Chương 28: Đồ vật của ta đâu?

Chương 28: Đồ vật của ta đâu?

Tiền Đại Giang là tên du thủ du thực nổi danh trong thôn, cha mẹ anh ta chết sớm, ông bà nội đem anh ta nuôi lớn, hai năm trước ông bà nội anh ta cũng đã chết, liền hoàn toàn không có ai quản anh ta. Bà con họ hàng của anh ta đều bị anh ta mượn tiền qua, nhìn thấy anh ta liền phiền.

Anh ta suốt ngày chơi bời lêu lổng không nói, còn đi theo mấy người không tốt ngoài thôn, khắp nơi trộm cắp, gây chuyện thị phi, làm cho người trong thôn thấy anh ta đều đi đường vòng. Hiện giờ anh ta đã hơn 20 tuổi, vẫn là người cô đơn, ngay cả vợ đều không cưới được. Anh ta như vậy, cũng không có cô gái nào chịu gả cho anh ta.

Trước đó vài ngày, anh ta thấy Liễu Thanh Vân ở huyện thành tìm được công việc, không riêng gì xây được nhà mới, bọn nhỏ trong nhà còn mặc quần áo mới, cả ngày ăn bánh bao thịt, làm anh ta hâm mộ không thôi, anh ta đã lâu không ăn qua thịt.

Trước kia anh ta đi theo hồ bằng cẩu hữu của anh ta, làm không ít chuyện vào nhà này trộm gà, vào nhà kia trộm khoai lang. Chỉ là gà quý giá mọi người xem tương đối khẩn, không dễ trộm, đã thật lâu anh ta không có thành công qua. Bây giờ nhìn nhà Liễu Thanh Vân tốt như vậy, anh ta đỏ mắt không thôi, liền theo dõi nhà bọn họ, anh ta quan sát vài ngày liên tiếp, cuối cùng gặp được cả nhà bọn họ đều đi ra ngoài.

Buổi sáng mấy người Liễu Thanh Vân chân trước ra thôn, sau lưng Tiền Đại Giang liền chạy đến trèo tường vào nhà bọn họ, ngày thường anh ta đi làm việc cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, không đi cũng không ai quản anh ta. Mà lúc này những người khác trong thôn đều trên mặt đất làm việc, không ai phát hiện anh ta.

Sau khi anh ta thuận lợi vào nhà Liễu Thanh Vân, liền bắt đầu lục tung lên, nhưng anh ta tìm nửa ngày, trong ngăn tủ trừ bỏ một miếng vải dệt cùng mấy khối tiền, liền lại không có đồ vật gì đáng giá. Sắp ăn tết, nhà người khác tốt xấu gì còn tồn chút thịt, nhưng trong phòng bếp nhà Liễu Thanh Vân liền thịt cũng chưa dư lại một khối. Cũng trách anh ta tới không khéo, bởi vì trong đội phân thịt heo, đều bị Diêu Tú Anh dùng để bao bánh bao, nhà bọn họ ăn tết là chuẩn bị mua thịt khác, chỉ là còn không có mua trở về, trong nhà liền bị ăn trộm ghé thăm.

Tiền Đại Giang liền khối thịt cũng chưa tìm được, rất là thất vọng, lúc chuẩn bị cầm tiền và vải dệt chạy lấy người, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy ngăn tủ trong phòng có cái hộp. Anh ta mừng rỡ, suy đoán trong hộp có thể có đồ vật gì đáng giá hay không? Tiền Đại Giang vội vàng lấy cái hộp xuống dưới, kết quả phát hiện trên nắp hộp còn dán một ít phù chú, thần thần bí bí.

Anh ta là người tâm đại, căn bản là không quan tâm phù chú kia dùng để làm gì, thuận tay xé xuống, mở hộp ra liền thấy, bên trong là cái vòng tay bằng vàng nạm ngọc thạch, nhìn thấy liền biết giá trị không ít tiền. Hai mắt Tiền Đại Giang sáng lên, cảm thấy lần này chính mình cuối cùng không phải đến không, anh ta giấu hộp ở trong ngực, không một tiếng động mà trèo tường đi trở về.

