Chương 24: Món đồ chơi này là từ đâu ra
Năm nay Dư Quốc Cường vừa mới 40 tuổi, anh ta có thể lên làm chủ nhiệm xưởng sắt thép, toàn dựa vào xưởng trưởng một tay đề bạt đi lên, hiện giờ xem như cấp dưới của xưởng trưởng.
Nhưng anh ta lên làm chủ nhiệm không bao lâu, liền cảm thấy chính mình giống như số con rệp, luôn gặp được một số tình huống ngoài ý muốn. Ví dụ như anh ta đang đi trên đường, suýt chút nữa là bị xe lừa đυ.ng phải, cùng vợ về nhà mẹ đẻ, lại suýt chút nữa bị chó điên cắn. Gần đây anh ta cũng thường xuyên xảy ra những tình huống tương tự như vậy, nếu một lần hai lần còn có thể nói là ngoài ý muốn, số lần nhiều anh ta liền không thể không hoài nghi.
Càng kỳ quái hơn chính là ngày hôm qua, anh ta cùng mấy người lãnh đạo trong xưởng đi phân xưởng để kiểm tra công việc. Phân xưởng có cái đài cao hơn mười mét, lúc ấy anh ta cùng mấy người lãnh đạo đều đứng ở trên đài cao kia, người khác đều bình thường, chỉ có anh ta ma xui quỷ khiến thế nào mà từ trên đài cao ngã xuống.
May mắn là sau khi anh ta ngã xuống, trừ bỏ hôn mê một thời gian, đưa đến bệnh viện kiểm tra thì không có chuyện gì, chỉ là có chút trầy da. Phải biết rằng cái đài cao kia cao bằng bốn tầng lầu, phía dưới vẫn là nền xi-măng, người bình thường ngã xuống liền tính không chết cũng phải tàn phế.
Đồng nghiệp trong đơn vị cho rằng anh ta may mắn nhưng anh ta không nghĩ vậy, trong thời gian này có quá nhiều tình huống bất ngờ xảy ra, cùng với nói là may mắn, không bằng nói là số con rệp, chỉ là anh ta may mắn không có xảy ra chuyện gì thôi.
Chờ đến khi ông Dư biết được tin tức chạy tới bệnh viện, nhìn thấy Dư Quốc Cường không có chuyện gì, lúc này mới yên tâm, sau đó liền hỏi anh ta, chính mình cho anh ta tấm phù hộ mệnh còn hay không.
Lúc này Dư Quốc Cường mới nhớ tới chuyện phù hộ mệnh, anh ta lấy ra cuốn sổ tùy thân mang theo liền thấy, phù hộ mệnh vốn dĩ được nhét trong sổ giống như sau khi bị đốt cháy biến thành tro tàn.
Lúc này người kiên định chủ nghĩa duy vật như Dư Quốc Cường, trong lòng đều không khỏi có chút tin tưởng chuyện này, chẳng lẽ thật đúng là tấm phù hộ mệnh này giúp anh ta tránh khỏi tai họa.
Trước đây ông Dư cũng trải qua không ít chuyện, ông ta nghe Dư Quốc Cường nói những chuyện gần đây đã xảy ra, một mực chắc anh ta đây là phạm tiểu nhân, chắc chắn là có người muốn hại anh ta.
Dư Quốc Cường nghe ông Dư nói vậy, cũng bắt đầu hoài nghi, thật sự là anh ta lên làm nhiệm chủ khiến không ít người ghen ghét, trong xưởng có rất nhiều người còn có thâm niên hơn anh ta, lúc này cũng chưa đi lên, liền anh ta thăng lên. Nói không chừng thật sự là có người ngầm hại anh ta, nếu không sẽ không thể giải thích được những gì đã xảy ra trong thời gian này.
Xuất phát từ loại suy xét này, Dư Quốc Cường đồng ý chuyện ông Dư nói muốn đi tìm Liễu Thanh Vân tới giúp anh ta nhìn xem chuyện này. Nhưng ông Dư còn chưa có đi đâu, liền ở cửa xưởng sắt thép trước tiên đυ.ng phải Liễu Thanh Vân tới bán bánh bao.
Liễu Thanh Vân nghe xong ông Dư nói những chuyện đã xảy ra, trầm ngâm một lát liền nói: “Nếu tấm phù hộ mệnh ta cho chú đã hóa thành tro, vậy chuyện này có chút đặc biệt, nhưng cụ thể thế nào ta còn phải gặp con trai chú mới có thể biết được.”
