Chương 20: Chấp niệm của ông ta chính là tiếp tục ở bên anh

Chương 20: Chấp niệm của ông ta chính là tiếp tục ở bên anh

Sau khi Bạch Tước phát hiện chính mình không địch lại, từ bỏ tiếp tục đánh nhau với Liễu Thanh Vân, ngược lại tấn công về phía ba người Cố Gia Sinh. Nhưng thay vì nói Bạch Tước là nhào về phía ba người Cố Gia Sinh, không bằng nói anh ta thật sự chính là nhào về phía Miêu Lan Lan trong số ba người kia.

Đối với ba người này, Liễu Thanh Vân đều là nghe Tần Xuyên giới thiệu, bởi vì Tần Xuyên là cha của Cố Gia Sinh tìm tới, đối tượng ông ta trọng điểm chú ý tự nhiên cũng là Cố Gia Sinh, đối với hai người khác, ông ta chỉ là mấy ngày hôm trước khi thi triển chiêu hồn thuật, ở trên người ba người đều từng thử một lần, cho nên Tần Xuyên ngoại trừ Cố Gia Sinh đối với hai người khác cũng không thế nào hiểu biết, chỉ biết bọn họ đều là đội thăm dò địa chất.

Tần Xuyên đều không hiểu biết người, Liễu Thanh Vân liền càng không rõ ràng lắm, anh ta liền ngay cả mặt của hai người khác cũng chưa gặp qua. Lúc này, sau khi anh ta nhìn Bạch Tước đang tích tụ số lượng lớn âm khí, đột nhiên tấn công Miêu Lan Lan một trong ba cái sinh hồn, cũng lộ ra vẻ mặt ngoài ý muốn.

Chỉ là tốc độ của Bạch Tước cực nhanh, Liễu Thanh Vân muốn cứu viện cũng không còn kịp rồi. Nhưng thật ra Cố Gia Sinh lại có ý thức mà kéo Miêu Lan Lan đến phía sau anh ta, Miêu Lan Lan là nữ tính duy nhất trong ba người, cô đã hẹn hò với Cố Gia Sinh một thời gian, hiện tại trong lúc nguy cấp, cũng coi như là hoạn nạn thấy chân tình.

Kỳ thật chính Cố Gia Sinh cũng sợ đến không được, sau khi anh ta che ở trước người Miêu Lan Lan liền nhắm hai mắt lại, chính là công kích trong tưởng tượng lại không có đến. Sau một lúc lâu, anh ta thật cẩn thận mà mở to mắt, phát hiện trước mặt chính mình còn đứng một người khác, người đó thế nhưng là Miêu Văn Điển vẫn luôn đứng im lặng trong bóng tối kể từ khi sau khi Liễu Thanh Vân và Tần Xuyên đến.

Từ khi sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh bị giam ở trong sơn động này, đã sáu ngày trôi qua, mỗi ngày Miêu Văn Điển đều đi vào đi ra, ba người bọn họ tự nhiên đã gặp qua ông ta rất nhiều lần, cũng biết người này là người sống mà không phải quỷ. Nhưng Miêu Văn Điển giống như có quan hệ rất thân thiết với nam quỷ kia, hơn nữa trước nay đều làm ngơ ba người bọn họ, cho nên ba người cũng không dám tùy tiện tìm ông ta hỏi thăm.

Hiện tại Cố Gia Sinh nhìn thấy Miêu Văn Điển đứng trước mặt mình, hoặc nói là đứng trước mặt Miêu Lan Lan, không khỏi kinh ngạc.

Vốn dĩ thời gian của Miêu Văn Điển không còn nhiều, hiện giờ lại bị âm khí mà Bạch Tước tụ tập đến mạnh mẽ tấn công, mắt thấy người liền sắp không được.

Ông ta ho khan một tiếng, giống như là muốn nói chuyện, nhưng âm khí kịch liệt ăn mòn thân thể ông ta, hiện giờ toàn thân ông ta đều tràn ngập âm khí, rất là đau đớn, không thể nói chuyện được.

Liễu Thanh Vân thấy vậy, tiến lên dán cho ông ta một tấm phù đuổi âm, tuy nói âm khí trong thân thể ông ta quá mức dày đặc, muốn cứu mạng là không có khả năng, giúp đỡ ông ta áp chế trong thời gian ngắn vẫn là có thể làm được. Liễu Thanh Vân cũng muốn hỏi rõ ràng, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.