Trên người có mấy khối tiền, hơn nữa anh ta cảm thấy chính mình trộm được đồ vật đáng giá, Tiền Đại Giang rất là đắc ý, sau khi về nhà liền cất kĩ đồ vật, sau đó lại chạy ra thôn tìm hồ bằng cẩu hữu của anh ta khoe khoang.

Buổi tối, Tiền Đại Giang cùng hồ bằng cẩu hữu của anh ta uống lên chút rượu, khi trở về đã nửa đêm. Anh ta loạng choạng bước vào nhà, trong đầu vẫn đang cân nhắc, hai ngày này đi huyện thành một chuyến tìm kiếm xem có nhà giàu nào chịu mua chiếc vòng vàng đó không, đến lúc đó anh ta liền phát đạt, số tiền bán vòng tay kia ước chừng anh ta có thể dùng thời gian thật lâu.

Anh ta vui vẻ suy nghĩ, nhưng sau khi vào nhà, anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra, lại cảm thấy hôm nay trong nhà cực kỳ lạnh, anh ta đem giường đất trong nhà đốt lên, ôm chăn ngồi ở trên giường, vẫn cảm thấy có chút lạnh, chẳng lẽ lại giảm nhiệt độ sao?

Tiền Đại Giang đang cảm thấy nghi hoặc khó hiểu thì trong phòng đột nhiên quát tới một trận gió lạnh, làm tắt ngọn đèn dầu. Sau khi uống rượu, đầu óc Tiền Đại Giang có chút trì độn, một lúc lâu mới thích ứng được bóng tối trong phòng, trong lúc vô ý anh ta vừa ngẩng đầu, theo ánh trăng ngoài cửa sổ, chợt nhìn thấy một người mặc quần áo màu đỏ đang đứng ở một góc trong phòng. Anh ta hoài nghi chính mình hoa mắt, thật cẩn thận lại liếc mắt nhìn góc tường kia một cái, nhưng mà người mặc quần áo màu đỏ kia hoặc nói là quỷ kia còn ở nơi đó, lúc này Tiền Đại Giang bị dọa đến tỉnh rượu, la lớn: “Là ai? Ai ở nơi đó?”

Nữ quỷ mặc váy cưới màu đỏ không để ý đến anh ta, mà là từng chút một đi tới gần mép giường, âm khí trong miệng dày đặc nói: “Đồ vật của ta đâu?”

Tiền Đại Giang súc chân trên giường run bần bật, căn bản không biết nữ quỷ hỏi cái gì.

Nữ quỷ kia giống như cũng không muốn chờ câu trả lời của anh ta, sau khi đi đến mép giường, đột nhiên duỗi tay nhấc Tiền Đại Giang lên, dùng sức bóp cổ anh ta, móng tay đều chui vào da thịt, trong miệng còn lặp lại: “Đồ vật của ta đâu?”

Tiền Đại Giang bị bóp cổ đến hai mắt trắng dã, cả người giống như bị rót vào một dòng nước lạnh, thần trí đều không rõ ràng, tự nhiên không thèm để ý nữ quỷ kia lại nói cái gì.

Lúc anh ta sắp bị nữ quỷ kia bóp chết, nữ quỷ đột nhiên buông lỏng tay ra, Tiền Đại Giang té ngã trên mặt đất, che lại cổ kịch liệt ho khan.

Lúc này bên ngoài nhà ở truyền đến một ít động tĩnh, hóa ra là Liễu Thanh Vân tới, tối hôm nay anh chuyên môn đi khắp nơi trong thôn, chính là muốn nhìn một chút nơi nào có âm khí tràn ra tới. Vốn dĩ anh còn lo lắng người đến nhà bọn họ trộm đồ vật là người ngoài thôn, vậy đêm nay anh còn không nhất định có thể có thu hoạch, nhưng khi anh đi đến gần nhà Tiền Đại Giang, liền thấy được âm khí dày đặc, điều này không phải là một cái vòng tay có thể làm được, lại nghĩ đến Tiền Đại Giang ngày thường làm người, Liễu Thanh Vân đã có thể đoán được ai là ăn trộm.

