Chương 29: Gỗ liễu điểm linh

Chương 29: Gỗ liễu điểm linh

Vương Cương cùng người thôn Hậu Thủy thương lượng chọn ngày xong, lại tìm tới Liễu Thanh Vân, lúc này Liễu Thanh Vân cùng đi theo bọn họ.

Thôn Hậu Thủy xác thực tương đối hẻo lánh, bọn họ sáng sớm liền lên đường, khi đến nơi cũng đã nửa buổi sáng, cán bộ của thôn Hậu Thủy thôn đều đang chờ ở cửa thôn, thấy Liễu Thanh Vân đến, kích động nói: “Đại sư, ngài đến rồi.”

Sau đó liền giới thiệu tình huống hiện tại của thôn Hậu Thủy, trên cơ bản những người lúc trước đi trộm tài vật trong quan tài, từng người một đều bị nữ quỷ kia tìm tới cửa, cảnh ngộ cùng Tiền Đại Giang không sai biệt lắm, đều là bị nữ quỷ bóp cổ ép hỏi “Đồ vật của ta đâu”, nữ quỷ kia giống như chỉ biết nói một câu này, ngay cả khi bọn họ hai tay dâng lên tài vật đã trộm đi, nữ quỷ kia cũng làm như không thấy, vẫn luôn hỏi cùng một câu.

“Các người còn phải trả lại nguyên trạng, hơn nữa phải làm bình ổn oán khí của nữ quỷ mới được.” Theo miêu tả của những người này, nữ quỷ kia có thể là ý thức có chút không rõ, chỉ là chấp nhất muốn lấy lại đồ vật của chính mình.

Cán bộ thôn nghe vậy lập tức ấp a ấp úng lên: “Cái kia…… Đại sư……”

“Có chuyện liền nói.”

“Đại sư, ngài xem có thể nghĩ cách trực tiếp diệt trừ nữ quỷ kia hay không, làm cô ta không bao giờ có thể ra tới hại người, thôn chúng ta đã chết ba người.” Kỳ thật người của thôn Hậu Thủy đã sớm muốn tìm đại sư giải quyết nữ quỷ kia, chỉ là thời buổi này đại sư có bản lĩnh cũng không phải dễ tìm, bọn họ hỏi thăm khắp nơi đều không có mặt mày, cho đến khi Vương Cương tìm tới, nói anh ta biết một vị đại sư lợi hại, người của thôn Hậu Thủy liền vội vàng đồng ý. Chỉ là so với làm bình ổn oán khí của nữ quỷ, bọn họ càng muốn hoàn toàn diệt trừ nữ quỷ kia.

“Ba người kia chết như thế nào?”

“Đều là sau khi bị nữ quỷ bóp cổ liền bệnh chết, ngoại trừ người đàn ông độc thân đêm đó liền chết, ba người khác thân thể vốn dĩ liền không tốt lắm.”

Liễu Thanh Vân hiểu rõ, âm khí nhập thể, người thân thể khỏe mạnh còn tốt, tuy sẽ sinh bệnh, nhưng sẽ không lập tức chết, nhưng nếu là người thân thể vốn dĩ liền không tốt, rất có thể không khiêng được, trực tiếp liền không được. Người của thôn Hậu Thủy tưởng diệt trừ nữ quỷ cũng không kỳ quái, bọn họ sẽ không nghĩ đến là chính mình trêu chọc nữ quỷ trước, mà chỉ muốn giải quyết nữ quỷ một lần cho xong việc.

Chỉ là theo Liễu Thanh Vân hiện tại xem ra, nữ quỷ này không giống với Triệu Hồng lần trước, đối với quỷ vừa mới chết giống như Triệu Hồng vậy, bình thường anh đều có khuynh hướng làm cho bọn họ hóa giải oán khí, sớm ngày đầu thai, nhưng nữ quỷ này có thể đã thành oán quỷ.

Cái gọi là oán quỷ, cùng quỷ bình thường hay lệ quỷ có chút khác nhau, phần lớn bọn họ đều là bị phong ấn đã lâu, trải qua nhiều năm hao mòn, thân quỷ đã phai nhạt, hiện nay thay vì nói là quỷ, không bằng nói là dựa vào oán khí mà chống đỡ, cho nên mới có ý thức không rõ, đại khái bọn họ chỉ nhớ rõ chấp niệm lớn nhất lúc còn sống.