Miêu Văn Điển ở dưới sự trợ giúp của phù đuổi âm, rốt cuộc có thể nói chuyện, ông ta nhìn về phía Bạch Tước, ánh mắt nói không nên lời phức tạp.

“Tước Nhi, buông tha người khác đi, cũng buông tha chính mình đi.”

Sau khi Bạch Tước phát hiện đối tượng mà chính mình tấn công biến thành Miêu Văn Điển, toàn bộ quỷ đều ngây dại, giống như là phản ứng không kịp, vẫn luôn không nhúc nhích.

Hiện giờ nghe được những lời này, anh ta rốt cuộc phục hồi tinh thần, hỏng mất mà hét lớn: “Kẻ lừa đảo! Không phải anh nói bọn họ đều đã chết sao? Vậy cô ta là ai?” Nói xong, Bạch Tước chỉ hướng về phía Miêu Lan Lan ở phía sau Cố Gia Sinh.

Bạch Tước cùng Miêu Văn Điển một người một quỷ này, ở trước mặt ba người Cố Gia Sinh duy trì mặt nạ thâm tình, lúc này rốt cuộc xé rách.

Hoặc là nói hơn bốn mươi năm qua, tuy rằng bọn họ sớm chiều làm bạn, nhưng chỗ sâu trong lòng chưa chắc là không có ngăn cách. Đối với Miêu Văn Điển, tuy rằng cha mẹ anh ta là bị Bạch Tước trả thù, nhưng rốt cuộc là chết ở trên tay Bạch Tước. Mà đối với Bạch Tước, năm đó khi hai người hẹn ước, từng phát lời thề, cuộc đời này tuyệt không cưới người khác, nhưng cuối cùng Miêu Văn Điển lại cưới người khác.

Cho nên nói giữa bọn họ đến tột cùng là ai thiếu ai, thật là nói không rõ. Miêu Văn Điển từng nghĩ tới, nếu là cả đời này liền yên ổn trôi qua như vậy, hai người có thể cùng nhau đầu thai chuyển thế, cuộc đời này cũng coi như cùng nhau sống đến bạc đầu.

Nhưng chung quy trời không chiều lòng người, ở thời khắc cuối cùng lại ra biến cố.

Lại nói tiếp, nguyên nhân là bởi vì núi Đại Thanh muốn xây dựng đường hầm, ngọn núi này có diện tích rất lớn, đội thăm dò địa chất tới một lần tự nhiên không có khả năng lập tức liền rời đi, không thể thiếu được muốn ở chỗ này hạ trại ở hai ngày. Vấn đề liền ra ở chỗ này, các đội viên nghĩ buổi tối muốn ở trong núi, liền không vội vã rời đi, ngày đầu tiên sau khi kiểm tra đo lường xong trời đều tối, lúc này mới làm cho Bạch Tước hay ra ngoài vào buổi tối gặp phải Miêu Lan Lan.

Diện mạo của Miêu Lan Lan đều không quá giống cha mẹ cô, nhưng cô lại rất giống với bà nội, như cùng một cái khuôn mẫu khắc ra tới, hơn nữa khi các đồng đội ở kêu tên cô, còn bị Bạch Tước nghe được.

Họ Miêu không phải rất phổ biến, Bạch Tước bắt đầu nhớ lại chuyện lúc trước, còn có cái gì không rõ nữa. Khi đó anh ta mới hóa thành lệ quỷ, nhiều ít có chút thần trí không rõ, hiện giờ nghĩ đến nơi nơi đều là sơ hở, vợ con của Miêu Văn Điển căn bản là không có chết, chính mình thế nhưng bị lừa nhiều năm như vậy.

Nếu nói chuyện mà nhiều năm qua Bạch Tước vẫn luôn canh cánh trong lòng, không gì hơn chuyện Miêu Văn Điển có vợ con, chuyện anh ta bị cha mẹ của Miêu Văn Điển hại chết, chỉ sợ đều không kí©h thí©ɧ lớn tới anh ta bằng chuyện Miêu Văn Điển cưới vợ sinh con.

