Chương 22: Sinh thần bát tự này giống như không phải của cô

Chương 22: Sinh thần bát tự này giống như không phải của cô

Đêm nay người nhà họ Diêu cũng chưa ngủ ngon, bởi vì bọn họ đều mơ thấy một giấc mơ. Trong mơ Liễu Thanh Vân giống như ban ngày đã nói đưa vải dệt tới cho bọn họ, người nhà họ Diêu rất là vui vẻ.

Chính là không chờ bọn họ đem vải dệt làm thành quần áo, nhà bọn họ liền bắt đầu nháo chuột tai, một ổ chuột lớn ở trong nhà chạy loạn khắp nơi, ăn vụng lương thực không nói, còn cắn đồ vật lung tung, biến nhà bọn họ thành cái ổ chuột, đoán chừng toàn bộ chuột trong thôn đều chạy tới nhà bọn họ.

Ngay cả khi bọn họ bắt tới một con mèo đều không có tác dụng gì, nếu như chỉ có hai ba con chuột, con mèo kia tự nhiên là có tác dụng, nhưng đổi thành một ổ chuột lớn, sợ là con mèo kia đều mắc phải hội chứng sợ mật độ cao.

Trong mơ người nhà họ Diêu rất lo lắng, cũng rất buồn bực, vì cái gì chỉ có nhà bọn họ có chuột, nhà người khác liền không có việc gì. Bọn họ hoài nghi có phải nhà mình có đồ vật gì không sạch sẽ hay không, liền muốn tìm người trừ tà.

Khi nói đến tìm người trừ tà, mấy cái thôn gần bọn họ, người am hiểu việc này cũng chỉ có Lý Mặt Rỗ. Người nhà họ Diêu cũng là tìm Lý Mặt Rỗ, Lý Mặt Rỗ ở nhà họ Diêu xem xét một lần, cuối cùng lấy ra vải dệt mà Liễu Thanh Vân đưa cho bọn họ, dò hỏi vải dệt này là từ đâu ra, người nhà họ Diêu liền nói đây là con rể bọn họ đưa.

Lý Mặt Rỗ nghe vậy thần thần bí bí mà bấm tay tính toán, nói cho bọn họ: “Xem ra cũng không phải là do nhà các người có đồ dơ gì, mà là do con rể các người có bát tự đặc thù, cùng nhà các người không hợp, đồ vật của anh ta đặt ở nhà các người dễ dàng gây tai hoạ, các người xem không phải nháo chuột tai rồi sao.”

Còn có chuyện như vậy? Người nhà họ Diêu nghe vậy đều bán tính bán nghi. Nhưng bọn họ cẩn thận nhớ lại, lúc trước khi Diêu Tú Anh xuất giá, bọn họ cùng nhà họ Liễu nháo thật sự không thoải mái, Triệu Thải Hoa lại là người keo kiệt, mấy năm nay bọn họ thật đúng là không có nhận được đồ vật gì từ hai vợ chồng Diêu Tú Anh, một chuyến này được miếng vải còn đưa tới tai hoạ.

“Các người nếu là tiếp tục lưu trữ đồ vật anh ta đưa, sợ là sau này còn sẽ đưa tới phiền toái càng lớn hơn nữa.” Lý Mặt Rỗ lời thề son sắt nói.

Trong mơ người nhà họ Diêu rất là do dự, thật vất vả chiếm được tiện nghi, lại bảo bọn họ vứt bỏ, thật sự là thịt đau đến không được. Nhưng bởi vì bọn họ luyến tiếc nhường ra vải dệt, quả nhiên lại có phiền toái.

Đầu tiên là nhà bọn họ, đang yên lành không biết sao lại sụp một chỗ. Hơn nữa sau lại còn không riêng gì chuột, rắn trùng chuột kiến đều chạy tới, nhà bọn họ xem như hoàn toàn không thể ở được.

Cảnh trong mơ đến nơi đây liền kết thúc.

Sáng sớm người nhà họ Diêu tỉnh lại sắc mặt đều không tốt lắm, dù cho ai nhìn thấy nhiều chuột trùng rắn kiến như vậy, tâm tình đều không thể tốt được. Điểm mấu chốt chính là bọn họ nói chuyện với nhau mới phát hiện, đêm qua ngoại trừ cháu trai nhà bọn họ, những người khác thế nhưng đều mơ cùng một giấc mơ.

