Chương 26: Chỉ sợ oán quỷ kia phải tìm tới cửa

Chương 26: Chỉ sợ oán quỷ kia phải tìm tới cửa

“Cậu nói…… Vòng tay này là của người chết sao?” Người phụ nữ trung niên kia khϊếp sợ hỏi.

Không chờ Liễu Thanh Vân trả lời, mẹ Vương đứng bên cạnh tức giận nói: “Cậu nói hươu nói vượn cái gì thế? Gì mà đồ vật của người chết, đây là đồ vật tổ truyền của nhà chúng ta.”

“Có phải tổ truyền hay không trong lòng bà rõ ràng, thứ này âm khí nặng như vậy, mặc kệ là bà lưu trữ hay là bán cho người khác, đều là tai họa. Đúng rồi, con thứ hai nhà bà hình như là bị bệnh đi, có phải anh ta đã từng tiếp xúc với thứ này đúng không?”

Vốn dĩ mẹ Vương còn muốn phản bác, nhưng Liễu Thanh Vân vừa hỏi như vậy, liền chần chờ.

Vương Cương cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nghe xong liền đoán được một ít, liền tiến lên thuyết phục: “Mẹ, nếu mẹ biết cái gì liền nói ra đi, bệnh của em trai nói không chừng là có điều kỳ quặc, âm khí quấn thân cũng không phải là việc nhỏ, vị Liễu đại sư này là cao nhân mà cha của Tiểu Tuệ đặc biệt mời đến để xử lý chuyện này.” Trước đó Vương Cương đã thấy qua bản lĩnh của Liễu Thanh Vân, hổ bông kia bị Liễu Thanh Vân liếc mắt một cái liền nhìn ra manh mối, lúc này anh ta tự nhiên cũng sẽ không trống rỗng mà bịa đặt.

Người phụ nữ trung niên kia nhìn thấy biểu hiện của mẹ Vương, rốt cuộc xác định thứ này căn bản không phải là đồ vật tổ truyền giống như lời nói của mẹ Vương và con thứ hai nhà họ Vương. Bà tức giận nói với mẹ Vương: “Các người cũng quá thiếu đạo đức đi, ta mua vòng tay này là làm của hồi môn cho con gái, các người nói là đồ vật tổ truyền ta mới mua, làm nửa ngày, hóa ra là đồ vật lấy từ trên người người chết. Các người làm như vậy không phải là hại chúng ta sao? Nếu con gái ta xảy ra chuyện gì, các người phụ trách được sao?”

Người phụ nữ trung niên kia ném hộp xuống đất rồi giận dữ bỏ đi.

“Này, chị, ta……” Mẹ Vương muốn giải thích rồi lại không biết nên nói cái gì, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ, chuyển sang hỏi Liễu Thanh Vân: “Bệnh của con thứ hai nhà của chúng ta thật sự có liên quan đến thứ này sao?”

Liễu Thanh Vân không có trả lời câu hỏi của bà ta, mà là hộp nhặt lên, sau khi mở ra thấy bên trong là một cái vòng tay bằng vàng nạm ngọc thạch, thủ công tinh xảo, vừa thấy liền biết giá trị xa xỉ. Nhưng ở trong mắt Liễu Thanh Vân, thứ này âm khí dày đặc tràn ngập khói đen, trong đó còn kèm theo oán khí, so với đoạn âm mộc cháy đen kia còn lợi hại hơn.

Anh đóng hộp lại, nhìn về phía mẹ Vương nghiêm túc nói: “Nói một chút đi, cái vòng tay này còn có đoạn âm mộc trong hổ bông, bà lấy từ đâu?”

Mẹ Vương do dự một lúc lâu, vẫn như cũ không muốn nói thật.

“Nếu không đi trước nhìn xem bệnh của con trai bà?” Liễu Thanh Vân đề nghị.

Mẹ Vương gật đầu, bà cũng muốn biết bệnh của con trai mình rốt cuộc có quan hệ với vòng tay này hay không.

Liễu Thanh Vân đi theo bà ta vào phòng của con thứ hai nhà họ Vương nhìn một chút, xác định con thứ hai nhà họ Vương quả thật là bị âm khí ăn mòn.

