Chương 27: Trộm cái gì không được, đi trộm vòng tay của nữ quỷ!

Chương 27: Trộm cái gì không được, đi trộm vòng tay của nữ quỷ!

Sau khi rời khỏi nhà họ Vương, bởi vì Dư Quốc Cường không yên tâm, muốn Liễu Thanh Vân lại kiểm tra một chút cho con trai mình, cho nên Liễu Thanh Vân đi theo anh ta trở lại huyện thành.

Khi bọn họ đi ngang qua cửa xưởng sắt thép, đột nhiên bị người gọi lại.

“Anh cả?” Một người thanh niên tuổi trẻ từ bên trong xưởng sắt thép chạy ra tới, Liễu Thanh Vân nhìn kỹ, thì ra là Liễu Bảo Tài, lúc này anh mới nhớ tới, Liễu Bảo Tài cũng đi làm ở xưởng sắt thép trong huyện.

Trong ba anh em nhà họ Liễu, nguyên chủ không cần phải nói, là một người thành thật, con thứ hai Liễu Bảo Căn có chút lười biếng thích dùng mánh lới, trước kia luôn thích đem công việc của mình đẩy cho nguyên chủ, nhưng đều là làm ở ngoài sáng. Con thứ ba Liễu Bảo Tài mới là người chân chính khôn khéo trong ba người bọn họ, cũng là người được hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh và Triệu Thải Hoa thích nhất, có anh ta ở, con thứ hai Liễu Bảo Căn đều phải đứng phía sau.

Muốn nói anh ta có bao nhiêu hư, vậy cũng không phải, chính là một bụng tiểu thông minh, lại nói ngọt lại biết lấy lòng người, làm hai vợ chồng Liễu Tiểu Binh nuôi anh ta đến tốt nghiệp cao trung, sau lại còn thi đậu xưởng sắt thép làm công nhân, Triệu Thải Hoa vì chuyện này còn thổi phồng một thời gian.

Nghe nói khoảng thời gian trước anh ta còn quen một đối tượng trong huyện, lúc ấy Triệu Thải Hoa không muốn ra tiền cho nguyên chủ xem bệnh, nguyên nhân phần lớn chính là vì tồn tiền cho anh ta tích góp lễ hỏi.

“Anh cả, chủ nhiệm Dư, sao các người lại ở cùng nhau thế?” Liễu Bảo Tài đi làm ở xưởng sắt thép, tự nhiên là nhận ra Dư Quốc Cường.

Dư Quốc Cường thấy Liễu Thanh Vân không nói gì, đoán được anh cũng không ngại làm cho Liễu Bảo Tài biết đến, liền trả lời: “Liễu đại sư quen biết với cha ta, ta tìm Liễu đại sư giúp chút việc.”

“Đại…… Đại sư?” Liễu Bảo Tài không rõ cái từ như vậy làm sao lại có quan hệ với Liễu Thanh Vân.

Liễu Thanh Vân cũng không có giải thích, chỉ là nói: “Trong khoảng thời gian này chị dâu cậu sẽ bán bánh bao ở cửa xưởng sắt thép, cậu có thời gian liền để ý nhiều chút.” Liễu Thanh Vân nghĩ sau này Diêu Tú Anh đến nơi này bán bánh bao, khẳng định sẽ gặp được Liễu Bảo Tài, đơn giản liền dặn dò anh ta vài câu.

Muốn nói quan hệ của nguyên chủ và Liễu Bảo Tài cũng coi như không kém, so với Liễu Bảo Căn hay sai khiến nguyên chủ, Liễu Bảo Tài là người thích làm tốt quan hệ với mọi người, tuyệt đối là người thích hợp làm trong văn phòng.

“Chuyện này ta nghe cha ta nói qua, chuyện này chỉ là việc nhỏ mà thôi, ta nói một tiếng với bảo vệ là được.” Dư Quốc Cường nghe Liễu Thanh Vân nói vậy liền giành nói trước.