Nhưng lúc anh đẩy cửa đi vào trong phòng, nữ quỷ kia đã không có bóng dáng, chỉ còn lại Tiền Đại Giang đang che cổ, nước mắt nước mũi giàn giụa, dưới thân còn có một bãi nướ© ŧıểυ, xem ra là bị dọa đến mất khống chế.

Liễu Thanh Vân nhìn một vòng, xác định nữ quỷ kia đã không còn ở đây, anh đi vào thắp sáng đèn dầu, đá đá Tiền Đại Giang đang nằm trên mặt đất.

“Này!”

Tiền Đại Giang thấy trong phòng có ánh sáng, còn có người tới, lúc này mới phản ứng lại đây, nhào qua ôm lấy chân Liễu Thanh Vân khóc la: “Có…… Có quỷ!”

Liễu Thanh Vân ghét bỏ mà ném anh ta ra, thấp giọng quát: “Câm miệng, đã nửa đêm, anh muốn đem người trong thôn gọi tới sao?”

Qua một hồi lâu, Tiền Đại Giang mới chậm rãi hoãn lại đây, lúc này mới nhận ra Liễu Thanh Vân, chột dạ nói: “Anh…… Sao anh lại tới đây?”

“Tới tìm đồ vật nhà chúng ta bị mất, anh cũng thật to gan, không thấy trên cái hộp kia có dán phù chú sao? Còn dám tùy tiện cởi bỏ, này không, chính chủ tìm tới đi.”

Tiền Đại Giang bị chuyện xảy ra đêm nay kí©h thí©ɧ, đầu óc đều không đủ dùng, mất một lúc lâu mới hiểu được ý tứ trong lời nói của Liễu Thanh Vân, nhớ tới nữ quỷ kia vẫn luôn nói “Đồ vật của ta đâu”, lúc này mới hiểu ra nguyên lai nữ quỷ muốn tìm chính là cái vòng tay bằng vàng kia. Anh ta cuống cuồng chạy đến nơi giấu chiếc vòng vàng kia, đem hộp lấy ra tới, run rẩy mà ném tới dưới chân Liễu Thanh Vân, dáng vẻ như thể muốn tránh đều sợ tránh không kịp.

“Lấy đi, anh mau đem nó lấy đi.”

Liễu Thanh Vân nhặt hộp lên, không chút hoang mang hỏi: “Anh trộm đồ vật nhà chúng ta không chỉ có cái này vòng tay đi?”

Lúc này Tiền Đại Giang sợ đến không được, sợ trộm tới đồ vật lại chiêu nữ quỷ, nghe vậy lập tức đem vải dệt cùng tiền đều lấy ra tới, đưa cho Liễu Thanh Vân.

Liễu Thanh Vân kiểm tra một chút, tiền thiếu mấy mao, hẳn là bị Tiền Đại Giang cầm đi uống rượu, anh cũng không để ý, dù sao Tiền Đại Giang đã chịu trừng phạt.

Anh nhìn trên cổ Tiền Đại Giang bị móng tay bóp ra miệng vết thương, còn đang chảy máu đen ra ngoài, âm khí nhập thể, việc này đã không đơn giản như âm khí quấn thân, lúc này phù đuổi âm đều không dùng được, sau này Tiền Đại Giang chú định triền miên giường bệnh, đoản mệnh, sợ là đời này anh ta đều không thể lại chạy đến nhà người khác trộm đồ vật.

Liễu Thanh Vân lấy đồ vật xong liền đi, trong lòng cân nhắc, nếu nữ quỷ đã tìm tới nơi này, anh vẫn là mau chóng đi một chuyến thôn Hậu Thủy, đem đồ vật trả trở về. Nhưng anh còn chưa kịp làm gì thì sáng sớm hôm sau Vương Cương đã tìm tới.

Sở dĩ Vương Cương sẽ tìm tới, là bởi vì nhà bọn họ cũng nháo quỷ, tối hôm trước, trong phòng mẹ Vương đột nhiên truyền ra tiếng bà quát tháo kinh thiên động địa. Mọi người đi qua mới phát hiện trong phòng mẹ Vương tiến quỷ, trạng thái của bà ta giống như lúc trước Liễu Thanh Vân nhìn thấy Tiền Đại Giang, đều là bị bóp cổ, âm khí nhập thể.