Hiện tai anh ta phát hiện chân tướng, làm sao có thể chịu đựng được, lệ khí lập tức tăng lên, muốn gϊếŧ người. Chỉ là lúc sau không biết như thế nào anh ta lại thay đổi chủ ý, cảm thấy cùng với gϊếŧ Miêu Lan Lan, làm cô ta sau khi chết hồn phách đến địa phủ, còn không bằng bắt đi sinh hồn của cô ta, chờ bảy ngày trôi qua, rốt cuộc chết đi, địa phủ bắt không được hồn phách của cô ta, chính mình liền có thể lưu lại hồn phách ở bên người để tra tấn, như vậy không phải càng hả giận hơn sao.

Đến nỗi Cố Gia Sinh và Vương Thịnh, bởi vì cùng Miêu Lan Lan là một tổ, lúc ấy ba người đang ở cùng một chỗ, hoàn toàn là bị liên lụy. Với tâm tính hiện giờ của Bạch Tước, tự nhiên không có khả năng bởi vì bắt phải người vô tội, liền đem hai người khác thả ra.

Mà chuyện Bạch Tước đều có thể phát hiện, Miêu Văn Điển đương nhiên cũng không phải người mù, khi ông ta nhìn thấy diện mạo của Miêu Lan Lan, liền đoán được chuyện này là như thế nào, nhưng ông ta không dám tùy tiện xé rách mặt với Bạch Tước, chọc giận Bạch Tước, giả làm như bình thường không hề hay biết gì, muốn tìm kiếm cơ hội phá cục.

Mấy ngày nay Bạch Tước và Miêu Văn Điển thâm tình chân thành, đến tột cùng có vài phần thật vài phần giả, sợ là ngay cả chính bọn họ đều nói không rõ.

Vừa rồi sau khi Bạch Tước hấp thu âm khí, sở dĩ nhào về phía Miêu Lan Lan, chính là bởi vì anh ta phát hiện chính mình đánh không lại Liễu Thanh Vân, không cam lòng Miêu Lan Lan liền cứ như vậy bình an không có việc gì mà bị người cứu đi, anh ta muốn làm Miêu Văn Điển đau khổ, Miêu Lan Lan nếu là bị số lượng âm khí xâm nhập, sinh hồn vô cùng có khả năng sẽ bị rách nát, chẳng sợ may mắn trở lại trong thân thể, cũng sẽ mỗi ngày bị âm khí mạnh mẽ tra tấn, hơn nữa âm khí này vẫn là cùng với hồn phách.

Nhưng người khác không rõ mục đích của Bạch Tước, Miêu Văn Điển lại là rõ ràng, anh ta trước sau đều chú ý Bạch Tước, cũng phòng bị Bạch Tước ra tay với Miêu Lan Lan, lúc này mới có thể trước tiên ngăn ở phía trước.

Mọi người căn cứ vào cuộc nói chuyện của Bạch Tước cùng Miêu Văn Điển, đại khái cũng có thể đoán ra ân oán tình thù của bọn họ cùng lúc trước đã xảy ra chuyện gì. Trong đó Miêu Lan Lan là người khϊếp sợ nhất, diện mạo của cô cùng bà nội rất giống, chuyện này cô biết, nhưng nhà bọn họ chưa từng có người nói qua ông nội, cô vẫn luôn cho rằng ông nội đã sớm đã chết, lại không nghĩ rằng người chẳng những còn sống, bọn họ thế nhưng còn lấy phương thức như vậy để gặp mặt.

Ba người Miêu Lan Lan đã nhiều ngày lo lắng hãi hùng, Miêu Văn Điển liền một ánh mắt cũng chưa cho bọn họ, nhưng mà ở sống chết trước mắt, ông ta lại đứng trước mặt chính mình…

Bên này Bạch Tước nói đến chỗ kích động, lệ khí càng thêm tăng cao, oán hận nói: “Ta liền biết, ở trong lòng anh bọn họ vẫn là quan trọng nhất, mấy năm nay anh ở bên cạnh ta, chính là sợ ta đi tìm bọn họ đi.”

Miêu Văn Điển thở dài một hơi, không có lại giải thích cho chính mình, một khi quỷ chui rúc vào sừng trâu, cũng là rất khó để ra tới, nói thêm gì nữa, chính mình nỗ lực 44 năm, đều phải biến thành chê cười. Ông ta chỉ nói: “Tước Nhi, chuyện giữa chúng ta liền không cần lại liên lụy người vô tội. Mặc kệ anh có tin hay không, cho dù là hồn phi phách tán, ta cũng nguyện ý ở bên cạnh anh.”