Liễu Bảo Tài nghe vậy cũng hết sức kinh ngạc, thời gian trước công việc của anh ta khá bận, lâu rồi chưa trở về trong thôn, thật vất vả trở về một chuyến, liền nghe nói nhà mình phân gia, đem anh cả phân ra ngoài. Anh cả của anh ta bởi vì ở huyện thành giúp đỡ người khác, nhận một người cha nuôi, ở huyện thành tìm được công việc. Hiện tại anh ta lại tận mắt nhìn thấy anh cả của anh ta cùng chủ nhiệm Dư Quốc Cường đi cùng nhau, hơn nữa anh ta còn cảm thấy chủ nhiệm Dư giống như có chút lấy lòng anh cả của anh ta, còn có từ “Đại sư” này cũng không biết là có ý gì.

Trong lòng Liễu Bảo Tài hiện lên vài cái ý tưởng, ngoài miệng lại đáp: “Anh cả yên tâm, nếu chị dâu tới, em nhất định sẽ để ý nhiều chút.”

Liễu Thanh Vân lại ứng phó Liễu Bảo Tài vài câu, liền cùng Dư Quốc Cường đi rồi, tới nhà họ Dư, anh ta nhìn một chút con trai của Dư Quốc Cường, con trai của Dư Quốc Cường cũng không có vấn đề gì lớn, vẫn như cũ đưa cho anh ta một tấm phù đuổi âm. Nhà họ Dư rất là cảm ơn anh, lại cho Liễu Thanh Vân 200 khối làm thù lao.

Trên đường trở về, Liễu Thanh Vân lấy ra cái vòng tay bằng vàng kia, nhìn kỹ, thấy trên vòng tay quấn quanh âm khí và oán khí, không khỏi thở dài, xem ra thôn Hậu Thủy này anh vẫn là phải đi một chuyến mới được. Dù anh không muốn để ý tới người nhà họ Vương kia, nhưng cũng không thể mặc kệ oán quỷ không kiêng nể gì mà tổn thương người vô tội, hơn nữa cái vòng tay bằng vàng này cũng phải trả về mới được.

Nhưng việc này cũng không cần quá gấp gáp, theo lời nói của mẹ Vương, từ khi thôn bọn họ phát hiện cái quan tài kia đến bây giờ đã vài tháng trôi qua, chuyện nên xảy ra đoán chừng cũng đã sớm xảy ra, cũng không cần phải gấp gáp một hai ngày này.

Trước khi anh về nhà liền dùng phù chú phong ấn cái hộp đựng vòng tay bằng vàng kia, tránh cho âm khí tràn ra ngoài, làm hại người trong nhà.

Liễu Thanh Vân vừa đi chính là đi cả ngày, Diêu Tú Anh thấy anh trở về, lo lắng hỏi: “Không xảy ra chuyện gì đi, sao đi lâu như vậy mới về?”

“Không có việc gì, chính là chạy nhiều mấy chuyến, chuyện của nhà họ Dư đã giải quyết.”

Liễu Thanh Vân nhìn toàn bộ nhà ở một lần, thật cẩn thận đem cái hộp đựng vòng tay bằng vàng để vào tủ quần áo duy nhất trong phòng.

Diêu Tú Anh cảm thấy khó hiểu mà dò hỏi: “Đó là cái gì?”

“Thứ này âm khí rất nặng, anh đã dùng phù chú phong ấn lại, tạm thời đặt ở nơi này trước đã, cái tủ này tương đối cao, tránh cho bọn nhỏ không cẩn thận đυ.ng tới, ngày thường em cũng để ý chút.”

Diêu Tú Anh gật đầu, nghe Liễu Thanh Vân nói vậy liền không hề để ý đến, tiếp tục bao bánh bao của cô, cô thấy hôm nay bánh bao bán rất chạy, liền có động lực, chuẩn bị nghiêm túc phát triển sự nghiệp bán bánh bao của cô. Kết quả của sự nhiệt tình mười phần, chính là Liễu Thanh Vân và ba đứa nhỏ, ăn bánh bao ba ngày liên tiếp.

Ba ngày này nhà bọn họ không có thức ăn khác, tất cả đều là bánh bao, đồ ăn lại ăn ngon cũng không chịu nổi mỗi ngày mỗi bữa đều ăn, Liễu Thanh Vân cảm thấy chính mình đều xuất hiện ảo giác, hiện tại nhìn cái gì đều thấy giống bánh bao.

Anh cảm thấy không thể tiếp tục như vậy nữa, liền tìm Diêu Tú Anh đồng chí nói chuyện một lần về vấn đề thức ăn trong nhà.