Chẳng qua người nhà họ Vương tốt xấu biết nữ quỷ hỏi chính là cái gì, nhưng vòng tay kia bị Liễu Thanh Vân cầm đi rồi, bọn họ sợ nữ quỷ lại tìm tới cửa, ngày hôm qua Vương Cương chạy đến nhà họ Dư khóc cầu nửa ngày, ông Dư mới nói cho anh ta địa chỉ của Liễu Thanh Vân.

“Đại sư, anh cứu chúng ta đi, nữ quỷ kia tìm không thấy vòng tay, sợ là sẽ không bỏ qua.”

“Các người cầm vòng tay lâu như vậy, nữ quỷ cũng chưa tìm tới cửa, tối hôm trước lại đột nhiên tới cửa, có phải mẹ anh đã trở về thôn Hậu Thủy đúng không?”

“Đúng… Đúng vậy, hai ngày trước mẹ ta về nhà mẹ đẻ một chuyến.” Vương Cương kinh ngạc, chuyện này Liễu Thanh Vân đều có thể đoán được. Từ khi mẹ anh ta cầm vòng tay rời khỏi thôn Hậu Thủy, bởi vì vẫn luôn không có tìm được người mua thích hợp, cho nên trong khoảng thời gian này cũng chưa trở về.

Mấy ngày hôm trước Liễu Thanh Vân cầm đi vòng tay, lúc này mẹ anh ta mới nghĩ trở về nói một tiếng, thuận tiện nhìn xem nhà mẹ đẻ thế nào. Lần này trở về mới kinh ngạc biết được, những người ở thôn Hậu Thủy đều bị nữ quỷ tìm tới cửa, bao gồm nhà cậu anh ta, làm mẹ anh ta sợ tới mức lập tức rời đi, nhưng tối đó nữ quỷ vẫn tới cửa.

Liễu Thanh Vân nghe anh ta nói tình huống của thôn Hậu Thủy, trầm ngâm nói: “Xem ra nhà các người là bởi vì cách thôn Hậu Thủy khá xa, mới không bị nữ quỷ tìm tới. Hiện giờ nữ quỷ đã xử lý từng người một ở thôn Hậu Thủy, bây giờ đến lượt các người.” Lại nói trên người mẹ Vương còn lây dính âm khí trên vòng tay đâu.

Đến nỗi Tiền Đại Giang, thuần túy là chính mình tìm đường chết, vốn dĩ Liễu Thanh Vân đã phong ấn vòng tay, không có âm khí tràn ra, nữ quỷ sẽ không tìm tới, nhưng anh ta cố tình xé phù chú xuống.

“Đại sư, hiện tại làm sao bây giờ? Chẳng lẽ để lại vòng tay, chờ nữ quỷ tới lấy sao?"

“Anh nghĩ cũng quá đơn giản, những người ở thôn Hậu Thủy lấy hết tài vật trên người nữ quỷ, làm hại người ta phơi thây nơi hoang dã, chỉ tìm được đồ vật là có thể bình phục oán khí của nữ quỷ sao? Nếu là như vậy, những người ở thôn Hậu Thủy ngoan ngoãn giao đồ vật ra không phải là không có việc gì sao.”

“Vậy…… Vậy phải làm sao bây giờ?” Sắc mặt Vương Cương tái nhợt hỏi.

“Cởi chuông còn cần người buột chuông, trở lại thôn Hậu Thủy làm tràng pháp sự, cùng nữ quỷ câu thông một chút, nhìn xem muốn làm thế nào mới có thể bình phục oán khí của cô ta.” Nói tới đây, Liễu Thanh Vân nói với Vương Cương: “Anh về trước cùng người của thôn Hậu Thủy thương lượng một chút đi, chọn ngày xong, phàm là những người đυ.ng tới đồ vật của nữ quỷ, bao gồm mẹ và em trai của anh, cùng đi đem đồ vật nguyên dạng trả trở về, mặt khác lại tìm khối gỗ tốt, một lần nữa làm nắp quan tài.”

Vương Cương thấy việc đã đến nước này, chỉ có thể đồng ý, chạy nhanh trở về truyền lời.