Giống loại oán quỷ này chỉ cần không chủ động trêu chọc bọn họ hoặc là đυ.ng vào cấm kỵ của bọn họ, bọn họ sẽ không tìm tới cửa. Ví dụ như oán quỷ lúc còn sống rất thích trang điểm, ai đó chạm vào đồ vật của oán quỷ kia, hiển nhiên chính là đυ.ng vào cấm kỵ của oán quỷ kia. Hoặc là người hại chết oán quỷ kia, thích mặc đồ đen giày đen, vừa lúc có người như vậy xuất hiện ở nơi chôn quan tài của oán quỷ kia, oán quỷ đó cũng có thể sẽ tìm tới người này.

Oán quỷ giống như vậy đều tương đối phiền toái, đối với đạo môn bọn họ mà nói, thông thường đều là đừng trêu chọc cho thỏa đáng, bởi vì phong ấn sau khi giải trừ, liền không thể phong ấn lại lần nữa, phương pháp duy nhất chính là đánh tan bọn họ. Nhưng loại đồ vật như oán khí này lại không có cách nào đánh tan, đánh tan nhất thời, bọn họ cũng có thể một lần nữa tụ tập lên, đến lúc đó ngược lại càng phiền toái.

Liễu Thanh Vân không thích người của thôn Hậu Thủy, dăm ba câu đem chuyện oán quỷ giải thích một chút.

“Nữ quỷ này nếu chỉ tìm tới những người trộm đồ vật, có thể thấy được cô ta không phải là loại tùy ý hại người, cấm kỵ của cô ta hẳn là có quan hệ với đồ vật trên người cô ta, chờ lát nữa làm tràng pháp sự đem đồ vật trả trở về, bình ổn oán khí của cô ta lại nói, các người về sau đừng đυ.ng vào cấm kỵ của cô ta.”

Cán bộ Thôn Hậu Thủy nghe vậy, chỉ phải đau khổ đồng ý.

Một lúc sau, những người liên quan đến chuyện này đều đi đến nơi chôn cất quan tài ở phía sau núi, Liễu Thanh Vân quay đầu lại nhìn một chút, bao gồm cán bộ trong thôn, đại khái có mười mấy người.

Anh kêu người đào quan tài ra trước, rửa sạch bùn đất trong quan tài, lại đem đồ vật lúc trước bị những người đó trộm đi đều nguyên dạng bày trở về.

“Phong quan.” Người của thôn Hậu Thủy vội vàng đem nắp quan tài mới làm đậy lại.

Liễu Thanh Vân quan sát một chút, nữ quỷ này lúc còn sống hẳn là bị người hại chết, lại bị phong ấn trong quan tài, năm rộng tháng dài biến thành oán quỷ, bởi vì địa thế biến động, quan tài bị lộ ra, bị người của thôn Hậu Thủy phát hiện, trực tiếp phá mở phong ấn, lúc này oán quỷ mới ra tới, ở một mức độ nào đó, có thể coi là tự làm tự chịu.

Sau khi quan tài được niêm phong, Liễu Thanh Vân làm người bày bàn cúng đặc biệt, trên bàn cúng bày gà, cá khô, đầu thỏ, nhan đèn, trái cây làm cung phụng, anh liền bắt đầu làm pháp sự.

Trước đó anh chuẩn bị một đoạn gỗ liễu, điêu khắc thành hình người, dài hai tấc sáu phân, sau đó đốt một tấm phù, miệng niệm: “Hồn linh liễu linh, cửu khiếu giai minh, ngoại cụ tứ tượng, nội toàn ngũ hành. Nay có thôn dân thôn Hậu Thủy mạo phạm, hiện tại đã đem đồ vật bị đoạt đi tất cả đều trả lại, không biết cô có thể dừng tay hay không, trả nơi đây một phương bình yên?”

Liễu Thanh Vân nói xong, xung quanh im ắng, không có một chút động tĩnh, các thôn dân thôn Hậu Thủy ở phía sau, ở thời tiết lạnh lẽo lại đổ mồ hôi lạnh.