Diêu Tú Anh ngượng ngùng nói: “Còn không phải là em sợ em bao bánh bao ăn không ngon sao, liền muốn cho mọi người thử nhiều một chút. Anh yên tâm, em đã tìm được cảm giác, biết làm sao để điều nhân thích hợp nhất, sau này nhà chúng ta liền không cần ăn bánh bao nữa.”

Sau khi vấn đề được nói rõ, quả nhiên Diêu Tú Anh không hề chỉ làm bánh bao, lúc này Liễu Thanh Vân mới nhẹ nhàng thở ra.

Còn có mấy ngày liền phải ăn tết, một năm này nguyên chủ tốt xấu gì cũng làm việc hơn nửa năm, Diêu Tú Anh càng là không sai biệt lắm làm đầy một năm, cho nên năm nay nhà bọn họ vẫn là được phân một ít lương thực và thịt heo. Chỉ là Liễu Thanh Vân cảm thấy lần đầu tiên ở chỗ này ăn tết, phải phong phú một chút mới được, tính toán thừa dịp Diêu Tú Anh đi huyện thành bán bánh bao, đi theo cô mua sắm một phen. Ba đứa nhỏ biết muốn đi huyện thành mua đồ vật, cũng sôi nổi muốn đi theo, Liễu Thanh Vân suy nghĩ một lát liền đồng ý.

“Mấy ngày nay người mua hàng tết ở huyện thành đặc biệt nhiều, mang theo ba đứa nhỏ có bất tiện hay không? Đừng đến lúc đó lại đem mấy đứa nhỏ đánh mất.” Diêu Tú Anh có chút do dự.

“Không có việc gì, có anh nhìn, không lạc được.” Về chuyện này Liễu Thanh Vân vẫn có chút tự tin, nếu lạc thật, anh cũng có thể tìm mấy đứa nhỏ trở về. Vì phòng ngừa, anh còn bỏ phù hộ mệnh vào trong túi quần áo của ba đứa nhỏ, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Diêu Tú Anh thấy anh nói chắc chắn như vậy, liền không kiên trì nữa.

Sáng nay, một nhà bọn họ đầu tiên là theo thường lệ đến trước cửa xưởng sắt thép bán bánh bao, ở đó bọn họ còn đυ.ng phải Liễu Bảo Tài. Nghe Diêu Tú Anh nói, Liễu Bảo Tài cũng không biết là nghĩ như thế nào, mấy ngày nay, mỗi sáng đều tới mua bánh bao.

Hôm nay bên người Liễu Bảo Tài còn đi theo một cô gái, anh ta giới thiệu đây là đối tượng của anh ta, hẳn là người gần đây chuẩn bị kết hôn, dáng vẻ lịch sự văn nhã, vừa thấy liền biết là người trải qua sự giáo dục tốt đẹp.

“Bánh bao của chị dâu ăn rất ngon, hai ngày trước em mua mấy cái đưa đến nhà Phương Phương, cha Phương Phương liền rất thích ăn, cho nên em cùng cô ấy lại đến mua thêm mấy cái.” Liễu Bảo Tài nói.

Cô gái tên Phương Phương kia rụt rè chào hỏi bọn họ, sau đó cho ba người Đại Võ mỗi người một viên kẹo.

Liễu Thanh Vân cười cười, đoán Liễu Bảo Tài có thể là muốn làm tốt quan hệ nên cũng chưa nói gì.

Bán bánh bao xong bọn họ liền đi cung tiêu xã, lúc này cung tiêu xã người đông tấp nập, từ trước tới nay Liễu Thanh Vân chưa thấy qua trường hợp như vậy. Trên tay anh ôm một đứa nhỏ, trên cổ ngồi một đứa nhỏ, một cái tay khác còn nắm một đứa nhỏ, đi theo phía sau Diêu Tú Anh, chen vào trong đám người. Chỉ là sau một lúc, anh không biết như thế nào liền bị đẩy đến một góc, hoàn toàn không phải đối thủ của những người phụ nữ kia.

Lúc này liền đột nhiên hiện ra sự mạnh mẽ của Diêu Tú Anh, đừng nhìn dáng người cô gầy yếu, chính là dựa vào sức mạnh của bản thân chen tới phía trước, cướp được không ít hàng tết từ trong tay những người phụ nữ trung niên khác.