Mấy người nhà họ Diêu trong lúc nhất thời hai mặt nhìn nhau.

“Cha, mẹ, giấc mơ kia không phải là thật sự đi?” Diêu Toàn nhớ tới ở trong mơ nhìn thấy chuột rắn gì đó, cả người đều không tốt, nhịn không được run lập cập.

Cha mẹ Diêu cũng không xác định chuyện này rốt cuộc có thể trở thành sự thật hay không, nhưng người thế hệ trước đều tương đối mê tín, trong lòng bọn họ nhiều ít có chút tin tưởng.

Lúc người nhà họ Diêu ăn xong cơm sáng không bao lâu, Liễu Thanh Vân thật đúng là tới cửa, anh ta cùng trong mơ giống nhau đưa tới cho bọn họ một miếng vải dệt, nói là cho cháu trai làm quần áo, vải dệt là màu than chì đều giống hệt với trong mơ.

Ba người nhà họ Diêu lập tức như lâm đại địch, ánh mắt nhìn miếng vải dệt kia giống như nhìn thấy đồ vật gì rất đáng sợ.

“Anh rể, Cẩu Đản không cần mặc quần áo mới, nếu không anh lấy về đi thôi.” Diêu Toàn do dự nói.

Mẹ Diêu có chút luyến tiếc, bà cảm thấy có lẽ cảnh trong mơ cũng sẽ không trở thành sự thật, hơn nữa không riêng gì vải dệt, bọn họ còn muốn Liễu Thanh Vân hỗ trợ tìm công việc cho Diêu Toàn, nếu là cảnh trong mơ là thật, chẳng phải là gì tiện nghi gì bọn họ đều chiếm không được. Xuất phát từ ý tưởng này, mẹ Diêu vẫn là muốn thử một lần, cuối cùng bà vẫn là giữ lại miếng vải vải dệt kia.

Liễu Thanh Vân cũng chưa nói gì, anh đưa vải dệt xong liền trở về. Có chút người không tin tà, luôn là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, phải biết rằng phương pháp dẫn chuột của anh chính là độc môn bí pháp, ở thế giới trước kia của anh, có chỗ thường xuyên sẽ nháo chuột tai, người tài ba trong tông môn liền sáng lập phương pháp dẫn chuột, cần đốt lục thần phù thất đạo, kết bắc đẩu ấn bộ cương, miệng niệm thúc giục thần chú, chuột tự nhiên sẽ ra tới. Chỉ là Liễu Thanh Vân làm cải biến, đem phương pháp dẫn chuột ra ban đầu đổi thành phương pháp dẫn chuột vào.

Quả nhiên sau khi Liễu Thanh Vân rời đi không bao lâu, nhà họ Diêu liền chạy vào rất nhiều chuột, bọn họ dựa theo trong mơ chỉ dẫn, tìm Lý Mặt Rỗ tới. Lý Mặt Rỗ trước đó được Liễu Thanh Vân dặn dò, đem lời nói trong mơ nói một lần.

Lúc này người nhà họ Diêu không tin tà cũng không được, bọn họ không tiếp tục nghiệm chứng, nhìn đến nhiều chuột như vậy đã đủ sốt ruột, không muốn gặp thêm rắn trùng chuột kiến. Bọn họ liền đem miếng vải dệt mà Liễu Thanh Vân đưa tới đưa cho Lý Mặt Rỗ xem như tiền công. Sau khi Lý Mặt Rỗ rời đi nhà họ Diêu, liền đem vải dệt trả lại cho Liễu Thanh Vân, anh ta cũng không dám lấy đồ vật của Liễu Thanh Vân.

Trải qua chuyện này, người nhà họ Diêu mặc dù cảm thấy không thể tin được, nhưng cũng không muốn cùng nhà họ Liễu có quan hệ gì. Dù cuộc sống của Liễu Thanh Vân khá tốt, nhưng bát tự của anh ta lại phạm hướng với nhà bọn họ, bọn họ dính lên liền có tai hoạ vậy thì có lợi ích gì?