Liễu Thanh Vân mượn gỗ liễu điểm linh, anh tin tưởng oán quỷ kia hẳn là nghe hiểu, hiện giờ không có động tĩnh, chính là không đồng ý? Lúc anh đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một ít hình ảnh, nhìn giống như là cảnh tượng ở cổ đại, trượng phu của một nữ tử đã chết vào đúng ngày đại hôn xuất giá của nữ tử kia, người nhà của trượng phu bức nữ tử kia tuẫn táng, lại sợ hãi nữ tử kia sinh oán khí tìm trở về, sau khi nữ tử kia chết liền thỉnh người phong ấn nữ tử kia. Nhà trượng phu của nữ tử kia cũng là nhà giàu có, chú ý thể diện, khi hạ táng đem quần áo trang sức mà nữ tử kia yêu thích nhất, đều cùng nhau hạ táng. Một lần phong ấn chính là vài trăm năm, cho đến khi người của thôn Hậu Thủy mở quan tài ra.

Liễu Thanh Vân suy đoán, hình ảnh này hẳn là nữ quỷ truyền cho anh, cũng là ký ức sâu nhất của nữ quỷ kia. Anh suy nghĩ một chút, lại tiếp tục nói: “Chuyện trước kia đã xong, người trước kia bức tử cô đã sớm biến thành bụi đất, những người của thôn Hậu Thủy này hiện giờ âm khí nhập thể, cũng coi như là đã chịu trừng phạt. Nguyên lai cô là người vô tội, hà tất vì bọn họ lại tạo sát nghiệt, lại nói bọn họ cũng coi như là đánh bậy đánh bạ phá phong ấn của cô, không bằng hai bên hòa giải, về sau làm người của thôn Hậu Thủy hàng năm cung phụng cô.”

Lần này lại đợi một lát, rốt cuộc có động tĩnh, gỗ liễu hình người trên bàn lắc lư vài cái.

Liễu Thanh Vân trong lòng có số, kêu người đem gỗ liễu hình người và quan tài cùng nhau chôn trở về.

Làm xong hết thảy, người của thôn Hậu Thủy gấp không chờ nổi hỏi: “Đại sư, thế nào?”

“Cô ta đồng ý rồi, nhưng các người nhớ rõ về sau mỗi năm tới đây cung phụng cô ta, thời gian dài, nói không chừng chính cô ta liền tan đi một thân oán khí kia.”

“Vừa rồi đại sư nói cái gì mà âm khí nhập thể, âm khí trong thân thể chúng ta phải làm sao bây giờ?” Mẹ Vương thấy chuyện này chấm dứt, gấp không chờ nổi tiến lên hỏi.

“Chuyện này ta cũng không có biện pháp gì tốt, các người về sau không thiếu được sẽ thường xuyên sinh bệnh, nhưng nếu không có như thế, nữ quỷ kia sao lại thiện bãi cam hưu, chuyện này so với mất mạng thì tốt hơn nhiều. Về sau các người phơi nắng nhiều chút, ít đi những chỗ âm khí nặng.”

Mẹ Vương và những người bị nữ quỷ bóp cổ, sắc mặt một đám đều xanh đen, nhìn như là bệnh quỷ. Bọn họ nghe Liễu Thanh Vân nói như vậy, đều rất mất mát.

Cán bộ đại đội Thôn Hậu Thủy không quan tâm đến bọn họ, mà là cười mời Liễu Thanh Vân đi ăn cơm, Liễu Thanh Vân lại dặn dò bọn họ một lần, làm cho bọn họ về sau đừng lại tùy tiện đυ.ng vào đồ vật của người chết, cán bộ thôn đều đồng ý, sau đó ngượng ngùng nói: “Đại sư, ngài cũng biết người trong thôn chúng ta đều không phải là người giàu có gì, không trả được thù lao quá cao, đại sư đừng để ý.”

Nói xong liền đưa cho Liễu Thanh Vân 50 khối tiền, liền thấy chính là những người này cùng nhau góp lại, nhưng bọn họ còn bắt mấy con gà và một ít lương thực đưa cho Liễu Thanh Vân làm thù lao. Liễu Thanh Vân biết người thôn Hậu Thủy đều rất nghèo, nếu không cũng sẽ không đi trộm đồ vật trên thi thể người chết, anh cũng chưa nói gì, liền cõng vài thứ kia rời đi.