Liễu Thanh Vân xem đến choáng váng, hóa ra người ở thời đại này mua đồ vật đều là như vậy, anh nhìn Diêu Tú Anh đồng chí dẫn theo bao lớn bao nhỏ, từ trong đám người chen ra ngoài, không khỏi kính nể cô, nếu làm chính mình tới, bảo đảm sẽ không mua được cái gì.

Hai người thấy đồ vật đều mua xong rồi, lại mua cho bọn nhỏ chút bánh kẹo liền về nhà. Vừa về đến nhà, Liễu Thanh Vân liền phát hiện không thích hợp, bởi vì hôm nay trong nhà không có người, trước khi đi bọn họ liền khóa cửa cổng lại, lúc này khóa trên cửa cổng còn nguyên, nhưng trên tường rào rõ ràng có dấu vết bị người leo lên.

Liễu Thanh Vân và Diêu Tú Anh nhìn nhau, đi vào nhà liền thấy, trong phòng quả nhiên bị lục lọi làm cho lung tung rối loạn. Diêu Tú Anh vội vàng kiểm tra trong nhà một lần, phát hiện trong ngăn tủ thiếu một miếng vải dệt, miếng vải dệt kia là lúc trước Liễu Thanh Vân mua để đưa cho nhà họ Diêu, cuối cùng đi một vòng lại đưa trở về, Diêu Tú Anh còn chưa kịp làm thành quần áo. Ngoại trừ cái này ra, còn có 8 khối tiền và một ít tiền lẻ mà Diêu Tú Anh để trong đó cũng không có.

Sở dĩ nhà bọn họ bị ăn trộm ghé thăm, có quan hệ rất lớn với việc thời gian gần đây nhà bọn họ lại xây nhà, lại mặc quần áo mới, ở nhà mỗi ngày còn ăn bánh bao thịt. Tuy rằng người một nhà bọn họ đều ăn ngán, nhưng người ngoài không cảm thấy như vậy, mọi người ngửi được mùi hương của bánh bao thịt, đều nói một nhà Liễu Thanh Vân phát đạt. Cho nên thừa dịp nhà bọn họ không có người ở, liền vào nhà ăn trộm.

Cũng may trong nhà không có đồ vật gì đáng giá, trước đây bọn họ tích góp được tiền bạc đều dùng để xây nhà, lúc này tiền Liễu Thanh Vân kiếm được từ nhà họ Dư, bởi vì muốn đi huyện thành mua hàng tết nên đều mang theo trong người.

Dù là như vậy, đối với loại người rất là tiết kiệm như Diêu Tú Anh mà nói, chuyện này cũng xem như là tổn thất lớn. Cô buồn bực không thôi, liền muốn đi tìm đại đội trưởng nói chuyện, hỏi người trong thôn xem, hôm nay có thấy ai đi qua lại gần nhà bọn họ hay không, nói không chừng còn có thể tìm được kẻ trộm kia.

Chỉ là còn không chờ Diêu Tú Anh ra cửa, đã bị Liễu Thanh Vân cản lại.

“Đừng đi, muốn tìm kẻ trộm kia là ai, rất dễ dàng, không cần chúng ta ra mặt.”

“Ý anh là gì?” Diêu Tú Anh khó hiểu hỏi.

Liễu Thanh Vân bảo cô nhìn về phía tủ quần áo trong phòng, cái hộp đựng vòng tay bằng vàng lúc trước đặt ở đó cũng đã không thấy.

“A, cái hộp kia cũng bị trộm, làm sao bây giờ?”

Liễu Thanh Vân không nói chuyện, có chút người một hai phải tìm đường chết, anh còn có thể làm sao bây giờ, anh từ nhà họ Vương lấy cái vòng tay bằng vàng kia về, chính là sợ hại những người khác. Kết quả kẻ trộm kia làm ngược lại, trộm cái gì không được, đi trộm vòng tay của nữ quỷ!

Hơn nữa nếu kẻ trộm kia cầm đi vòng tay bằng vàng, tất nhiên sẽ phải xé phù chú phong ấn phía trên để mở hộp ra. Lúc này liền tính nữ quỷ không tìm tới cửa, bị âm khí ăn mòn cũng sẽ không có kết cục tốt, cho nên Liễu Thanh Vân thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.