Liễu Thanh Vân nhướng mày nhìn vải dệt vòng một vòng, lại về tới trong tay mình. Một miếng vải dệt mà thôi, có trở về hay không không quan trọng, quan trọng là người nhà họ Diêu sẽ không dễ dàng tới nhà họ Liễu, cũng không uổng phí việc mùa đông nửa đêm anh còn phải ra cửa, dùng thuật pháp làm cho bọn họ vào giấc mơ.

Anh hơi mang đắc ý nói với Diêu Tú Anh ở bên cạnh: “Em xem đi, cho dù anh muốn đưa vải dệt cho bọn họ, bọn họ cũng không dùng được a.”

Diêu Tú Anh nhìn chằm chằm miếng vải dệt kia không nói chuyện, ở chung lâu như vậy, cô còn có thể không biết Liễu Thanh Vân là người giả heo ăn thịt hổ sao. Ai muốn chiếm tiện nghi của anh ta, hôm sau đều bị xui xẻo, cũng không biết lúc này nhà họ Diêu được miếng vải dệt, gặp được chuyện xui xẻo gì.

Giải quyết xong nhà họ Diêu, Liễu Thanh Vân nhanh chóng đến thị trấn mua không ít ngói trở về, tìm Liễu Văn Quân mấy anh em bà con quen thuộc, ở dưới sự hỗ trợ của bọn họ bắt đầu xây nhà.

Người trong thôn biết được Liễu Thanh Vân nhanh như vậy liền có tiền xây nhà, rất là kinh ngạc. Phải biết rằng anh ta mới vừa đi huyện thành làm việc không bao lâu, chính là tiền lương cũng không có khả năng hiện tại liền tồn đủ.

“Tiền là ta hỏi mượn chú Giang, cũng là do không có biện pháp, hai ngày nữa nếu là hạ tuyết, ta sợ nhà chúng ta hiện tại đang ở bị tuyết áp sụp.” Liễu Thanh Vân đối với những người tới dò hỏi, đều nói tiền xây nhà là chính mình mượn của chú Giang.

“Chú Giang kia đối xử với anh thật tốt, tiền xây nhà này cũng không phải là một bút nhỏ, cha mẹ ruột đều không nhất định có thể ra.”

“Chú Giang không có con cái, nhận ta làm con nuôi, về sau ta cho chú Giang dưỡng già.”

Nguyên lai là như thế này, người trong thôn bừng tỉnh đại ngộ, trách không được chú Giang kia tốt với Vi Dân như vậy, vừa tìm công việc cho anh ta, vừa cho anh ta mượn tiền xây nhà, nguyên lai là nhìn trúng đứa nhỏ này thật thành, muốn làm người cho chính mình dưỡng già. Liễu Tiểu Binh và Triệu Thải Hoa có con ruột, không hiếm lạ Vi Dân, nhưng người khác không con cái hiếm lạ nha.

Người trong thôn thảo luận chuyện này một thời gian, Liễu Tiểu Binh và Triệu Thải Hoa tự nhiên cũng biết chuyện Liễu Thanh Vân xây nhà, nhưng không biết bọn họ là nghĩ như thế nào, tạm thời không có tới cửa.

Lúc này nông thôn xây nhà, tốc độ đều rất nhanh, không mấy ngày, nhà mới của Liễu Thanh Vân liền xây xong. Anh thấy tạm thời không có dấu hiệu hạ tuyết lớn, liền để mấy ngày mới dọn vào.

Nhà mới có ba phòng có thể ở, nhưng Liễu Thanh Vân cảm thấy đơn độc ở cùng Diêu Tú Anh không quá thích hợp, liền theo thường lệ xây một cái giường đất, mang theo bọn nhỏ cùng ở, mỹ danh rằng mùa đông chen chúc cho ấm áp.

Mắt thấy điều kiện sinh hoạt cải thiện, tạm thời lại không có công việc gì khác, Liễu Thanh Vân liền nhớ tới vấn đề thân phận của Diêu Tú Anh. Anh liên hệ Tần Xuyên ở tỉnh thành, mời Tần Xuyên đến nhà ở vài ngày, lúc ấy khi tách ra, Tần Xuyên nói qua sẽ ở lại tỉnh Thanh Bắc một thời gian.

Chờ khi Tần Xuyên đến, đã sắp ăn tết, trước đây quan hệ của ông ta và Lý Khôn cha Lý Mặt Rỗ rất tốt, liền đi thôn cách vách nhìn Lý Mặt Rỗ trước, lúc này mới lại đây.