“Sao có thể chứ, đây chỉ là cái vòng tay mà thôi, trước kia khi đánh giặc, binh hoang mã loạn, rất nhiều người đều lấy đồ vật của người chết, cũng không thấy ai xảy ra chuyện gì.” Mẹ Vương vẫn cứ cảm thấy chuyện này khó tin.

“Có thể giống nhau sao? Người lúc ấy là bởi vì thiên tai nhân họa mà chết, có thể so sánh với thi thể bị phong ấn ở trong quan tài, hàm oan mà chết, lại không biết bị phong ấn nhiều ít năm sao?” Liễu Thanh Vân cũng bất lực, những người này thật là gan lớn, cũng không nhìn xem thi thể là cái dạng gì, liền dám tùy tiện lấy đồ vật của người chết. Chỉ xem qua khối âm mộc và cái vòng tay kia, liền biết người đã chết này không giống bình thường, nói không chừng đã biến thành oán quỷ.

“Không phải ta hù dọa bà, bà lại không nói ra tình hình thực tế, con trai bà không riêng gì bị âm khí ăn mòn, chỉ sợ oán quỷ kia phải tìm tới cửa.”

Lúc này mẹ Vương là thật sự bị dọa sợ, bà không tình nguyện nói ra sự thật.

Nhà mẹ đẻ của bà ta ở trong khe núi lớn cách huyện thành rất xa, sau lại được gọi là thôn Hậu Thủy, bởi vì vị trí xa xôi, giao thông không tiện, người trong thôn bọn họ đều rất nghèo. So sánh cùng nhau, thôn Liễu Gia gần huyện thành như vậy, đã xem như tương đối giàu có.

Cái gọi là vùng khỉ ho cò gáy ra điêu dân, người trong thôn của nhà mẹ đẻ mẹ Vương liền tính không phải là điêu dân, cũng đều không phải là loại người dễ đối phó gì, thôn bọn họ có tính bài ngoại rất mạnh, có chuyện gì cũng đều là trong thôn tự giải quyết.

Khi mùa hè sắp kết thúc, có một trận mưa lớn, người trong thôn phát hiện một cái quan tài trong đống bùn ở ngọn núi sau thôn bọn họ, quan tài kia có lẽ là trước đó được chôn ở trong núi, trải qua vỏ trái đất hàng năm vận động cùng nước mưa cọ rửa, khiến cho quan tài kia lộ ra ngoài.

Sau khi cán bộ trong thôn biết được chuyện này, liền mang theo người trong thôn đến sau núi tìm tòi. Phải nói rằng người của thôn Hậu Thủy đều là người gan lớn, bọn họ không chỉ đào cái quan tài kia ra tới, còn cạy mở quan tài ra nhìn xem bên trong có cái gì.

Thấy cảnh này, nhiều người bắt đầu động lòng tham, chỉ vì trong quan tài kia là thi thể của phụ nữ, hiện giờ đã sớm hóa thành xương khô. Nhưng khi còn sống nữ thi kia hẳn là gia đình giàu có, trên người đeo không ít đồ trang sức, bên cạnh còn có một ít vàng bạc gì đó.

Thấy cảnh này, mới đầu cán bộ trong thôn còn có chút do dự, muốn đem chuyện này báo cho công xã. Chỉ là còn không chờ bọn họ làm ra quyết định, đêm đó không ít người trong thôn liền chạy tới chỗ quan tài kia, lấy hết đồ vật có giá trị trên người nữ thi.

Lang nhiều thịt thiếu, người đến sớm còn có thể phân đến một chút, người đến trễ đoán chừng cái gì cũng chưa vớt được. Chờ đến sáng hôm sau lại đi xem, trong quan tài chỉ còn lại bộ xương, kỳ ba nhất chính là, ngay cả nắp quan tài cũng không biết bị ai khiêng đi rồi.

Cán bộ trong thôn nhìn thấy cảnh này, cũng liền không báo cáo lên trên, bọn họ kêu người ở sau núi đào cái hố, trực tiếp đem quan tài vùi lấp ngay tại chỗ. Thôn bọn họ vốn dĩ liền có tính bài ngoại, sau khi xảy ra chuyện này, miệng càng kín hơn nữa, ai cũng không lộ ra bên ngoài, chỉ xem như không có việc này.