Xử lý xong chuyện thôn Hậu Thủy, kế tiếp anh liền an tâm chờ ăn tết.

Người trong thôn đi làm công trình trị thuỷ, ở cuối năm cũng đã trở lại. Trước kia Liễu Bảo Căn liền thích lười biếng, trước kia thời gian dài không có trải qua công việc cường độ lớn như vậy, sau khi anh ta trở về nhìn giống như Liễu Thanh Vân lúc vừa mới xuyên tới trên người nguyên chủ, gầy trơ xương.

Mặc kệ nguyên chủ có phải là con ruột Liễu Tiểu Binh và Triệu Thải Hoa hay không, trên danh nghĩa bọn họ tốt xấu gì vẫn là cha mẹ của thân thể này, ăn tết vẫn là phải đi chúc tết.

Sáng sớm mùng một, Liễu Thanh Vân liền mang theo Diêu Tú Anh cùng ba đứa nhỏ, xách theo mấy món đồ vật đi đến nhà họ Liễu. Triệu Thải Hoa còn ghi hận Liễu Thanh Vân, lần trước làm chính mình mất mặt trước mặt người trong thôn, nhìn thấy anh cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt.

“Con cả, hiện giờ con cũng là người có công việc ở huyện thành, có phải cũng nên cho mẹ và cha con tiền dưỡng già hay không?”

“Mẹ, tiền xây nhà của chúng ta vẫn là mượn, còn không có trả xong đâu.”

“Ta nghe người ta nói người cho con mượn tiền không phải thu con làm con nuôi sao, nếu trông cậy vào con dưỡng già, còn cần con trả tiền cho ông ta sao?”

“Nhưng công việc của con vẫn là chú ấy tìm cho, không thể cái gì cũng chiếm tiện nghi được.”

Triệu Thải Hoa còn muốn nói cái gì, đã bị Liễu Bảo Tài đánh gãy.

“Mẹ, tết nhất nói chuyện này để làm gì, chờ anh cả có tiền, có thể không hiếu kính mẹ sao. Đầu xuân năm sau, con cùng Phương Phương liền tính toán kết hôn, nhà chúng ta cũng nên trước tiên chuẩn bị đi.”

Triệu Thải Hoa thấy con trai bảo bối của mình lên tiếng, lập tức bị dời đi lực chú ý, liền bắt đầu nói chuyện với anh ta về việc lễ hỏi.

Liễu Thanh Vân mừng rỡ thanh tĩnh, chỉ là không quá rõ trong hồ lô của Liễu Bảo Tài muốn làm cái gì.

Không nghĩ tới Liễu Bảo Tài là người thông minh, lần trước gặp được anh cùng Dư Quốc Cường đi cùng nhau, nghe Dư Quốc Cường kêu anh là đại sư, thái độ đối với anh rất là lấy lòng, liền ghi nhớ trong lòng. Sau lại Liễu Bảo Tài về nhà nghe Triệu Thải Hoa nói chuyện đi làm công trình trị thuỷ, trong lòng liền có suy đoán, hoài nghi chuyện Liễu Bảo Căn trúng tà có quan hệ với Liễu Thanh Vân.

Liễu Bảo Tài xưa nay là người xu lợi tị hại, không nghĩ đắc tội Liễu Thanh Vân, lúc này mới tận sức làm tốt quan hệ với Liễu Thanh Vân, hơn nữa trong lòng anh ta cũng có chút tính toán khác.

Cho nên vừa mới cơm nước xong, anh ta liền chạy đến trước mặt Liễu Thanh Vân nói đông nói tây, nói nửa ngày đề tài râu ria, chính là không có trọng điểm.

“Em ba, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi.” Liễu Thanh Vân lười đánh đố cùng anh ta.

Liễu Bảo Tài cười cười, dò hỏi: “Anh cả, nếu là có người, nguyên lai vận khí đặc biệt tốt, làm chuyện gì đều xuôi gió xuôi nước, đột nhiên có một ngày vận khí tốt đã không có, trở nên đặc biệt xui xẻo, làm gì cũng không thuận, chuyện này rốt cuộc là sao vậy? Là bởi vì nửa đời trước người kia đã tiêu hao hết vận khí sao?”