Chương 19: 44 năm xuân thu, sớm chiều làm bạn, kết quả là thất bại trong gang tấc

Chương 19: 44 năm xuân thu, sớm chiều làm bạn, kết quả là thất bại trong gang tấc

“Anh dạy ta từ bỏ thù hận, tránh ghen tuông, hãy ăn năn hối lỗi, sửa đổi tính tình, thôi quyến luyến chuyện qua đi, quay đầu khỏi biển khổ, sớm ngộ lan nhân……”

Lúc nửa đêm, huyệt động sâu trong núi Đại Thanh, truyền đến một giọng hát lanh lảnh xướng khúc, giọng hát thâm trầm sâu lắng, ý nhị triền miên, nếu là đặt ở trên sân khấu tất nhiên là có thể làm người vỗ tay trầm trồ khen ngợi. Chỉ là ở đêm hôm khuya khoắt sâu trong sơn động, lại có vẻ rất là quỷ dị, càng miễn bàn phát ra âm thanh này vẫn là một nam quỷ khôi ngô tuấn tú, dung nhan tuyệt thế.

Ít nhất ở Cố Gia Sinh, Miêu Lan Lan, Vương Thịnh ba sinh hồn xem ra, trường hợp này đã là mười phần khủng bố. Ba người bọn họ nguyên bản chính là đi theo đội thăm dò địa chất tới núi Đại Thanh tiến hành kiểm tra đo lường địa chất, trung gian không biết vì nguyên nhân gì, không thể hiểu được mà hôn mê một hồi, sau khi tỉnh lại liền phát hiện chính mình thế nhưng hồn phách ly thể, còn bị nhốt ở trong sơn động này, muốn rời đi đều đi không được.

Điểm mấu chốt nhất chính là, trong sơn động này còn có một nam quỷ hàng thật giá thật, vui buồn thất thường không nói, khi hứng thú, còn thường thường xướng đoạn hí khúc, tuy nói hí khúc xác thật xướng đến không tồi, nhưng trong tình cảnh này, tâm có bao lớn mới có thể có nhã hứng thưởng thức.

Lúc này nam quỷ kia lo chính mình xướng đến hứng khởi, sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh thì ôm thành một đoàn, sợ tới mức run bần bật. Tuy nói mấy ngày qua nam quỷ kia đều không có làm gì bọn họ, nhưng bọn họ đã bị nhốt ở chỗ này vài ngày, hiện giờ biến thành chim sợ cành cong, một chút động tĩnh đều sợ đến không được.

Đúng lúc này, một người đàn ông lớn tuổi đi vào trong sơn động, xem tuổi thì cũng phải khoảng sáu bảy chục tuổi. Ông ta như là nhìn không thấy sinh hồn của ba người trong trận pháp, ngược lại vẻ mặt nhu tình mà nói với nam quỷ kia: “Tước Nhi, hiện giờ anh diễn xướng càng hay hơn trước kia.”

Nam quỷ cười cười, rốt cuộc xướng hơn bốn mươi năm, mặc cho ai xướng vài thập niên, mỗi ngày đều xướng, cho dù là người ngũ âm không được đầy đủ, ước chừng cũng có thể hát được. Huống chi nguyên bản anh ta ở hí khúc liền cực có thiên phú, lúc trước chính là kinh diễm mọi người.

Một người một quỷ, một người tuổi trẻ mạo mỹ, phong hoa tuyệt đại, một người từ từ già đi, dáng vẻ tiều tụy, lẽ ra đứng chung một chỗ nên là mười phần không xứng đôi, nhưng hai người nhìn ánh mắt đối phương lại không coi ai ra gì, tình ý miên man, người đàn ông năm ấy giờ đã già nua cũng không sợ hãi nam quỷ, nam quỷ cũng không chê người đàn ông già nua, hai người nhất cử nhất động đều lộ ra sự ăn ý ở chung lâu dài.

Giờ phút này, người đàn ông già nua nhìn nam quỷ lộ ra tươi cười, trong lúc nhất thời có chút hoảng hốt, không khỏi lâm vào trong hồi ức vài thập niên trước.

Năm 1930, Miêu Văn Điển vừa mới từ nước ngoài du học trở về, ở một lần đi diễn lâu nghe diễn, trùng hợp đυ.ng phải con hát Bạch Tước lúc đó là lần đầu tiên lên đài hát tuồng, dáng người Bạch Tước tuyệt đẹp, giọng hát uyển chuyển, dung mạo diễm lệ, vừa mới biểu diễn liền đạt được vô số người yêu thích, trở thành diễn viên nổi tiếng nhất thành Bình Nguyên chịu đại quan quý nhân truy phủng.