Nhưng mà qua một thời gian, trong thôn bọn họ có một người họ Mã là một người đàn ông độc thân, đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, trên cổ còn có dấu bị bóp cổ, quan trọng nhất chính là, ở nhà anh ta mọi người còn phát hiện cái nắp quan tài kia.

Hóa ra ngày đó khi phát hiện thi thể kia, người này nghe người già trong thôn nói, quan tài đựng thi thể kia dùng vật liệu là gỗ nam loại tốt nhất, đặt ở trước kia rất đáng giá. Buổi tối hôm đó người này cũng đi trộm đồ vật, nhưng anh ta đi trễ, đồ vật đáng giá đều bị những người khác lấy hết rồi. Cũng không biết anh ta là nghèo điên rồi, hay là nghĩ thế nào đó, dứt khoát khiêng nắp quan tài trở về, không bao lâu sau đó anh ta liền đã chết một cách không thể hiểu được.

Người trong thôn thấy thế đều nói thầm, có người nói lấy nắp quan tài không may mắn, cũng có người nói có thể là nữ thi kia thành quỷ trả thù hay không. Đặc biệt là những người cầm đồ vật của nữ thi, trong lòng đều có chút lo sợ.

Hơn nữa tuy rằng người kia đã chết, nhưng muốn xử lý nắp quan tài kia như thế nào cũng thành vấn đề khó. Cách tốt nhất là đem quan tài đào ra, đậy nắp lại một lần nữa chôn trở về, nhưng trong lòng mọi người có quỷ, đều sợ vốn dĩ không có chuyện gì, lại đem nữ quỷ đào ra tới.

Cho nên thương lượng tới thương lượng đi, cuối cùng bọn họ quyết định là đem nắp quan tài chẻ ra sau đó thiêu hủy, lúc thiêu hủy nắp quan tài còn trùng hợp làm mẹ Vương về thăm nhà mẹ đẻ thấy được.

Cha mẹ của mẹ Vương đã chết từ lâu, nhưng trong thôn còn có anh trai chị dâu của bà, lúc này kêu bà trở về chính là anh trai chị dâu của bà. Anh trai chị dâu của bà đêm hôm đó đi tương đối sớm, cướp được vòng tay bằng vàng. Bọn họ muốn bán vòng tay bằng vàng đổi thành tiền, lại không biết phải bán cho ai.

Mấy cái thôn xung quanh đều không giàu có, không có ai sẽ mua loại đồ vật này, bọn họ cũng không dám tùy tiện ra tay. Sau đó liền nghĩ đến mẹ Vương ở thị trấn, mấy năm nay sống khá tốt, ở nông thôn không thể so với thị trấn, thị trấn khẳng định có nhà có điều kiện tốt, mẹ Vương ở thị trấn sinh sống nhiều năm như vậy, hẳn là quen biết không ít người, bọn họ muốn bà hỗ trợ đem vòng tay bán đi, đáp ứng phân một số tiền cho bà.

Mẹ Vương không hổ là người từ thôn này đi ra ngoài, bà không cảm thấy lấy đồ vật của người chết là không đúng, liền vui vẻ đồng ý chuyện này, cầm vòng tay trở về.

Sau đó chuyện này bị con thứ hai nhà họ Vương ôm đi, anh ta nói chính mình quen biết nhiều người, người phụ nữ trung niên tới mua vòng tay trước đó là anh ta tìm tới, là mẹ của bạn anh ta.

Có thể là do con thứ hai nhà họ Vương cầm vòng tay lâu nhất, cho nên rất nhanh anh ta liền bị âm khí ăn mòn, thân thể bắt đầu không khoẻ.

