại Võ, anh vừa mới hết sốt, sao có thể đi tắm nước lạnh, sao anh không gọi em dậy nấu nước nóng để tắm, nếu lại phát sốt làm sao bây giờ.”
Liễu Thanh Vân hiểu biết chính mình, chờ sau khi anh đả thông kinh mạch, đừng nói phát sốt, sợ là về sau muốn bị bệnh đều khó. Nhưng anh không có khả năng nói như vậy, mà là đầy miệng đáp ứng xuống dưới lần sau nhất định sẽ kêu cô.
Diêu Tú Anh còn muốn nói thêm gì nữa nhưng Triệu Thải Hoa đã đứng ngoài cửa kêu: “Nhà con cả, hai cái đồ lười này, còn không chạy nhanh đi làm việc, còn muốn người trong nhà nuôi mấy người hả.”
Làm việc? Liễu Thanh Vân bắt đầu nhớ lại ký ức của nguyên chủ làm việc là làm cái gì, nhớ tới liền đau đầu không thôi, sắm vai Liễu Vi Dân là nhân vật khó nhất mà anh từng diễn, trải qua hơn phân nửa đời người đều là làm việc làm việc. Tuy nói kế tiếp chính là mùa đông, việc nhà nông không nặng như vậy, nhưng Liễu Thanh Vân liền cái cuốc dùng như thế nào cũng không biết, anh chỉ biết vẽ phù chứ không biết trồng trọt.
Liễu Thanh Vân xoay chuyển tròng mắt, vẫn là đi theo đoàn người cùng nhau bắt đầu làm việc đi, chỉ là anh từ đầu tới đuôi đều đứng ở bờ ruộng ăn không ngồi rồi, người khác nhổ cỏ, tu chỉnh mương máng, không quan tâm là kêu anh làm cái gì, anh đều là dáng vẻ phản ứng không kịp, không biết làm việc thế nào, hoàn toàn bất đồng với dáng vẻ cần lao làm việc lấy mãn công điểm như trước kia.
Mọi người hỏi anh sao lại thế này, anh nói lúc trước phát sốt giống như thiêu mơ hồ, thật nhiều chuyện đều không nhớ rõ, đã quên làm việc thế nào. Mọi người liền kêu anh đi theo người khác cùng nhau làm việc, anh miễn cưỡng gánh một gánh phân, mới vừa đi không đến hai bước, liền chân trái vấp chân phải, quăng ngã trên mặt đất. Anh ta lại đi theo làm cỏ, kết quả nhổ một mảng lớn lúa mì vụ đông mới vừa trồng. Liễu Hòa Bình không thể nề hà làm anh đi tu mương máng, anh cuốc một cái xẻng đi xuống, thiếu chút nữa cuốc đến chân người bên cạnh.
Mọi người xem như đều sợ anh, làm anh dứt khoát liền đứng ở bên cạnh, gì cũng đừng làm, cả ngày xuống dưới, anh liền một cái công điểm cũng không được đến.
Người trong thôn nhìn dáng vẻ tang đầu đạp não của anh, đều nói anh đây là phát sốt thiêu choáng váng, không làm việc được, về sau đừng nói nuôi người trong nhà, sợ là người trong nhà còn phải nuôi anh ta.
Việc này rất nhanh liền truyền khắp thôn, Triệu Thải Hoa mới đầu còn không tin, cho đến khi chính mắt bà ta nhìn thấy Liễu Thanh Vân là làm việc như thế nào, lúc này mới không thể không tin. Khuôn mặt bà ta đều đen lại, cả ngày đều là tâm trạng không yên.
Liễu Thanh Vân mừng được thanh nhàn, thuật nghiệp có chuyên tấn công, anh không biết làm việc nhà nông, người khác nói anh choáng váng, anh cũng không phải không nghe thấy, chỉ là anh cũng không thèm để ý tới, còn may mắn vừa lúc có phát sốt làm cớ.
Anh đang nhàm chán mà nhìn nơi xa, đột nhiên thấy một người đang gánh một gánh nước bùn đi ngang qua trước mặt chính mình, giữa mày có một luồng khí đen, rõ ràng chính là đi qua nơi có âm khí trọng, Liễu Thanh Vân nhớ rõ người này tên là Liễu Văn Quân, xem như là anh em bổn gia của nguyên chủ.