“Được, đại sư ngồi ở đây chờ một lát, buổi trưa con trai của ta sẽ trở về.”
Liễu Thanh Vân không có phản đối, anh lại nghĩ tới chuyện khác, dò hỏi: “Đúng rồi, sư phụ Dư, nhà các người từ trước là làm buôn bán giấy vàng chu sa, cũng được xem là tiếp xúc tương đối nhiều với phương diện này, biết nơi nào bán pháp khí sao?”
“Trước kia những cái đó có thể tìm được trong tiệm đồ cổ, nhưng tình huống mấy năm trước đại sư cũng biết, những thứ kia đều không nhất định có thể tồn được, nhưng hiện tại đã cho phép buôn bán, chắc là vẫn có người cất chứa, chỗ chúng ta nhỏ sợ là không tìm được, sau này nếu đại sư đi thành phố lớn có thể tìm kiếm thử.”
Liễu Thanh Vân nghe vậy cũng chỉ có thể để chuyện này sang một bên, cái khác thì tạm thời quên đi, anh chuẩn bị chờ đến đầu xuân, trước tiên đi tìm một đoạn gỗ đào, làm thanh kiếm gỗ đào xong lại nói.
Lúc hai người đang nói chuyện, trong nhà ông Dư lại đi vào hai người, là một đôi nam nữ hơn 30 tuổi.
“Tiểu Tuệ, Cương Tử, lúc này các người lại đây làm gì, không đi làm sao?”
“Còn không phải là hôm qua con nghe nói anh trai từ trên đài cao ngã xuống, chúng con riêng xin nghỉ một lát lại đây nhìn xem thế nào. Cha cũng thiệt là, không cho chúng con biết một tiếng, anh trai đâu rồi?” Dư Tiểu Tuệ con gái của ông Dư hỏi.
“Anh con không có chuyện gì, vốn dĩ cha muốn cho anh con ở nhà nghỉ ngơi một ngày, nhưng anh con không muốn, nói là đơn vị có rất nhiều việc nên sáng sớm đã đi làm.”
“Anh trai cũng quá chăm chỉ đi, từ trên đài cao như vậy ngã xuống, tốt xấu cũng nên nghỉ ngơi hai ngày, đằng này lại xem như không có chuyện gì, đều đi làm bình thường, đơn vị không phát cho anh ấy cái danh hiệu chiến sĩ thi đua, đều thực xin lỗi sự chuyên nghiệp của anh ấy. A, vị này chính là?”
“Vị này chính là Liễu đại sư, cha đoán anh con có thể là phạm tiểu nhân, liền tìm Liễu đại sư tới nhìn xem anh con thế nào.” Nói xong ông Dư lại giới thiệu cho Liễu Thanh Vân: “Đại sư, đây là con rể và con gái của ta.”
Liễu Thanh Vân đánh giá hai người vài lần, gật gật đầu.
Dư Tiểu Tuệ cũng giống với Dư Quốc Cường lúc trước, cũng không tin vào mấy chuyện thần thần thao thao, nghe vậy liền nhíu mày, lôi kéo ông Dư đến một bên nói chuyện.
“Cha, sao cha lại làm chuyện phong kiến mê tín, hiện tại đã là xã hội mới, anh con đồng ý cha làm như vậy sao?”
“Xã hội mới làm sao vậy, xã hội mới nên có đồ vật vẫn phải có chứ, con tuổi trẻ không biết, trên đời này đồ vật tà môn ma đạo nhiều lắm. Lại nói chuyện này anh con cũng đồng ý, chính anh con làm cha đi tìm người.”
“Cái gì?” Dư Tiểu Tuệ không thể tưởng tượng được, anh cô thế nhưng sẽ làm cha đi tìm đại sư cho anh ấy.
Trong lúc nhất thời trong phòng yên tĩnh lại, vẫn là Liễu Thanh Vân trước tiên mở miệng hỏi con rể ông Dư: “Vị đồng chí này làm việc ở đâu vậy?”
Ông Dư có chút ngoài ý muốn khi Liễu Thanh Vân sẽ nói chuyện với con rể của mình, liền tiếp lời: “Con rể ta làm công việc tạm thời ở xưởng sắt thép, vẫn là Quốc Cường sắp xếp cho.”