Còn khối âm mộc kia, đó là sau khi mẹ Vương nhìn thấy Chu Vận Lai đưa hổ bông cho Vương Cương, lâm thời nảy lòng tham. Bởi vì điều kiện của nhà họ Dư không tồi, nên khi Dư Tiểu Tuệ ở chung với người nhà họ Vương, tự mang cảm giác ưu việt, quan hệ mẹ chồng nàng dâu rất là không xong. Hơn nữa sau khi xảy ra chuyện nhường công việc, Dư Tiểu Tuệ chạy đến nhà họ Vương làm loạn một hồi, còn chỉ vào mặt mẹ Vương mà quở trách, bởi vậy mẹ Vương và Dư Tiểu Tuệ kết thù, mặc dù sau lại Dư Quốc Cường sắp xếp công việc cho Vương Cương, cũng không thể tiêu tan nỗi hận của mẹ Vương đối với nhà họ Dư.

Bà nhìn thấy món đồ chơi hổ bông kia, liền nổi lên tâm tư ác độc, sau khi trở về bà liền mở hổ bông ra, phát hiện bên trong có một tấm phù, Chu Vận Lai nói tấm phù kia làm người xui xẻo, nhưng mẹ Vương cảm thấy còn chưa đủ. Bà chạy về nhà mẹ đẻ, tới chỗ trước kia thiêu nắp quan tài, tìm ra một khối gỗ cháy đen, nhét vào món đồ chơi kia.

Bà nghĩ kết quả tốt nhất chính là hai cha con Dư Quốc Cường giống với người đàn ông độc thân kia, đều xảy ra chuyện ngoài ý muốn, vậy nhà họ Dư liền tuyệt hậu, tương lai thứ gì cũng đều là của cháu trai mình. Vô dụng nhất cũng có thể làm cho bọn họ bị bệnh, xem như trả thù Dư Tiểu Tuệ.

Những âm mưu này đó, mẹ Vương tự nhiên không có nói rõ ràng, nhưng chỉ xem cách bà ta làm ra chuyện này, cũng đủ làm người cảm thấy ghê người. Ít nhất lúc này Dư Quốc Cường liền cảm thấy như vậy, em gái mình nơi nào là gả chồng, rõ ràng là tìm rắn độc làm nhà chồng.

Lúc này Vương Cương cũng choáng váng, ngày thường người nhà họ Dư đều có chút chướng mắt anh ta, muốn nói trong lòng anh ta không có ý kiến với nhà họ Dư đó là giả, nếu không anh ta cũng sẽ không đáp ứng Chu Vận Lai chuyện đưa hổ bông. Chỉ là anh ta thật sự không biết mẹ anh ta đã làm những việc này, nhưng chuyện tới nước này, nói gì nữa cũng không có ý nghĩa.

Trước khi ra cửa Dư Quốc Cường nói một câu cuối cùng với Vương Cương, ngày mai cậu cùng Tiểu Tuệ ly hôn đi, nhà họ Dư chúng ta cung không dậy nổi đại phật nhà họ Vương mấy người.

Thấy chuyện này đã bị bại lộ, mẹ Vương cũng không muốn tiếp tục làm thông gia với nhà họ Dư, nhưng bà thấy Liễu Thanh Vân cũng muốn đi, liền vội vàng cản anh ta lại.

“Đại sư, con thứ hai nhà chúng ta cùng cái vòng tay này làm sao bây giờ?”

Liễu Thanh Vân căn bản là không muốn để ý tới người tham lam như con thứ hai nhà họ Vương, anh cũng không cho bọn họ phù đuổi âm, chỉ nói muốn phơi nắng nhiều chút, dù sao con thứ hai nhà họ Vương cũng không chết được, nhiều lắm là bị bệnh một hai năm.

Còn cái vòng tay kia, Liễu Thanh Vân nghĩ mẹ Vương là người tâm thuật bất chính, phương pháp mượn đao gϊếŧ người đều sẽ dùng. Anh lo lắng đem vòng tay lưu lại, mẹ Vương lại bán cho người khác, làm thành họa thủy đông dẫn, cho nên anh dứt khoát cầm vòng tay đi.

“Nếu nữ thi kia biến thành oán quỷ, những người lấy tài vật của cô ta hoặc là đầu cơ trục lợi, liền chờ cô ta tìm tới cửa đi.” Nói xong, Liễu Thanh Vân không màng mẹ Vương cầu xin, trực tiếp rời đi.