“Đó là vợ và con của cậu?” Tần Xuyên rất kinh ngạc, ông ta thấy Liễu Thanh Vân lợi hại như vậy, còn tưởng rằng sẽ là người chuyên tâm tu luyện, không nghĩ tới lại còn có vợ và ba đứa con.

“Đúng vậy, không phải chú tinh chuyên bói toán đo lường tính toán sao? Chú giúp Anh Tử tính tính, cha mẹ cô ấy ở nơi nào.” Lần trước sau khi người nhà họ Diêu đi rồi, Liễu Thanh Vân cẩn thận nghĩ nghĩ, vẫn là cảm thấy khả năng Diêu Tú Anh không phải là người nhà họ Diêu lớn hơn nữa, liền muốn tìm Tần Xuyên tới hỗ trợ tính một chút.

“Từ tướng mạo xem ra, cha mẹ cô ấy hẳn là đều khoẻ mạnh.” Tần Xuyên nhìn Diêu Tú Anh ở phòng bếp nấu cơm nói.

Điểm này Liễu Thanh Vân cũng đã nhìn ra, đơn giản tướng mạo anh vẫn là sẽ xem.

“Cuộc sống của cha mẹ cô ấy hẳn là cũng không tệ lắm, chính là khoảng cách có chút xa.” Tần Xuyên lại bổ sung thêm.

Ánh mắt Liễu Thanh Vân chợt lóe, hỏi: “Còn có thể biết chuyện khác sao? Như phương vị cụ thể.”

Tần Xuyên hỏi sinh thần bát tự của Diêu Tú Anh, lại giúp cô bặc một quẻ, sau đó kinh ngạc nói: “Di, kỳ quái, sinh thần bát tự này giống như không phải của cô ấy, tính ra tình huống đều không quá tương xứng với vợ của cậu.”

“Bang!” Bên cạnh truyền đến tiếng chén rơi xuống đất, Liễu Thanh Vân và Tần Xuyên nghe được động tĩnh, quay đầu nhìn lại, phát hiện Diêu Tú Anh không biết từ khi nào từ phòng bếp ra tới, đoán chừng là nghe được hai người bọn họ nói chuyện.

Lúc trước sau khi Tần Xuyên tới, Diêu Tú Anh chỉ cho là bạn của Liễu Thanh Vân, cùng ông ta chào hỏi, liền đến phòng bếp nấu cơm, cũng không biết mục đích Liễu Thanh Vân gọi Tần Xuyên tới, vừa rồi là trùng hợp nghe được.

“Các người nói như vậy là có ý gì?” Vẻ mặt Diêu Tú Anh trắng bệch hỏi. Từ nhỏ đến lớn, tuy rằng cha mẹ Diêu động một chút là đánh chửi cô, chưa từng cho cô sắc mặt tốt, nhưng cô cũng không có hoài nghi chính mình không phải con ruột nhà họ Diêu.

Bởi vì trong thôn rất nhiều người trọng nam khinh nữ, đối xử với con gái không tốt, nhà họ Diêu chỉ là càng cực đoan một ít mà thôi. Cũng là từ khi cha mẹ Diêu muốn đem cô bán cho lão già goá vợ đánh chết vợ trước, cô mới oán hận bọn họ.

Nhưng hôm nay cô lại đột nhiên biết được chính mình có khả năng không phải con ruột nhà họ Diêu, cha mẹ mình có thể là người khác, Diêu Tú Anh đều ngây ngốc.

Liễu Thanh Vân thấy Diêu Tú Anh đã nghe được, liền không có gạt cô, đem suy đoán cùng hoài nghi của mình đều nói ra.

“Anh cũng không thể xác định, lúc này mới muốn nhờ Tần đạo hữu tới giúp em tính một chút, Tần đạo hữu rất là tinh thông quẻ tượng.”

“Nếu không có sai, vậy ta nghĩ sinh thần bát tự này không phải là của cô, bởi vì quẻ tượng biểu hiện, người có được sinh thần bát tự này, sinh hoạt giàu có, không lo áo cơm, nhưng mệnh đồ nhiều chông gai, cùng cô giống như không quá tương xứng.” Tần Xuyên nhìn Diêu Tú Anh nói.