Anh ta nghĩ nghĩ, gọi lại Liễu Văn Quân.
“Anh Văn Quân!”
“Là Vi Dân hả, làm sao vậy?”
Liễu Thanh Vân thấy Liễu Văn Quân dùng ánh mắt tràn đầy đồng tình nhìn chính mình, đại khái là cảm thấy chính mình choáng váng, từ đây liền công việc đều làm không được. Nhưng Liễu Thanh Vân cảm thấy Liễu Văn Quân càng cần người đồng tình hơn, cũng không biết là ở đâu lây dính âm khí nặng như vậy, sợ là muốn xui xẻo một khoảng thời gian.
“Anh Văn Quân, có phải gần đây anh luôn cảm thấy cả người không có sức lực, tinh thần hoảng hốt, còn luôn là xui xẻo phải không?”
“Sao chú biết được?” Liễu Văn Quân buột miệng hỏi.
Hai ngày nay anh ta xác thật làm cái gì đều không nhấc nổi tinh thần, đầu nặng nề choáng váng, còn đặc biệt xui xẻo, đi đất bằng đều có thể té ngã.
Liễu Thanh Vân nhìn trái ngó phải, lôi kéo anh ta đến dưới tàng cây bên cạnh không có ai, nói vài câu.
“Anh Văn Quân, lại nói việc này anh có khả năng không tin, mấy ngày hôm trước ta phát sốt, đi một vòng quỷ môn quan, giống như một hồi đại mộng, đã quên không ít đồ vật, như là trồng trọt gì đó đều không nhớ rõ, nhưng cũng lại học xong thật nhiều đồ vật, liền giống như mở ra thiên nhãn vậy, ta liếc mắt một cái liền nhìn ra giữa mày của anh quấn quanh một luồng khí đen.”
Liễu Văn Quân nhíu nhíu mày, chuyện này thật sự quá khó tin, rất khó để làm người tin tưởng.
Liễu Thanh Vân cũng biết nói miệng không bằng chứng, Liễu Văn Quân đoán chừng cũng sẽ không tin, anh lại bổ sung thêm: “Nếu anh không tin, ta nói cho anh một cách loại bỏ âm khí, bảo đảm anh sẽ không lại xui xẻo.”
“Cách gì?”
“Anh đi tìm cây ngô đồng, ở hướng tây nam lấy một đoạn đầu gỗ năm tấc, khắc lên sinh thần bát tự của anh, buổi tối khi ngủ cột lên cánh tay trái, buổi sáng ngày mai tỉnh lại liền đem đầu gỗ đốt đi, ta bảo đảm anh sẽ không xui xẻo nữa.”
Thật ra bình thường loại bỏ âm khí căn bản không cần phiền toái như vậy, anh cho Liễu Văn Quân một tấm phù đuổi âm là được, phù đuổi âm là phù chú cơ bản nhất ở Huyền Môn, ở thế giới trước kia của anh mỗi người đệ tử Huyền Môn đều biết vẽ, quả thật rất đơn giản, nhưng hiện tại anh tới nơi này, chu sa giấy vàng tài liệu gì đều không có, trước mắt còn không có điều kiện vẽ phù, chỉ có thể dùng cách dân gian này.
Sau khi Liễu Văn Quân nghe xong, nửa tin nửa ngờ mà đáp ứng, tuy nói hiện tại không cho người làm phong kiến mê tín, nhưng có chút đồ vật mọi người ngoài miệng không nói, trong lòng vẫn là nhận đồng. Lại nói cách này cũng không có nguy hiểm gì, có thể thử một lần, nhiều lắm chính là tốn chút công sức mà thôi.
Liễu Văn Quân cùng Liễu Thanh Vân nói chuyện xong, liền tiếp tục gánh nước bùn đi về phía trước, còn chưa đi vài bước, dưới chân bị trượt, cả người và thùng đều rơi vào cái mương bên cạnh ruộng, so với Liễu Thanh Vân phía trước còn thảm hơn.
Làm cho đại đội trưởng Liễu Hòa Bình liên tục thở dài, không rõ hôm nay rốt cuộc là chuyện như thế nào, người bình thường làm việc nhanh nhẹn đều ngã lên ngã xuống.