Con rể ông Dư tên là Vương Cương, nhà ở thị trấn, điều kiện cũng không tốt, nhưng khi đó Dư Tiểu Tuệ một hai phải gả. Vốn dĩ Vương Cương có công việc ở thị trấn, nhưng sau lại em trai của anh ta muốn kết hôn, không có công việc nhà gái không muốn gả, Vương Cương liền đem công việc của mình nhường cho em trai anh ta, việc này làm Dư Tiểu Tuệ rất là tức giận, chính là không có cách nào, chỉ có thể tìm Dư Quốc Cường hỗ trợ, cũng may Dư Quốc Cường ở xưởng sắt thép làm mấy năm cũng xem như có chút nhân mạch, liền tìm người sắp xếp công việc tạm thời cho anh ta.
Tuy rằng ông Dư không có nói rõ chuyện này từ đầu tới đuội là như thế nào, chỉ nói đại khái một chút, nhưng Liễu Thanh Vân trong lòng cũng có số. Anh sở dĩ nói chuyện với Vương Cương, là bởi vì anh phát hiện từ sau khi ông Dư nói tìm đại sư tới xem cho Dư Quốc Cường, Vương Cương liền có chút khẩn trương. Nhưng Liễu Thanh Vân cũng không có vội phán đoán, anh vẫn là chờ nhìn thấy Dư Quốc Cường trước lại nói.
Một lát sau, giữa trưa Dư Quốc Cường tan tầm đã trở lại, nhà họ Dư tương đối gần nơi làm việc, giữa trưa anh ta đều trở về ăn cơm.
Tuy nói Dư Quốc Cường trải qua khoảng thời gian này, đã thay đổi suy nghĩ của mình, nhưng khi anh ta đối mặt với Liễu Thanh Vân vẫn có chút không được tự nhiên, đặc biệt là khi nhìn thấy Liễu Thanh Vân còn tuổi trẻ như vậy, hoàn toàn không giống với tưởng tượng của anh ta.
Sau một lúc lâu, anh ta tổ chức ngôn ngữ một chút mới nói: “Đại…… Đại sư, có phải là có người ở sau lưng nguyền rủa ta không? Bởi vì ta lên làm chủ nhiệm, có rất nhiều người không phục.”
Liễu Thanh Vân cẩn thận quan sát Dư Quốc Cường, sau đó nói với anh ta: “Ta có thể nhìn xem phòng của anh sao?” Ngoại trừ phòng ngủ của nhà họ Dư, phòng khách và sân, Liễu Thanh Vân vừa rồi đều đã xem qua, không phát hiện vấn đề gì.
“Được, bên này.” Dư Quốc Cường mang theo Liễu Thanh Vân đến phòng của anh ta.
Khi đi vào phòng này, ánh mắt Liễu Thanh Vân liền thẳng tắp dừng ở một chỗ trong đó, đó là một món đồ chơi búp bê vải hình đầu hổ, vừa thấy chính là cho trẻ con chơi, anh hỏi tiếp: “Món đồ chơi này là từ đâu ra?”
“Cái này là của con trai ta.” Dư Quốc Cường ngày thường bận rộn công việc, anh ta không quá quan tâm đến đồ chơi của con trai.
Nhưng sau khi Dư Tiểu Tuệ đi vào nhìn thấy liền nói: “Đây là Cương Tử mua, ta đưa cho Thiên Thiên.” Thiên Thiên chính là con trai của Dư Quốc Cường.
Vương Cương miễn cưỡng cười nói: “Đúng vậy, ta…… Ta mua.”
Liễu Thanh Vân liếc mắt nhìn Vương Cương một cái, tìm cái kéo, trực tiếp cắt phá đầu hổ, bên trong rớt ra một đầu gỗ đen như mực, còn có một tấm phù, tấm phù kia là một tấm phù chú, mặt sau viết sinh thần bát tự.
Liễu Thanh Vân hỏi Dư Quốc Cường: “Đây là sinh thần bát tự của anh phải không?”
Mặt Dư Quốc Cường tối sầm lại, nhìn thẳng vào Vương Cương.
“Cậu giải thích một chút, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?”