Lúc đó, sau khi Miêu Văn Điển nhìn thấy Bạch Tước, kinh vi thiên nhân, mỗi khi anh ta xuất hiện trên sân khấu, nhất định sẽ cổ động, lại là từng buổi không sót, ở trên người Bạch Tước tốn một số lớn tiền tài cùng thời gian. Sau nửa năm như vậy, Bạch Tước cũng động tâm, hai người lâm vào tình yêu cuồng nhiệt.

Nhưng Miêu Văn Điển xuất thân nhà giàu có, lại là con trai độc nhất trong nhà, nếu chỉ là chơi chơi còn chưa tính, cha mẹ trong nhà sao có thể chịu đựng anh ta thật sự cùng một cái nam nhân yêu nhau, dẫn tới Miêu gia bọn họ tuyệt hậu, gia nghiệp lớn như vậy, sau này không có người kế thừa.

Chỉ là cha mẹ Miêu Văn Điển dùng hết các loại thủ đoạn, cũng chưa có thể chia rẽ được bọn họ, ngược lại làm hai người càng thêm tình so kim kiên, lúc ấy Miêu Văn Điển thậm chí tình nguyện bị đuổi ra khỏi nhà, đều không muốn cùng Bạch Tước tách ra.

Cuối cùng cha mẹ Miêu Văn Điển không có cách nào, nghĩ ra một cái độc kế, bọn họ tìm người tách Miêu Văn Điển ra, trực tiếp hại chết Bạch Tước, ngụy trang thành anh ta bệnh tật mà chết đi.

Từ đó Miêu Văn Điển bi thống không thôi, nản lòng thoái chí, một năm sau, dưới áp lực của cha mẹ, anh ta cưới một người vợ, có con và sống một cuộc sống bình thường.

Sau khi Bạch Tước chết đi, bởi vì oán niệm quá sâu, không thể đầu thai chuyển thế, mà là thành quỷ muốn báo thù. Cha mẹ Miêu Văn Điển lại đã sớm có chuẩn bị, tìm một đạo sĩ có thực lực, làm đủ phòng bị. Lúc ban đầu khi Bạch Tước hóa thành quỷ, thực lực không cường, trước sau không ra tay được. Chỉ là sau khi Miêu Văn Điển cưới vợ sinh con, Bạch Tước đã thành quỷ, chịu việc này kí©h thí©ɧ, hoàn toàn hắc hóa, thế nhưng bằng vào oán khí đột phá cấm chế mà đạo trưởng thiết hạ, đột nhập vào Miêu gia hại chết cha mẹ Miêu Văn Điển.

Lúc này Miêu Văn Điển rốt cuộc phát hiện chân tướng, biết được chính cha mẹ mình hại chết Bạch Tước, Bạch Tước lại thật sự tới trả thù. Mà Bạch Tước cũng bởi vì hại chết người, chuyển hóa vì lệ quỷ, hơn nữa hung tính quá độ, chuẩn bị xuống tay với vợ con Miêu Văn Điển.

Miêu Văn Điển vừa không nhẫn tâm Bạch Tước bị đánh đến hồn phi phách tán, lại không thể nhìn vợ con vô tội bị độc thủ, sau khi anh ta trải qua một phen thống khổ giãy giụa đã có quyết định. Đầu tiên anh ta ở dưới sự trợ giúp của đạo trưởng, làm ra biểu hiện giả dối là vợ con của mình đã chết, lén sắp đặt đưa bọn họ tới nơi khác, lại giải tán Miêu gia, một mình ở lại ứng phó Bạch Tước.

Tuy nói Bạch Tước biến thành lệ quỷ, lệ khí cường đại, nhưng tình ý anh ta đối với Miêu Văn Điển lại là cắm rễ ở trong xương cốt, cho nên anh ta không có gϊếŧ Miêu Văn Điển.

Vì không cho Bạch Tước thần trí không rõ khi xúc phạm tới người vô tội, Miêu Văn Điển dựa theo phương pháp đạo trưởng truyền thụ, không ngừng trấn an cảm xúc của Bạch Tước, đem anh ta dẫn đến bên trong núi sâu nơi không có vết chân người. Từ đây một người một quỷ liền như vậy ở trong núi định cư, trong vài thập niên, trừ phi đi mua nhu yếu phẩm, Miêu Văn Điển không bao giờ xuống núi.

Bình thường tới nói chính là trăm năm lệ quỷ, trải qua vài thập niên ngày qua ngày siêu độ, cũng không sai biệt lắm có thể độ hóa. Huống chi Bạch Tước có Miêu Văn Điển vài thập niên làm bạn, chính là khối băng cũng nên che hóa. Trên thực tế mấy năm gần đây, lệ khí của anh ta đích xác tiêu ma đến không còn bao nhiêu, tinh thần thanh minh càng ngày càng nhiều, quỷ khí cũng trở nên bình thản.