Miêu Văn Điển nói xong câu này như có điều ý chỉ mà nói, thời gian vừa vặn qua đêm khuya 12 giờ, đây đã là hồn phách của ba người Cố Gia Sinh ly thể ngày thứ bảy, nếu hôm nay còn không thể trở về, bọn họ liền hoàn toàn không cứu được.

Cũng là vào lúc này, quỷ thể của Bạch Tước đột nhiên giống như quả bóng bị thủng, quỷ khí bắt đầu nhanh chóng tràn ra bên ngoài, cũng vì vậy mà anh ta trở nên càng ngày càng trong suốt, giống như không bao lâu nữa liền phải tiêu tán.

Bạch Tước nhìn trạng thái của chính mình, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Miêu Văn Điển, hỏi: “Có phải anh đã làm gì hay không?”

Miêu Văn Điển im lặng không nói, dáng vẻ cam chịu. Kỳ thật năm đó khi ông ta chuẩn bị mang theo Bạch Tước đã thành lệ quỷ ẩn cư núi rừng, đạo trưởng đã trợ giúp nhà bọn họ sau khi khổ khuyên không có kết quả, đã dạy cho ông ta một cái trận pháp đặc thù, cũng cho ông ta pháp khí khi yêu cầu thiết trận, trận pháp này có thể tiêu ma quỷ khí của quỷ trong trận, cuối cùng hồn phi phách tán, khuyết điểm chính là yêu cầu thời gian là 7 ngày, phải chờ 7 ngày mới có thể có đủ hiệu lực.

Miêu Văn Điển còn nhớ rõ lời nói lúc ấy của đạo trưởng: “Cậu phải biết người quỷ thù đồ, huống chi vẫn là lệ quỷ thần trí không rõ, cậu tuyển con đường này quá khó đi, vẫn là làm phòng bị đi.”

Lúc đó Miêu Văn Điển cũng không muốn làm như vậy, cho nên 44 năm qua, ông ta đều không có dùng trận pháp này. Nhưng 7 ngày trước, ông ta nhìn thấy Bạch Tước bắt tới ba cái sinh hồn, ý thức được chính mình chung quy vẫn là phải đi đến một bước này. Khi đó ông ta cũng không biết Liễu Thanh Vân cùng Tần Xuyên sẽ đến nơi này, chỉ nghĩ dựa vào lực lượng của mình cứu ba người Miêu Lan Lan, cho nên ngày thứ nhất ông ta liền vây quanh sơn động thiết hạ trận pháp.

“Ha ha ha……” Bạch Tước tức giận tới cực hạn, thế nhưng bật cười.

Miêu Văn Điển bi ai mà nhìn Bạch Tước cười to trước mắt, đột nhiên gỡ xuống phù đuổi âm mà lúc trước Liễu Thanh Vân dán lên người ông ta. Lúc trước số lượng lớn âm khí bị áp chế, nhanh chóng thổi quét toàn thân, phản phệ càng thêm hung mãnh. Trong nháy mắt Miêu Văn Điển liền bị âm khí xâm nhập mà chết, mà sau khi ông ta chết, hồn phách cũng không có vào địa phủ.

Bạch Tước nhìn thấy hồn phách của Miêu Văn Điển ở bên cạnh cũng chậm rãi trở nên trong suốt lên, rốt cuộc ngừng lại tiếng cười.

“Phá hồn trận, thiết trận pháp chuyên môn nhằm vào quỷ hồn sau khi chết đi chấp niệm sâu đậm, không muốn nhập luân hồi, chấp niệm của ông ta chính là tiếp tục ở bên cạnh anh.” Liễu Thanh Vân nói với Bạch Tước.

Miêu Văn Điển vừa mới thành quỷ, quỷ khí xa không bằng Bạch Tước, tiêu tán cũng nhanh hơn nhiều so với Bạch Tước, thực mau liền không có thân ảnh.

Bạch Tước im lặng một lúc lâu, cúi đầu nhẹ giọng nói: “Cũng tốt.” Thời khắc cuối cùng, lệ khí quanh thân anh ta giống như đều tan đi, mặt mày trở nên nhu hòa, không hề giống lệ quỷ, ngược lại có tư thái diễn viên nổi tiếng năm đó khi lên đài hát tuồng bị người truy phủng.

“Một lát thất tình đã tẫn vị, hiểu rõ niềm đau xót lệ ướt y khâm……” Bạch Tước hát xong một câu cuối cùng này, thân hình liền hoàn toàn biến mất.