Mặt Vương Cương lập tức trắng bệch, nửa ngày cũng chưa nói ra lời. Sau khi Dư Tiểu Tuệ phản ứng lại đây, lập tức nổi điên lên bắt đầu đánh Vương Cương.
“Không phải anh nói bởi vì anh trai em sắp xếp công việc cho anh, nên phải đối tốt với Thiên Thiên một chút, riêng mua đồ chơi đưa cho Thiên Thiên sao?”
Dư Tiểu Tuệ đánh Vương Cương một lúc lâu, cuối cùng vẫn là Dư Quốc Cường không kiên nhẫn nói: “Được rồi, trước đừng đánh. Vương Cương cậu nói đi, nhà họ Dư chúng ta đối xử với cậu không tệ đi, công việc của cậu nói nhường cho em trai cậu liền nhường cho em trai cậu, bên này ta vứt bỏ mặt mũi, thiếu nợ nhân tình, sắp xếp cho cậu vào làm trong xưởng sắt thép, rốt cuộc là cậu có cái gì không hài lòng, ta bị xui xẻo, cậu có chỗ tốt gì?”
Vương Cương cúi đầu, ấp a ấp úng nói ra tình huống thực tế.
Anh ta là con cả trong nhà, từ nhỏ liền dưỡng thành thói quen, chăm sóc em trai em gái phía dưới. Từ sau khi cha anh ta mất, vốn dĩ là anh ta tiếp nhận công việc của cha anh ta, nhưng em trai nhỏ nhất của anh ta năm trước muốn kết hôn, nhà gái nói là không có công việc nên không đồng ý. Vương Cương nghe trong nhà khuyên bảo, liền gạt Dư Tiểu Tuệ, trực tiếp đem công việc nhường cho em trai anh ta. Dư Tiểu Tuệ bởi vì chuyện này cùng anh ta giận dỗi thật lâu, nhưng cuộc sống này dù sao cũng phải sống tiếp, cuối cùng vẫn là Dư Quốc Cường ra mặt, sắp xếp anh ta vào làm ở xưởng sắt thép.
Lẽ ra nhà họ Dư cũng xem như tận tình tận nghĩa với anh ta, anh ta không cảm kích thì thôi đi, vì cái gì còn làm ra chuyện như vậy?
“Trước đó không lâu em trai thứ hai của ta bị bệnh, mẹ ta chạy đến xưởng sắt thép tìm ta đòi tiền, nhưng tiền trong nhà đều bị Tiểu Tuệ cầm.” Dư Tiểu Tuệ bởi vì chuyện công việc nên rất không thích nhà họ Vương, không muốn ra tiền. Lúc Vương Cương cùng mẹ anh ta nói chuyện, bị Chu can sự trong xưởng gặp được, Chu can sự không biết từ chỗ nào lấy ra món đồ chơi đầu hổ bằng vải, đáp ứng cho Vương Cương 80 khối, làm Vương Cương chỉ cần đem món đồ chơi này đưa đến nhà họ Dư là được.
Vương Cương không biết món đồ chơi này bên trong có huyền cơ, mới đầu cũng không muốn đáp ứng, giống như lúc trước đã nói, anh ta có thể vào làm ở xưởng sắt thép toàn dựa vào Dư Quốc Cường, Dư Quốc Cường nếu là xảy ra chuyện gì, anh ta cũng không có chỗ tốt gì.
Chu can sự thấy anh ta không đáp ứng, liền dùng tình cảm để đả động anh ta, dùng lý lẽ để thuyết phục, khuyên anh ta đừng có chuyện gì cũng đều dựa vào nhà vợ, chính mình phải đứng lên mới được. Búp bê vải này cũng không phải là đồ vật hại người, chỉ là làm cho Dư Quốc Cường xui xẻo một thời gian, nếu Dư Quốc Cường mắc phải một số sai lầm trong công việc, chính mình liền có thể thăng chức, chờ sau khi chính mình thăng chức, liền đem Vương Cương chuyển thành công nhân chính thức.
Lời này giống như nói đến trong lòng Vương Cương, anh vợ của anh ta đều lên làm chủ nhiệm, cũng không nói đem chính mình chuyển chính thức. Hơn nữa mẹ Vương Cương ở một bên cổ vũ, Vương Cương liền cắn răng đồng ý chuyện này, dù sao chỉ là đưa món đồ chơi mà thôi, chuyện khác anh ta cũng không biết.