Hiện giờ Miêu Văn Điển đã già rồi, trong vài thập niên này, tuy rằng ông ta dùng vật hộ thân lúc trước đạo trưởng đã cho làm chính mình không bị âm khí xâm nhập, nhưng thời gian dài cùng lệ quỷ làm bạn, nhiều ít cũng là bị chút ảnh hưởng, gần đây ông ta cũng cảm giác được thời gian của chính mình chỉ sợ không nhiều lắm.

Vốn dĩ ông ta nghĩ chờ đến lúc chính mình đại nạn buông xuống, ước chừng Bạch Tước cũng có thể tiêu tán lệ khí, hai người bọn họ nói không chừng còn có thể cùng đi đầu thai. Đời này hai người mặc kệ ai thiếu ai, chờ đến đầu thai chuyển thế, cũng liền xong hết mọi chuyện, kết quả không nghĩ tới……

Hồi ức đến nơi đây, người đàn ông già nua, cũng chính là Miêu Văn Điển, ánh mắt ảm đạm xuống, 44 năm xuân thu, sớm chiều làm bạn, kết quả là thất bại trong gang tấc, a!

Miêu Văn Điển thu hồi suy nghĩ, một lần nữa nhìn về phía nam quỷ Bạch Tước, hỏi: “Anh tính toán vây ba người bọn họ tới khi nào? Hồn phách ba người bọn họ nếu là không quay về thân thể, sợ là không sống nổi.”

“Anh quan tâm bọn họ đến như vậy à?” Bạch Tước cười tủm tỉm hỏi.

“Cũng không phải, ta chỉ là không muốn anh lại tạo sát nghiệt. Lại nói tiếp vì cái gì anh lại muốn đem sinh hồn ba người bọn họ câu đến nơi đây?”

“Anh đoán đi.” Bạch Tước nói xong câu đó, liền không hề để ý tới Miêu Văn Điển, lại bắt đầu diễn xướng.

Trong rừng rậm trên núi Đại Thanh, từ sau khi Tần Xuyên bặc quẻ, liền dùng ánh mắt sáng ngời mà nhìn Liễu Thanh Vân, vốn dĩ ông ta cảm thấy chính mình lớn tuổi, còn xem Liễu Thanh Vân như là hậu bối, nhưng giờ phút này ánh mắt xem Liễu Thanh Vân liền không giống trước, nhìn thế nào đều cảm thấy cả người Liễu Thanh Vân tản ra kim quang, là cái đùi vàng lợi hại.

Liễu Thanh Vân không có để ý ánh mắt của Tần Xuyên, mà là đánh giá kiếm gỗ đào trong tay, đây là Tần Xuyên cho anh mượn. Bởi vì Liễu Thanh Vân không có pháp khí, sau khi Tần Xuyên bặc quẻ, thay đổi cái nhìn, tin tưởng thực lực của Liễu Thanh Vân, liền đem kiếm gỗ đào của mình cho anh mượn, dù sao Tần Xuyên tự giác cũng không am hiểu đấu pháp.

Tuổi gỗ đào làm kiếm gỗ đào không tính là lâu năm, nhưng cũng đủ làm vũ khí trừ tà. Liễu Thanh Vân cân nhắc, khi nào anh cũng tìm một đoạn gỗ đào lâu năm, chính mình làm một thanh kiếm gỗ đào mới được.

Khi bọn họ cách sơn động càng ngày càng gần, đột nhiên nghe được tiếng hát. Tần Xuyên có chút khẩn trương, bình thường ông ta đều là giúp người xem tướng bói toán gì đó, số lần bắt quỷ thật sự có thể đếm được trên đầu ngón tay, không khỏi hỏi ra tiếng: “Cậu nói đây là tiếng quỷ hay tiếng người?”

“Chuyện này quan trọng sao? Dù sao thì mặc kệ là quỷ hay người, chúng ta đều phải đi gặp.”

Tần Xuyên nghĩ nghĩ thấy cũng đúng, ông ta cẩn thận nghe xong còn nói thêm: “Bài này hình như là kinh kịch 《 Tỏa Lân Nang 》, rất lâu trước kia ta đã xem qua trận diễn này, còn đừng nói, không biết là tiếng quỷ hay tiếng người, xướng hí khúc còn rất không tồi.”

Liễu Thanh Vân không có nghiên cứu hí khúc, liền không tiếp lời nói của Tần Xuyên. Nhưng hai người đi theo hướng âm thanh phát ra, ngược lại là càng nhanh tìm được vị trí của sơn động.

“Hẳn là chính là nơi này, chúng ta đi vào thôi, sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh hẳn là bị trận pháp vây khốn, chờ lát nữa đi vào nếu là có nguy hiểm gì ta chắn ở phía trước, chú liền chuyên tâm nghiên cứu trận pháp. Chú hẳn là có nghiên cứu trận pháp đi?”

“Cái này…… Không tính là tinh thông, nhưng là hiểu một chút, ta tận lực đi.”

Sau khi hai người thương lượng thỏa đáng, liền đi vào trong động, thực mau liền nhìn thấy sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh, tự nhiên cũng đυ.ng phải Bạch Tước và Miêu Văn Điển.

Bạch Tước nhìn thấy kiếm gỗ đào trong tay Liễu Thanh Vân và la bàn trong tay Tần Xuyên, nhướng mày hỏi: “Hai người là đạo sĩ? Hừ, đạo sĩ luôn là thích xen vào việc người khác.”

Miêu Văn Điển ở bên cạnh nghe vậy ánh mắt lập loè, không nói một lời, không biết là suy nghĩ cái gì.

“Là anh bắt sinh hồn của ba người bọn họ giam ở chỗ này sao? Mục đích là cái gì? Di, anh là lệ quỷ vài thập niên, thế nhưng còn có thể lưu giữ thần trí.” Liễu Thanh Vân có chút kinh ngạc.

Bình thường tới nói, một khi quỷ phá sát giới, trở thành lệ quỷ, gϊếŧ người càng nhiều, thần trí liền sẽ càng không rõ ràng, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn đánh mất nhân tính, tấn công người khác một cách bừa bãi. Lệ quỷ tồn tại thời gian càng dài, tạo hạ sát nghiệt càng nhiều, năng lực liền sẽ càng cường đại, thường thường yêu cầu rất nhiều đạo sĩ cùng bao vây tiêu trừ, mới có thể diệt trừ, kết cục đều là hồn phi phách tán.

Chính là lệ quỷ trước mắt này lại rất là kỳ quái, đã thành lệ quỷ vài thập niên, sát nghiệt không tính là sâu nặng, thần trí còn rất là thanh minh. Loại tình huống này cực kỳ hiếm thấy, giống nhau đều là sau khi báo thù liền thu tay lại, nhưng là một khi quỷ phá vỡ sát giới, muốn khống chế được chính mình liền rất khó khăn.

“Quản ta muốn làm cái gì, muốn mang bọn họ đi liền phải xem các người có bản lĩnh này hay không.” Bạch Tước nhìn thoáng qua sinh hồn của ba người Cố Gia Sinh, sau đó liền đánh tới chỗ Liễu Thanh Vân, một người một quỷ thực mau liền đánh nhau.

Tần Xuyên lo lắng mà nhìn Liễu Thanh Vân một cái, lại không có tiến lên hỗ trợ, mà là dựa theo ước định trước đó bắt đầu nghiên cứu trận pháp vây khốn sinh hồn, muốn đem ba người Cố Gia Sinh thả ra.

Bạch Tước rốt cuộc là lệ quỷ vài thập niên, liền tính sát nghiệt không nặng, năng lực cũng không dung khinh thường, cùng Liễu Thanh Vân triền đấu hồi lâu.

Sau khi Liễu Thanh Vân thăm dò thực lực của Bạch Tước, tay phải cầm kiếm gỗ đào ngăn lại, tay trái lấy ra Ấn Lôi Công chính mình chuẩn bị trước đó, vỗ vào trên người Bạch Tước. Loại phù ấn này chính là khắc tinh của quỷ quái, chỉ là thành phù rất không dễ dàng, chính là thiên tài vẽ phù như Liễu Thanh Vân vẽ loại phù này, cũng không phải mỗi lần đều có thể thành công.

Bạch Tước chịu một kích này, quỷ khí tiêu tán không ít, cho thấy quỷ thể đã bị hao tổn, anh ta oán hận nhìn về phía Liễu Thanh Vân, nhận thấy chính mình chỉ sợ là không địch lại được, không lại liều mạng tiến lên, mà là không biết dùng đến công pháp gì, bắt đầu hấp thu rất nhiều âm khí xung quanh.

Núi Đại Thanh cũng không chỉ là một ngọn núi, mà là những ngọn núi xung quanh cũng đều được gọi là núi Đại Thanh, phạm vi rộng lớn, trên núi không biết có bao nhiêu mồ mã. Bạch Tước vừa sử dụng công pháp, âm khí trong phạm vi mấy chục dặm đều tụ tới nơi này, trong nháy mắt, Bạch Tước đã bị âm khí dày đặc bảo vệ xung quanh.

Liễu Thanh Vân thấy thế cũng không có nhiều hoảng loạn, mà là điều chỉnh biểu cảm, chờ Bạch Tước lại lần nữa ra chiêu.

Không nghĩ tới Bạch Tước làm động tác giả, làm bộ đánh về phía Liễu Thanh Vân, trung gian lại xoay người nhào về phía ba người Cố Gia Sinh.